Mục lục
[Dịch] Linh La Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tử Hân chuyển ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, lại thấy trên mặt Hạ Ngôn cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc gì.

Chỉ trong khoảnh khắc này, Vương Ngữ Yên đã đẩy viên đá qua vạch mức khắc một trăm lẻ tám độ. Vương Ngữ Yên, cũng đã hoàn toàn đả thông kinh mạch trở thành cường giả Hậu Thiên đỉnh phong.

Thấy một màn như vậy, Tịch Thu Thủy còn đang đắc ý, chợt sắc mặt ngưng trọng lại, nhíu nhíu mày.

- Hạ Ngôn! Chẳng lẽ huynh cũng không kinh ngạc chút nào sao? Vương Ngữ Yên, cũng đã thông toàn bộ kinh mạch rồi.

Hạ Tử Hân sau một lúc giật mình kinh sợ, nhìn Hạ Ngôn nói với vẻ khó hiểu.

Hạ Ngôn nghe ra vẻ ngạc nhiên trong giọng nói của Hạ Tử Hân, chợt cười nói:

- Vừa rồi lúc muội trắc nghiệm nội lực, ta cũng đã hỏi qua nàng, cho nên biết nàng ta đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch.

Hạ Tử Hân lúc này mới giật mình, bỗng mang theo một tia phiền muộn nói:

- Vương Ngữ Yên thiên phú cao hơn ta.

Hạ Tử Hân cùng Vương Ngữ Yên, đều là thiên chi kiêu nữ, hai người có so bì với nhau dĩ nhiên cũng là chuyện bình thường. Hiện tại nhìn thấy Vương Ngữ Yên thực lực so ra mạnh hơn mình, trong lòng Hạ Tử Hân khó tránh khỏi hơi có chút mất mát.

Hạ Ngôn nhìn Hạ Tử Hân, khẽ cười nói:

- Tử Hân! Về sau thành tựu của muội không hẳn sẽ kém hơn nàng ta. Nói không chừng, không cần tới bao lâu, muội có thể vượt qua nàng ta. Con đường tu luyện quan trọng nhất là... niềm tin và quyết tâm!

Hạ Tử Hân sắc mặt biến đổi liên tục, sau cùng vui vẻ nói:

- Muội biết rồi!

Hạ Ngôn gật gật đầu, Vương Ngữ Yên đã trắc nghiệm xong, từ chỗ tảng đá quay về lại.

---------------

- Vương Ngữ Yên Vương gia này vậy mà cũng đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Hừ! Lão già Vương Nhạc này, nhất định là cho con gái mình dùng Tụ Khí Đan rồi.

Mắt Tịch Phá Thiên lóe sáng, thầm nghĩ trong lòng.

Hắn nghĩ rằng nếu Vương Ngữ Yên không có sử dụng đan dược, tuyệt đối không có khả năng đả thông toàn bộ đường kinh mạch.

Hạ Phi Long sau lúc thoáng kinh ngạc, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.

Lúc này, trong sân thi đấu chỉ còn lại có Hạ Ngôn chưa trắc nghiệm nội lực.

- Ha ha! Thế nào? Vừa rồi ta đã nói, Ngữ Yên tiểu thư của chúng ta nhất định cũng đã đả thông tất cả đường kinh mạch.

- ......

- ......

Mới vừa mới con cháu Vương gia tranh hơn cùng Tịch gia, lúc này thần thái bay bổng lên cao.

Mà con cháu Tịch gia thì mặt sa sầm xuống, không ngừng hừ hừ trong miệng nói lầm bầm.

- Chúc mừng!

Hạ Ngôn nhìn Vương Ngữ Yên vừa mới về tới cười nói.

Trên gương mặt đỏ ửng còn chưa tan, Vương Ngữ Yên khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:

- Có cái gì đáng chúc mừng! Hạ công tử chê cười ta rồi. Ta biết thực lực của Hạ công tử khẳng định mạnh hơn Ngữ Yên nhiều.

