- Thập cửu Trưởng lão của Hạ gia. Hạ Chi Kỳ!
Sau khi trợn mắt há hốc mồm. thân mình cũng run lên một cái. Hạ Chi Kỳ kinh hãi nhìn Hạ Ngôn rồi nói. Lúc này trong lòng hắn đã không biết phải làm như thế nào. đủ loại ý nghĩ lóe lên. Từ khi sinh ra cho tới nay. hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có thể gặp được vị tiền bối cường đại của Hạ gia này. Người này là bậc trường bối đã dẫn dắt Hạ gia từ một tiêu gia tộc phát triên cường thịnh như hiện nay mà không có một gia tộc nào có thể sánh bằng được.
- Thập cửu trưởng lão..
Tên Cửu thiếu gia cũng nhận ra được Thập cửu Trưởng lão có chút không bình thường, chản mày nhăn lại. tràn đầy nghi hoặc. Hắn đương nhiên không dám trực tiếp đi hỏi xem rốt cuộc Thập cửu Trưởng lão sao lại như thế!
- Ngài là Hạ Ngôn đại nhân sao!?
Hạ Chi Kỳ cũng không để ý tới Hạ Trang mà mang theo vẻ kính sợ. thấp giọng hỏi Hạ Ngôn ở trước mặt.
Những lời này vừa nói ra. không khí trong tòa tửu lâu này dường như lập tức bị đông cứng lại. Đương nhiên, từ khi vị Thập cửu Trưởng lão của Hạ gia này xuất hiện, cũng không có mấy ai dám lớn tiếng nói chuyện. Nhưng khi Hạ Chi Kỳ nói ra những lời đó. không khí nơi này đã có biến hóa kỳ lạ.
Ánh mắt mọi người bắt đầu hiện lên vẻ mê mang.
“Hạ Ngôn đại nhân? Hạ Ngôn đại nhân nào?”
“Làm sao có thể?! Vị Thập cửu Trưởng lão của Hạ gia này Chẳng lẽ là nói tới Vị Hạ Ngôn đại nhân xuất hiện hơn hai trăm năm trước của Hạ gia?!”
“Nếu không phải là vị Hạ Ngôn đại nhân đó thì rốt cuộc là người nào mà có thể khiến Thập cừu Trưởng lão lại hoảng sợ như thế?!”
“Hiển nhiên, trong số con cháu của Hạ gia không thể còn có người có tên là Hạ Ngôn. Hơn nữa. vị Thập cửu Trưởng lão này lại cung kính hô một tiếng “đại nhân”!?”
Đa số tu luyện giả đều nảy ra những suy nghĩ trong đầu. Tuy nhiên, dù bọn họ cảm thấy vô cùng mê mang cũng không dám nói ra điều gì lúc này. chỉ là trong lòng vẫn vô cùng rung động!
- Đúng thế. ta chính là Hạ Ngôn!
Hạ Ngôn gật đầu. ánh mắt vẫn nhìn về phía Hạ Chi Kỳ. Lúc này hắn đã thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình.
- A!?
Mấy tên con cháu trẻ tuổi kia sắc mặt đều trắng bệch ra. Nhất là tên được xưng là Cửu thiếu gia với đôi mắt nhỏ hẹp kia. vẻ mặt lại như tro tàn.
Cảnh tượng trước mắt quả thực vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Tuổi của Hạ Ngôn thoạt nhìn cũng không khác gì mấy so với bọn họ.
Lúc này. Lý Phương thật ra lại là người có phản ứng bình tĩnh nhất nhưng thân mình của hắn mơ hồ cũng khẽ run rẩy. Hắn là hậu duệ của Lý Nguyên Xuân, đương nhiên cũng biết được quan hệ giữa Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân trước đây. Nhưng trong mắt những người này. Hạ Ngôn hoàn toàn chính là nhân vật ở trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ngay trước mặt bọn họ!
- Ly Phương, mang ta đi gặp cha ngươi!
Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn sang Lý Phương, thanh âm vẫn lãnh đạm.
- Hạ Ngôn tiền bối...
Lý Phương nhắc môi. nhìn nhìn Hạ Ngôn rồi lại nhìn nhìn mấy người con cháu Hạ gia và Trưởng lão Hạ Chi Kỳ.
- Cha ta ở ngay trong kho hàng của tiêu lâu này. Ta mang ngài đi!
Rốt cuộc Lý Phương bỏ dụng cụ trên tay xuống, thân thể vốn không được nhanh nhẹn lại bắt đầu di chuyên tới nơi hắn vừa nói. Mà Hạ Ngôn cứ thế chậm rãi đi theo phía sau. trên mặt cũng không lộ ra chút biểu tình nào.
Tên trung niên mặc cầm bào lúc này hai chân run rẩy. hoàn toàn không thốt lên được lởi nào cả!
