Buổi chiều, Hạ Ngôn đến nhà Tô Ly ngồi một hồi, hàn huyên một chút với cha con Tô Ly và Tô Cầm. Tô gia kinh doanh vải vóc phục sức (y phục trang sức), cũng không ngừng phát triển. Hiện tại những thành thị chung quanh thành Tử Diệp, Tô gia gần như đã khống chế năm mươi phần trăm doanh thu kinh doanh trang phục. Tô Cầm nhìn thấy Hạ Ngôn, cùng rất cao hứng, từ khi Hạ Ngôn rời khỏi thành Tử Diệp, nàng cũng không gặp lại Hạ Ngôn.
Đương nhiên, Tô gia chủ yếu chính là kinh doanh phục sức, không thể so với tứ đại gia tộc. Sản nghiệp của tứ đại gia tộc xem qua gần như chen chân vào các lĩnh vực.
Sau khi rời khỏi Tô gia, Hạ Ngôn lại đến đại sảnh Cực Hạn Khiêu Chiến để tìm Mạnh Thường, sau đó nhờ Mạnh Thường liên hệ với hội trưởng Phòng đấu giá, hội trưởng Đại Sảnh Dong Binh và tộc trưởng Tề gia, còn có tộc trưởng Từ gia.
Đến buổi tối, Hạ Ngôn và những người có thân phận rất cao ở thành Tử Diệp ăn cơm với nhau. Trong yến tiệc cũng hàn huyên một số chuyện không hề có giới hạn, do đó quan hệ giữa Hạ Ngôn và bọn họ tự nhiên cũng xích gần lại mấy phần. Những người này cũng biết quan hệ giữa Hạ Ngôn và Lục gia, Tống gia rất kém. Tuy nhiên bọn họ cũng không e ngại hai gia tộc này. So ra mà nói, bọn họ càng nguyện ý xích lại gần Hạ Ngôn hơn.
Nếu không, ban ngày cũng sẽ không có sáu nguời ở trong hội nghị Thánh điện duy trì Hạ Ngôn khiêu chiến Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy. Phải biết rằng, Điện chủ Bàng Nguyên hiển nhiên cũng đứng bên Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn làm như vậy, cũng mượn lực quan hệ của mấy vị Chấp sự, tự nhiên cũng có thâm ý. Bởi vì sau không lâu, Hạ Ngôn có thể sẽ dùng đến lực lượng của mấy người này, hiện tại tự nhiên cần liên lạc trước một chút.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời vừa lên. Hạ Ngôn và Tiểu Thanh, chuẩn bị rời khỏi thành Tử Diệp đi thành Ngọc Thủy.
Bởi vì có Trương quản sự Thánh điện đồng hành, cho nên Hạ Ngôn phải đến chỗ xe ngựa để thuê hai chiếc xe ngựa. Kỳ thật cho dù không có Trương quản sự, Hạ Ngôn và Tiểu Thanh cũng cần thuê xe ngựa.
Bởi vì sáu gã hộ vệ viện trưởng Liễu Vân đưa tới cũng không chịu ở lại thành Tử Diệp.
Hạ Ngôn và Tiểu Thanh có thể rời khỏi thành Tử Diệp, nhưng bọn hắn cũng phải đi theo, một mực bảo hộ cho an nguy của Tiểu Thanh.
Ý tứ của bọn họ, đây là mệnh lệnh của Liễu Vân, bọn họ không thể làm trái. Hạ Ngôn thấy vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể cho bọn họ đi theo. Dù sao Trương tiên sinh cũng phải đi, dứt khoát mọi người cùng nhau đi.
Hai chiếc xe ngựa, từ trên đường phố chậm rãi ra khỏi cửa Nam thành Tử Diệp, tốc độ mới dần dần nhanh hơn.
Trên quan đạo buổi sáng sớm, bay lên một đám bụi mù!
Từ thành Tử Diệp đến thành Ngọc Thủy phải đi qua một quận thành và mười mấy thị trấn. Hạ Ngôn cũng không cho mọi nguời đi gấp, cho nên mọi người ăn uống nghỉ ngơi bình thường.
Dựa theo tốc độ của mấy người này, đại khái mất sáu đến bảy ngày mới có thể đến thành Ngọc Thủy.
Lộc cộc.
Xe ngựa càng lúc càng rời xa!
Buổi trưa ba ngày sau, xe ngựa vẫn đang tiếp tục đi về phía trước, đoạn lộ trình này không có thị trấn, mọi người từ sáng đến giờ, vẫn chưa được ăn cơm. Tuy nhiên trong bọn họ, ngoại trừ Tiểu Thanh không phải người tu luyện, còn những người khác không ăn cơm một hai ngày cũng không sao.
Tiểu Thanh mang theo một chút điểm tâm, tự nhiên cũng không đói.
Sắc trời hôm nay có chút âm u, dường như có vẻ muốn đổ mua. Hiện giờ là ba tháng cuối trong năm, mưa trong năm coi như có chút nhiều hơn. Mùa xuân đến, dọc theo đường đi, cũng nhìn thấy một số hoa dại đã nở rộ.
- Phía trước dường như có một dãy núi!
Hạ Ngôn nhìn thấu qua cửa sổ, nhìn xem địa hình bên ngoài. Mùi hương trong rừng núi, thỉnh thoảng có một số loài chim bay lượn.
Con đường đi từ thành Tử Diệp tới thành Ngọc Thủy, Hạ Ngôn cũng không quen thuộc. Từ khi rời thành Ngọc Thủy đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn quay về thành Ngọc Thủy. Con đường này, Hạ Ngôn vẻn vẹn đi qua một lần.
- Hạ Ngôn ca! Huynh đang nhìn gì vậy?
Tiểu Thanh thấy Hạ Ngôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nghiêng đầu, chớp chớp lông mi thật dài, tò mò hỏi.
Hạ Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn tiểu Thanh, nở nụ cười một chút:
- Dường như có vẻ trời sẽ đổ mua, không biết chắc chắn? Nếu như đổ mưa, vậy có thể hành trình bị trì hoãn rồi. Nếu mưa lớn thì đường xá có thể sẽ lầy lội, xe ngựa sẽ không dễ đi.
- Cũng không sao! Chờ đến tối, đằng trước là tới thị trấn, chúng ta nghỉ ngơi thoải mái một hồi. Tiểu Thanh! Đã nhiều ngày liên tục đi đường muội có mệt hay không?
Hạ Ngôn nói tiếp.
Tiểu Thanh lắc đầu, đôi mắt sáng rực:
- Không sao!
Ngao
Thổ Cẩu vẫy chiếc đuôi ngắn, nhìn Hạ Ngôn, trong miệng phát ra tiếng Ngao ô.
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía nó. Thổ cẩu nhếch miệng, đôi mắt màu xanh thẳm cụp xuống.
- Tiểu Thanh nhìn xem, huynh hỏi muội có mệt hay không, không ngờ nó còn kêu mệt.
Hạ Ngôn chỉ vào Thổ cẩu nói với tiểu Thanh.
Tiểu Thanh sống chung với Thổ cẩu một thời gian dài, tuy rằng Thổ cẩu không nói chuyện nhưng Hạ Ngôn đã có thể nhìn phần lớn động tác của nó mà hiểu ý tứ nó muốn. Biểu hiện vừa rồi của Thổ cẩu, chính là nói nó mệt.
-Ha ha!
Tiểu Thanh sờ sờ mũi Thổ cẩu, cười duyên liên tục.
- Đến rồi sao?
Trong dãy núi, một bóng người màu xám áp sát trên mặt đất, mí mắt chớp thành đường hẹp dài. Hắn đội nón tre, tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy một vết sẹo làm cho người ta rất sợ hãi. Trong tay hắn, còn có một thành trường đao dẹp, trên chuôi đao đọc bọc mảnh vài thật dày.