Hạ Ngôn cười nói:

- Vậy thật oan uổng cho ta! Chỉ sợ mọi người ở trong này, đều hoặc nhiều hoặc ít bởi vì Ngữ Yên tiểu thư biểu hiện ra thực lực mà chấn động cả đấy. Về phần thực lực của ta, giỏi lắm cũng chỉ tương đương với Ngữ Yên tiểu thư thôi!

Hạ Ngôn nói thế quả thật đúng như vậy, ngay cả các Linh Sư Chấp sự Thánh đường cao cao tại thượng, đều khó tránh khỏi trong lòng khiếp sợ. Chỉ có điều bọn họ cũng không thể tùy tiện để lộ ra trên nét mặt mà thôi!

- Vương Ngữ Yên Vương gia đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch! Mời Hạ Ngôn Hạ gia bắt đầu trắc nghiệm nội lực.

Lưu Phương đọc trên danh sách trong tay một cái tên cuối cùng: Hạ Ngôn!

Ở một tháng trước đây, Hạ Ngôn còn là một tên bất tài vô dụng. Mà hiện tại lại biến thành thiên tài trong mắt mọi người. Đến ngay cả Lưu Phương đọc thứ tự trên danh sách trắc nghiệm, cũng xếp hắn là người trắc nghiệm sau cùng!

Tịch gia và Vương gia, đều hâm mộ rất Hạ gia đã xuất hiện thiên tài mới này. Thiên tài mới mười lăm tuổi mà có thể giao đấu bất bại cùng Từ Hoảng, ở thành Ngọc Thủy, tuyệt đối tìm không ra người thứ hai.

Hạ Ngôn hướng về trung tâm sân thi đấu đi đến.

Ở trên đài cao, Tịch Phá Thiên nheo mắt lại, hắn nhìn Hạ Ngôn đấy ác ý. Mà Hạ Phi Long thì lộ vẻ mặt chờ mong. Hiện tại, con cháu Hạ gia đã hoàn thành trắc nghiệm nội lực, ở trong ba đại gia tộc hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong.

Vương gia cùng Tịch gia, đều đã có xuất hiện con cháu đả thông toàn thân đường kinh mạch. Mà Hạ gia, trước mắt thành tích tốt nhất là Hạ Tử Hân, chỉ mới đả thông một trăm lẻ hai đường kinh mạch.

- Hạ Ngôn này quả nhiên quỷ dị!

Vương Nhạc Ngồi ở khán đài Vương gia đột nhiên nói ra một câu khó hiểu.

Đại trưởng lão Vương gia ngồi bên cạnh, không khỏi nhíu mày:

- Tộc trưởng! Ngài nó lời này có ý gì?

Vương Nhạc lắc lắc đầu nói:

- Ngài xem trên mặt biểu tình Hạ Ngôn kìa.

Đại trưởng lão Vương gia chiếu ánh mắt cẩn thận quan sát bộ mặt Hạ Ngôn, nhưng lão nhìn một hồi lâu, cũng không nhìn ra có gì khác thường, da mặt lão đã nhăn càng nhăn thêm

- Biểu tình trên mặt Hạ Ngôn, không có một chút biến hóa nào, tâm tình hắn không giống như một thiếu niên mười lăm tuổi, mà ổn định như một người năm mươi tuổi. Nếu tiếp qua tám năm mười năm nữa, Hạ Ngôn này nhất định sẽ càng thêm đáng sợ! Không hiện núi không lộ sông, buồn vui không lộ ra ngoài. Thật đáng sợ! Chuyện của Hạ gia ngài cũng nghe nói qua rồi chứ? Trước kia ở Hạ gia, Hạ Ngôn chỉ là tên rác rưởi bị quên lãng không ai thèm để ý tới, hắn chịu đựng khổ sở không thể tưởng tượng. Nhưng hiện tại, hắn có đủ thực lực, nếu như người bình thường tất nhiên sẽ vì chuyện trước kia mà trả thù, nhưng đến hiện tại hắn cũng không có trở mặt với bất cứ tên con cháu Hạ gia nào. Người như vậy, đáng sợ tới cỡ nào? Hắn mới mười lăm tuổi nha!