Thập cửu Trưởng lão và mấy người con cháu của Hạ gia lúc này đều đi theo phía sau Hạ
Ngôn. Tuy rằng trong lòng Hạ Chi Kỳ còn có nhiều nghi vẫn nhưng lại không dám mở miệng ra hỏi. Luận bối phận, hắn còn thua Hạ Ngôn mấy bậc.
“Việc này phái thông báo cho gia tộc biết nhưng lại không dám rời đi! Mấy tên tiểu bối của Hạ gia kia lại càng không dám tự ý rời đi!”
Chi dát-—
Theo thanh âm của việc mở t孠ván gồ ra. một cánh cửa nhỏ phía sau cầu thang được Lý Phương đẩy ra. bên trong tuy rất tối tăm nhưng đối với Hạ Ngôn cũng không có ảnh hưởng gì cả.
Hạ Ngôn nhìn thấy bên trong kho hàng của tửu lâu này có một thân ảnh đang nằm trong đó. sắc mặt ảm đạm. làn da như không hề có sức sống. Người này dường như đã mắc bệnh rất lâu rồi.
“Hắn hẳn là cha của Lý Phương, cũng là con cháu của lão ca Lý Nguyên Xuân.”
Lúc này Hạ Ngôn thầm suy đoán thân phận của người này.
- Tiền bối đây là cha Lý An Thuý của ta. Người đã sớm bệnh nặng, Chỉ sợ không thể đứng dậy chào tiền bối được!
Lý Phương bước vào kho hàng chật hẹp này cũng đã lấy lại tinh thần, nói với Hạ Ngôn.
Thấy Hạ Ngôn như muốn tiến vào. Lý Phương lại hiện lên vè lo lắng, vội vàng nói:
- Tiền bối ngài đừng vào... Nơi này lộn xộn quá...
Lý Phương hiển nhiên lo lắng kho hàng chật hẹp này không thích hợp để cho một nhân vật có thân phận như Hạ Ngôn tiến vào.
Hạ Ngôn cũng không nói nhiều mà nhấc chân bước tới. cấn thận nhìn chằm chằm vào Lý An Thủy đang nằm ở trên một đống đồ. Một mái đầu bạc. khuôn mặt đầy mệt mòi. chỉ sợ dù là nói chuyện cũng phải cố hết sức! Dường như hắn cũng cảm giác được có người tiến vào cho nên gắng mở mắt ra. Hên tục ho khan mấy tiếng rồi thở dốc nói:
- Ly Phương phải không?
- Cha, là con!
Lý Phương đáp.
- Cha. Hạ Ngôn tiền bối tới gặp người!
Lý Phương lại thấp giọng nói đi tới trước người Lý An Thủy. đinh dìu cha hắn đứng lên.
-Ai? Ai..
Lý An Thuý dường như còn chưa nghe rõ.
Thật ra thì hắn đã nghe rồ. chỉ có điều thấy rất kinh ngạc. Hạ Ngôn tiền bối? Hạ Ngôn tiền bối nào? Hắn đương nhiên là biết nhân vật truyền kỳ kia. Chỉ là hắn không thể tin được người mà con mình nói tới lại là người đó! Hắn cũng đã rất nhiều lần nghe được rằng tổ tông Lý Nguyên Xuân của mình có quan hệ rất tốt với Hạ Ngôn.
- Chính là vị tiền bối của Hạ gia kia!
Lý Phương nắm lấy tay của cha minh, lại nói.
Đám người Hạ Chi Kỳ lúc này cũng đều muốn đi vào nhưng kho hàng này thật sự rất chật hẹp. Bọn họ muốn tiến vào cũng rất khó có chỗ mà đứng.
- Không ổn rồi. Vị tổ tông này trước đây có quan hệ rất tốt với Ly Nguyên Xuân. Hiện tại thấy được hậu duệ của Lý Nguyên Xuân như thế này...
Trong lòng Hạ Chi Kỳ bắt đầu thấy lo lắng.
Thật ra, khi Ly Nguyên Xuân còn sống thì quả thật Hạ gia vẫn luôn chiếu cố cho gia đình Lý Nguyên Xuân, thậm chí còn muốn đưa cả nhà Lý Nguyên Xuân tới Thánh thành. Nhưng theo thời gian trôi quạ câm tình dần dần tiêu tan. Hai trăm năm quạ Hạ gia cũng ngày càng ít chiếu cố đối với gia đinh Ly Nguyên Xuân.
- Cái gì? Làm sao... Làm sao có thể...
Lý An Thuý liên tiếp thở dốc. ánh mắt lại mở to ra. bộ dáng nhưmuốn đi tới.
- Đừng động đậy!
Khí thế của Hạ Ngôn phát ra. một đoản linh lực lập tức đỡ vững thân hình của Lý An Thủy.
- Ngươi là hậu duệ đời thứ mấy của lão ca Ly Nguyên Xuân? Vì sao không tu luyện?
Hạ Ngôn thoáng cảm ứng đã biết được Lý An Thủy cũng chỉ là một người bình thường.
Ngay cả một đường kinh mạch cũng chưa đả thông, còn không bằng đưa con của hắn.
- Bẩm tiền bối cha ta là cháu ruột đòi thứ tư của Tổ gia gia. Cha ta không thể đả thông kinh mạch bâm sinh cho nên không thể tu luyện các loại tâm pháp và võ kỹ.
Bởi vì Lý An Thủy nói chuyện khó khăn cho nên Lý Phương liền thay mặt cha hắn trả lời Hạ Ngôn.
- Uhm!
Hạ Ngôn khẽ gật đầu.
Nngón tay trò của hắn chợt lóe lên quang hoa. trong tay Hạ Ngôn đã xuất hiên một quả trái cây tràn ngập mùi hương. Trước khi hắn rời khỏi thành Lang Tà đã có ý đi tới trung tâm giao dịch để mua sắm rất nhiều loại quả cấp thấp. Những loại quả này quả thực không có tác dụng gì đối với những tu luyện giả cảnh giới Thiên Thần nhưng đối với những người bình thường thì cũng có thể xem như là thần dược.
Mặc dù là những loại quả cấp thấp thì mồi viên cũng có giá chừng trăm vạn viên Nhất Nguyên Đan. Đương nhiên đối với Hạ Ngôn mà nói thì mua những quả như thế cũng không không là vấn đề gì cả!
Hắn lần này trở lại Phân thế giới Quang Ly cũng không chi mang theo nhiều loại quả mà còn có không ít thần khí cấp thấpề
- Lý Phương, đưa cái Sinh Mệnh Quả này cho cha ngươi ăn vào đi!
Hạ Ngôn nói với Lý Phương, ngón tay băn cái quá kia vào tay hăa
- Cái này...
Ly Phương đương nhiên cũng nhìn ra loại quả này không tầm thương, cũng cho rằng là thứ rất trân quý cho nên có chút không dám nhận lấy.
- Không có gì cả. theo ta nói mà làm!
Hạ Ngôn khoát tay.
Ly Phương cũng không chần chừ. cẩn thận để cho Lý An Thủy cha hắn ăn vào. Nhớ lại những gì đã trải qua. trong lòng hắn lại đầy cảm xúc. Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì cả!
- Đây là loại quả gì? Khí tức sao lại dồi dào như thế?!
Mấy tên tiểu bối Hạ gia cũng từng gặp qua không ít thứ tốt. liếc mắt cái đã nhận ra cái quả mà Hạ Ngôn đưa ra cũng không tầm thường.
“Người của Lý gia này thật sự là may mắn! Hạ Ngôn tổ tông không ngờ hậu đãi bọn hắn như thế”
Có người đố kỵ thầm nghĩ.
“Lúc này xem ra Hạ Ngôn tổ tông hẳn là từ Chủ thế giới quay về. Như thế thì những gì người lấy ra khẳng định là bảo bối của Chủ thế giới!
Hô!
Lý An Thủy vừa ăn xong quá kia vào. sắc mặt vốn tái nhợt lại hiện lên một tia hồng nhuận, khí huyết bắt đầu tràn đầy. Từng đạo tinh khí như ẩn như hiện trong cơ thể hắn. Cho dù là tu luyện giả cảnh giới Linh Sư. thậm chí Đại Linh Sư cũng không thể có tinh khí cường đại như thế. Lý Thuý An kia không ngờ chỉ dùng một loại quả kỳ lạ mà lại trở nên như thế!
“Trời ơi. đây rốt cuộc là loại quả gì?! Dường như có thể cải từ hồi sinh!?”
Trong lòng Hạ Chi Kỳ thầm kinh hãi ánh mắt không ngừng lóe lên. nhìn sự biến hóa trên người Lý An Thủy. Lý An Thủy vốn là một người sắp chết nhưng sau khi ăn loại quả kia vào không ngờ lại xuất hiện kỳ tích.
Lại qua một lúc. từ trong thân thể Lý An Thủy không ngờ truyền ra thanh âm như ngựa Phi. Từng đường kinh mạch như tràn ngập một dòng khí thật lớn. nhô cả ra ngoài dù có quản áo che lắp nhưng người ngoài vẫn có thể nhận ra rõ ràng.
Rất nhiều thực khách trong tửu lâu này lúc này cũng không kìm nổi sự tò mò trong lòng, dần xúm lại gân. muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thanh âm như ngựa Phi kia thậm chí đã truyền cả ra ngoài tửu lâu. khiến cả tửu lâu cũng khẽ rung động.
Sau mười cái hô hấp. thanh âm từ trong cơ thể Lý An Thủy truyền ra rốt cuộc dần dần nhỏ lại. Nhưng thân thể hắn cũng có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tóc tai hăn vốn bạc trăng rồi không ngờ đã hoàn toàn đen Trở lại. thoạt nhìn còn có vẻ trẻ hơn cả Lý Phương. Cơ nhục, xương cốt toàn thân hắn đều tràn đầy sức sống!