- Ha ha! Hai chiếc xe ngựa, dường như người không ít đây. Hừm! Toàn bộ phải giết chết mới được.
Thân hình khẽ động, giống như quỷ mị, đột nhiên hàn quang trong mắt bắn ra, trường đao trong tay hắn hơi hơi chấn động, phát ra một tiếng đao ngâm trầm thấp.
Két
Bóng người liền nhảy, liền tới đỉnh ngọn núi, ánh mắt nhìn phương xa.
Cách mấy trăm thước, hai điểm đen đang không ngừng tới gần đây.
Trường đao chậm rãi rời khỏi võ, trên thân đao không ngờ hiện lên màu đó quỷ dị, giống như ngâm trong vòng trăm năm. Một luồng sát khi dần dần lan tràn ra. Tuy nhiên, sát khí này không ngờ là đang ngưng tụ chung quanh thân thể hắn, cũng không khuếch tán ra.
Cách thân thể hắn hai thước, liền không thể cảm giác được luồng khí tức này làm cho người ta run rẩy.
Người này có một ngoại hiệu, “Huyết Lang”.
Người chết trên tay hắn, ngay cả chính hắn cũng không đếm được. Huyết Lang, tâm ngoan thủ lạt, mục tiêu của hắn chưa từng có ai sống. Rất nhiều Thánh điện chủ thành, đều truy nã hắn, nhưng trôi qua mấy năm, vẫn chưa có người nào có thể tìm được hắn mà đánh chết hắn.
Mà hiện tại, Huyết Lang lại đột phá đến cảnh giới Linh Tông, thực lực rất cường hãn.
Hắn khống chế sát khí chung quanh thân thể, chính là cường giả Linh Tông khống chế linh lực. Sát khí đang tập hợp linh lực chung quanh thân thể.
Yên tĩnh! Trong con ngươi Huyết Lang bắn ra hai luồng hào quang về phía trước khiến cho người ta sợ hãi, thân thể lại không chút động đậy, giống như một khối đá. Khí tức dao động của hắn cũng rất mỏng manh.
Lộc cộc.
“Một trăm thước.”
“Năm mươi thước.”
“Ba mươi thước.”
“Mười thước.”
Huyết Lang nhìn chằm chằm xe ngựa đang chậm rãi đi tới gần đây. Đến lúc này, hắn vẫn không nhúc nhích, cho tới khi ....
Bỗng nhiên, Huyết Lang giơ vũ khí trong tay lên, nhanh chóng chém về phía hai chiếc xe ngựa, lập tức hai luồng đao khí sắc bên như tia chớp quét về phía hai xe ngựa.
Đao khí phát ra tiếng kêu bén nhọn trong không khí.
- Không tốt!
Hạ Ngôn trong thùng xe, trong lòng chợt kêu lên, tiếp theo cám giác được một luồng linh lực dao động ở bên ngoài thùng xe của mình và Tiểu Thanh.
Cánh tay vươn lên, nháy mắt mang Tiểu Thanh ra khỏi thùng xe.
Thổ Cẩu cũng ngầng đầu, nhảy ra, trong đôi mắt sâu thẵm bỗng nhiên bắn ra hào quang, bốn chân đạp mạnh phóng ra ngoài.
Ầm.
Hai tiếng nổ liên tiếp, hai chiếc xe ngựa hoàn toàn hóa thành mảnh nhỏ, mấy con ngựa chấn kinh giơ cao hai vó lên. Thân hình mấy tên xa phu cũng đều run rẩy quỳ trên mặt đất. Cường giả Linh Tông phát ra đao khí, tuy rằng từ trên núi xuống mặt đất cũng tiêu hao không ít, nhưng nháy mắt vẫn đánh tan hai chiếc xe ngựa.
Trên xe ngựa phía sau, có hai gã hộ vệ và Trương quản sự. Bọn họ cũng không có thực lực như Hạ Ngôn, còn chưa từ trong thùng xe nhảy ra, đao khí liền đánh xuống dưới.
- Người nào?
Đôi mắt Hạ Ngôn đột nhiên ngưng tụ, trong phút chốc nhìn bóng nguời màu xám trên đỉnh núi.
Đỉnh núi này chỉ cao có mấy mươi thước, nhãn lực của Hạ Ngôn có thể nhìn rõ nguời này.
Con ngươi vừa chuyển, Hạ Ngôn nhìn đám người Trương quản sự ở phía sau. Trương quản sự cũng không xảy ra chuyện gì, sắc mặt có chút trắng bệch. Trong sáu gã hộ vệ, có hai nguời bị chút vết thương nhẹ, tuy nhiên cũng không đáng lo.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Chuyện gì đã xảy ra?
Trương quản sự chỉ là Linh Sư sơ kỳ, dưới một luồng đao khí vừa rồi, hắn cũng chưa hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Có người muốn giết chúng ta!
Hạ Ngôn nở nụ cười lạnh một chút, lại nhìn về phía đỉnh núi.
Lúc này, bóng dáng màu xám biến mất trên đỉnh núi.
- Thổ Cẩu! Bảo vệ Tiểu Thanh cho tốt!
Hạ Ngôn phân phó cho Thổ cẩu một tiếng, ngũ cảm mở ra.
Hiển nhiên, thực lực của đối thủ này rất mạnh. Người có thể đột nhiên biến mất trước mặt Hạ Ngôn, cùng không nhiều lắm.
Ngao
Thổ Cẩu gào nhẹ một tiếng, chắn Tiểu Thanh ở phía sau. Tiểu Thanh có dáng vẻ không quá kinh sợ, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú lên trên người Hạ Ngôn.
“Thực lực người này mạnh như thế, hiển nhiên không phải là cường đạo bình thường. Rất có thể là đặc biệt nhắm vào ta. Hừ! Nghĩ muốn giết ta sao?”
Ý niệm chuyển động trong đầu Hạ Ngôn, suy đoán thân phận đối phương.
Như một làn gió thổi nhẹ, bóng người màu xám lại xuất hiện. Lúc này hắn không phải ở đỉnh núi, mà là ở phía trước cách Hạ Ngôn hơn mười thước. Dưới chiếc nón tre, hai luồng hào quang hung ác lóe lên.
“Linh Tông?”
Hạ Ngôn cũng kinh ngạc, hắn cảm giác linh lực lưu động chung quanh thân thể người áo xám này. Có thể tụ linh lực không tiêu tan, đó chính là dấu hiệu của Linh Tông.
Hiện tại tuy rằng lực lượng của Hạ Ngôn mạnh hơn Linh Tông sơ kỳ, nhưng vẫn không thể khống chế linh lực bên ngoài.
- Ngươi chính là Hạ Ngôn?
Giọng nói của người áo xám lạnh lẽo vô tình, mang theo một giọng khàn khàn rất lạnh, hỏi từng chữ một.
- Ngươi là ai? Ta đã biết ngươi sao?
Hạ Ngôn khẽ cau mày, dò hỏi.
- Ta là Huyết Lang. Chúng ta chưa từng gặp qua. Ha ha! Ta ở đây chờ ngươi suốt hai ngày.
Huyết Lang cũng không lập tức động thủ. Hắn dường như rất có hứng thú vói Hạ Ngôn. Chuyện Hạ Ngôn, hắn cũng nghe nói qua không ít. Mười sáu tuổi mà có thực lực mạnh như thế.
Còn có con chó kia, người Lục gia nói thực lực con chó này cũng rất mạnh, còn có thể biến thân, có thể so với Đại Linh Sư sơ kỳ, hơn nữa sở trường nhất là tốc độ!
Ánh mắt quỷ dị của Huyết Lang chuyển từ trên người Hạ Ngôn đến trên thân Thổ cẩu, lại chuyên tới trên người Tiểu Thanh.