Vương Nhạc hít vào một hơi thật sâu, vô cùng chấn động nói.

Đại trưởng lão nhíu hàng lông mày rậm:

- Có lẽ là do tính tình tốt, hoặc là tính cách hắn yếu đuối chăng?

Điều này cũng rất có khả năng là thế, trời sinh người tính tình tốt thường sợ phiền phức!

- Không phải!

Vương Nhạc vô cùng kiên định lắc đầu nói.

- Chuyện xảy ra ở Phường thị khu Bắc đủ để chứng minh hắn tuyệt đối không phải là người tính cách yếu đuối. Nếu là người sợ phiền phức, tất nhiên hắn sẽ không giao đấu với Từ Hoảng.

Vương Nhạc nói thập phần chắc chắc.

Nghe Vương Nhạc nói đến đây, đại trưởng lão cũng hít một hơi thật sâu, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Ngôn.

Một thiếu niên mười lăm tuổi chẳng lẽ thật sự đáng sợ như vậy?

“Rào rào...”

Trong đám người, lại là một tràng chấn động!

Lúc này đây, so với thời điểm hai người Vương Ngữ Yên cùng Tịch Thu Thủy trắc nghiệm vừa rồi, chấn động bùng phát ra càng lớn càng kéo dài hơn!

Danh tiếng của Hạ Ngôn trong thế hệ trẻ ở thành Ngọc Thủy, tuyệt đối không người nào có thể theo kịp. Từ sau sự kiện xảy ra ở Phường thị khu Bắc, Hạ Ngôn liền trở thành mục tiêu truy đuổi của đa số người tu luyện tuổi trẻ!

Vừa rồi, trước khi đẩy viên đá lăn đi, hắn cũng không có làm bất kỳ động tác chuẩn bị gì. Chỉ tùy ý đặt hai tay phía trên tảng đá tròn, mà ngay cả Lưu Phương đứng một bên cũng nói không nên lời, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

Phải biết rằng, thường thường người tu luyện ở lúc trắc nghiệm nội lực, tất nhiên trước tiên phải vận chuyển nội lực, tụ tập nội lực đến hai tay. Như vậy mới có thể triển hiện ra toàn bộ thực lực của mình.

Nhưng Hạ Ngôn này, lại hoàn toàn không có làm bất kỳ chút chuẩn bị nào, hắn chỉ khẽ đặt bàn tay lên viên đá rồi đẩy đi. Thậm chí Lưu Phương còn nghĩ rằng: Hạ Ngôn là muốn thử xem trước một lần sức nặng của tảng đá. Nhưng, đến khi hai tay của Hạ Ngôn cách gần tới tảng đá còn có chừng mười phân, Lưu Phương thấy được một màn không thể tưởng tượng nổi.

Hoặc là nói, Lưu Phương cảm nhận được một lực lượng khiến hắn vô cùng khiếp sợ.

Từ hai bàn tay của Hạ Ngôn, không ngờ toát ra từng đạo khí kình làm cho người ta sợ hãi, đánh lên trên tảng đá. Khí kình này tuy rằng vô hình, nhưng Lưu Phương lại có thể rõ ràng cảm giác được khí kình thật đáng sợ. Thậm chí Lưu Phương còn thấy rõ trên tảng đá chỗ bàn tay của Hạ Ngôn sắp chạm vào, bay lên từng quầng bụi đá. Khí lãng va chạm vào tảng đá vang lên một tiếng “bốp bốp” trầm thấp, Lưu Phương tuyệt đối sẽ không nghe lầm.

Lưu Phương trợn to mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Ngôn. Loại năng lực này cũng không phải một người tu luyện vừa mới đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch có thể có được.

Lưu Phương tự nghĩ, cho dù là chính mình e rằng cũng không thể làm được đến mức như vậy.

“Rầm rầm rầm...”

Trong cảnh huyên náo, trong tiếng thét chói tai, viên đá thật lớn chậm rãi lăn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK