Ở trong phòng đợi suốt một ngày ba người Hạ Ngôn cũng không yên tĩnh nghỉ ngơi đúng như dự đoán của Liễu Vân. Rất nhiều người từ trong Thánh thành tìm tới gặp Hạ Ngôn. Tuy rằng trước khi rời đi, Liễu Vân đã dặn dò trước với quán lý khách điếm, nói là bắt cứ người nào tìm đến Hạ Ngôn cũng không nên cho bọn họ đi lên. Liễu Vân muốn nhờ quản lý ngăn cản những người đó.
Nhưng, đại nhân vật trong Thánh thành này nhiều vô số kể, chỉ là quản lý người hầu của một cái khách điếm, căn bản là khó có thể ngăn cản được.
Cuối cùng, Hạ Ngôn không thể không tránh ở trong phòng của mình sau đó để Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết ở bên ngoài ứng phó.
Đương nhiên những người này ngoại trừ tìm gặp Hạ Ngôn, còn đối với Phương Bản của Học Viện Đẳng Long, cùng với Tiêu Tử Minh của Học Viện Không Linh cũng đều rất có hứng thú. Đối với chuyện bọn họ cùng hai người này đàm phán thế nào. Hạ Ngôn không rõ ràng lắm, cũng không cần biết.
Mãi đến buổi tối, người tìm gặp Hạ Ngôn giảm bớt. Ba người Hạ Ngôn ở lại trong phòng, rốt cục mới dần dần được yên tĩnh.
Suốt buổi xế trưa ngày hôm nay, hai người Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết thật đúng là mệt đến không thở nổi.
- Hạ Ngôn! Hôm nay ta cùng Mễ Tuyết đúng là đại ân giúp ngươi, về sau chúng ta nếu có chuyện tìm ngươi hỗ trợ, ngươi cũng không thể từ chối.
-
Buổi tối Hạ Ngôn từ trong phòng đi ra, Vương Thiên Hà xụi lơ nằm trên ghế vô lực nhìn Hạ Ngôn nói.
Lần này hắn nói suốt buổi chiểu, chỉ sợ hắn nói còn nhiều hơn so với thời gian một tháng trước kia.
Hơn nữa, bởi vì Mễ Tuyết rất ít lời, phần lớn chuyện từ chối khéo, đều phải một mình hắn lên tiếng. Mễ Tuyết, nhiều lắm chỉ là ngăn cản những người đó xồng xộc xông lên phòng.
- Đa tạ Vương đại ca cùng Mễ Tuyết tỷ.
Hạ Ngôn ôm quyền cười nói.
Hắn ở trong phòng, cũng nghe được rõ ràng chuyện xảv ra suốt buổi chiều. Đối với tài ăn nói của Vương Thiên Hà, Hạ Ngôn cũng cực kỳ bội phục. Nếu đổi là người khác, chỉ sợ thật đúng là ngăn không được người nhiều như vậy thay nhau ra trận.
- Hạ Ngôn! Ngươi vì sao không gia nhập một thế lực lớn ở Thánh thành đi?
Mễ Tuyết nhíu cặp mày lá liễu, nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy!
Vương Thiên Hà cũng kinh ngạc:
- Viện trưởng dường như cũng là trưởng lão của Thường gia. Hạ Ngôn! Ngươi vì sao không gia nhập Thường gia đi? Cho dù gia nhập, cũng không có ảnh hưởng gì với ngươi cả?
- Hạ Ngôn! Với thực lực cùng tiềm lực của ngươi, cho dù gia nhập vào trong các thế lực lớn đó, cũng nhất định có địa vị rất cao đấy.
Vương Thiên Hà nói vẻ chắc chắn thầm nghĩ: “Nếu như các thế lực lớn lôi kéo mình, vậy khẳng định mình sẽ đáp ứng gia nhập ngay. Đáng tiếc, những thế lực lớn này dường như hiện tại còn không có ý định lôi kéo mình. Hơn nữa, cho dù thật sự gia nhập đi vào, tất nhiên cũng không chiếm được địa vị cao lắm.”
Hạ Ngôn nghe hai người nói, không khỏi lắc đầu.
Hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, thoáng trầm mặc một hồi mới nói:
- Ta không muốn bị ước thúc, hơn nữa hiện tại ta chỉ mới mười sáu tuổi, cũng không thích hợp sinh tồn trong mấy thế lực đó. Tương lai chờ ta giải quyết xong hết thảy những việc cần làm, có lẽ lúc đó ta sẽ cân nhắc gia nhập một trong các thế lực bọn họ.
Nghe vậy, Vương Thiên Hà cùng Mề Tuyết gật gật đầu. Mặc dù theo như lời Hạ Ngôn nói vẫn không hiểu lắm, nhưng hai người cũng không tiếp tục truy vấn. Hạ Ngôn có lối suy nghĩ, có đôi khi cũng không phải họ có thể hiểu được.
“Cộc cộc.”
Lúc này lại có người gõ cửa.
Hạ Ngôn nhíu mày:
- Như thế nào còn có người đến?
Lúc này cũng sắp khuya rồi. Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết, cũng lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.
- Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết! Các ngươi ngủ chưa?
Bên ngoài truyền vào một giọng nói quen thuộc.
Nghe giọng nói, Hạ Ngôn mới giãn đôi chân mày:
- Là Lưu tiên sinh.
Hạ Ngôn vội mở cửa phòng. Quả nhiên nhìn thấy Lưu tiên sinh ở ngoài cửa.
- Ha ha! Ta biết ba tên tiểu tử các ngươi khẳng định còn chưa ngủ mà.
Lưu tiên sinh cười cười nói:
- Ta là đến báo cho các ngươi một tin tức tốt: ngày mai, chúng ta có thể đi vào Điện
Người dịch bagiaỉom
Hoàng Giả Thánh sơn rồi.
- Ta vừa mới trở về Thánh sơn, cùng Mao tổng quản xác định chuyện này.
Lưu tiên sinh nói tiếp.
- Ngày mai?
Ba người Hạ Ngôn liếc nhìn nhau. Trước đó, tuy rằng tất cả mọi người cũng đoán hẳn là ngày mai, tuy nhiên hiện tại nhận được tin tức chính xác, tự nhiên cảm giác sẽ không giống vậy.
- Ngoài ra, ta còn có một tin tức tốt
Lưu tiên sinh nhướng hàng lông mày, nhìn về phía ba người, hai tay chắp sau lưng, cũng không có nói ra ngay.
- Còn có tin tức tốt?
Hạ Ngôn hỏi.
Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết cũng đều tập trung ánh mắt nhìn về phía Lưu tiên sinh.
- Ngày maim các ngươi có thể nhìn thấy Thánh Hoàng đại nhân!
Lưu tiên sinh nói với giọng kích động:
- Các ngươi thật là quá may mắn! Không biết vì sao, lần này Thánh Hoàng lại nói muốn tự mình trao giải thưởng cho các ngươi.
- Ngay cả ta, cũng hâm mộ các ngươi!
Lưu tiên sinh sáng mắt lên nói.
- Ngay cả ta, đều chỉ thấy qua Thánh Hoàng vài lần. Thánh Hoàng đại nhân, bình thường căn bản là sẽ không lộ diện.
Lưu tiên sinh xúc động nói.
Nghe nói thế ba người Hạ Ngôn hít mạnh một hơi. Buổi trưa nay, Vương Thiên Hà còn nói có thể hay không nhìn thấy Thánh Hoàng, phỏng đoán Thánh Hoàng rốt cuộc bộ dáng như thế nào nữa. Bây giờ, Lưu tiên sinh liền mang đến tin tức nói ngày mai Thánh Hoàng tự mình trao giải cho bọn họ.
Biết bao nhiêu người, cả đời đều chưa thấy qua Thánh Hoàng. Cho dù là sống ở Thánh thành, phân lớn cũng đều chưa từng có cơ hội nhìn thấy Thánh Hoàng.
- Được rồi, giờ cùng đã khuya rồi ta còn phải báo tin này cho người của Học Viện Long Đẳng và Học Viện Không Linh.
Lưu tiên sinh phất tay áo, ngay sau đó xoay người rời đi.
Suốt đêm này, ba người Hạ Ngôn cũng không ngủ, vẫn ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Đến tận lúc hừng đông, Liễu Vân mới từ bên ngoài trở về khách điếm.
Hạ Ngôn nói lại tin tức Lưu tiên sinh mang tới cho Liễu Vân biết. Liễu Vân cũng chấn động không thôi.
Ánh mặt trời vừa mới nhú lên, ba vị Viện trưởng cùng với chín học viên liền rời khách điếm đi về hướng đường lên Thánh sơn. Khách điếm cách Kim Long Điện chừng năm trăm thước, cách cửa vào Thánh sơn cũng chỉ không đến một ngàn thước.
Thời gian không lâu chừng uống cạn chén trà nhỏ. Mọi người liền được Lưu tiên sinh dẫn dắt đi tới rồi chân ngọn Thánh sơn.
Thánh sơn cũng không cao lắm, nhưng khi tới cổng vào nơi chân núi, mọi người cùng không kìm nổi phát ra một tiêng thở dài cảm khái.
Đi lên Thánh sơn, chỉ có một lối đi, một lối vào duy nhất. Toàn bộ Thánh sơn đều bị phong tỏa, không có phép của Thánh Hoàng trừ người của Thiên Cung, cùng với ba đại tổng quản, còn lại bất cứ người nào cũng không thể tự tiện đi lên Thánh sơn.
Nếu làm trái với mệnh lệnh này, hậu quả sẽ bị chém chết ngay tại chỗ.
Ở trước mặt Thánh Hoàng không ai nguyện ý mạo hiểm! Quy củ này đã tồn tại từ rất lâu. có lẽ một ngàn năm, có lẽ hai ngàn năm. Trước đây có lẽ cũng từng có người dưới tình huống không được cho phép vẫn có ý đồ đi lên Thánh sơn, nhưng những người này không có một người nào có thể còn sống từ trên Thánh sơn xuống được.
Uy nghiêm của Thánh Hoàng không tha kẻ khiêu khích!
- Đi, chúng ta lên núi!
Ở chân Thánh sơn ngừng lại một lát, Lưu tiên sinh gọi mọi người.
Mọi người đều thu liễm tâm thần, cả một đám đều hưng phấn hai mắt tỏa sáng.
Không chỉ có tâm tình đám người Vương Thiên Hà bọn họ kích động, học viên của Học Viện Không Linh và Học Viện Long Đẳng cũng vô cùng kích động. Sáu học viên trong hai học viện, chỉ có Phương Bản là lần thứ hai đến nơi đây.
Nhưng lần trước Phương Bản tới đây cũng không được nhìn thấy Thánh Hoàng. Lúc này đây biết có thể chính mắt nhìn thấy Thánh Hoàng. Phương Bản cũng giống như các học viên khác hưng phấn không thôi.
Không đến nửa canh giờ, mọi người lên tới đỉnh núi.
Thánh sơn tuy rằng không cao lắm, nhưng chiếm diện tích cũng không nhỏ.
Đỉnh núi này cũng không giống như những ngọn núi bình thường khác, đỉnh núi Thánh sơn không ngờ lại là một khoảnh đất bằng phẳng diện tích thật lớn. Từ xa xa, mọi người đã nhìn thấy một cung điện màu tím thật lớn.
Trước khi lên đây, mọi người đã từng nhìn thấy Kim Long Điện, cũng đã phát ra mối cảm khái, ngạc nhiên và thán phục cho sự hùng vĩ của Kim Long Điện. Mà hiện tại tòa cung điện này còn muốn vĩ đại tráng lệ hơn cả Kim Long Điện.
Hơn nữa, tòa cung điện này dường như tỏa ra một loại khí tức quỷ dị kỳ lạ. Từ xa nhìn tới cũng làm cho trong lòng người ta có một loại cảm giác bối rối.
- Tiến vào cung điện, không có phép của ta, không được tùy ý đi lung tung. Trong Điện Hoàng Giả có rất nhiều trận pháp cực kỳ lợi hại, nếu các ngươi không cẩn thận xông bừa vào, có thể ta cũng không kịp cứu các ngươi.
Lưu tiên sinh đột nhiên nghiêm túc dị thường nói.
Chúng học viên đều gật đầu vâng dạ.
Trong số ba Viện trường học viện, Liễu Vân cũng là lần đầu tiên đi lên Thánh sơn.
“Boong!”
Từ trong cung điện truyền ra một tiếng chuông âm thanh du dương, tiếng chuông truyền ra rất xa.
-Tốt lắm! Chúng ta có thể đi vào!
Lưu tiên sinh phất tay một cái, dẫn đâu đoàn người đi về phía cửa chính cung điện.
Ba lão Viện trưởng, chín học viên theo sát phía sau.
Kỳ thật, cho dù Lưu tiên sinh không nói, các học viên tới nơi này rồi, cũng không dám tùy ý lộn xộn. Trong cung điện có một loại tám linh rất nặng, luôn phủ trùm xuống chung quanh mọi người khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Mỗi một cây cột, mỗi một kiến trúc trong cung điện, dường như đều có một loại ma lực khó có thể nói rõ.
Cung điện phi thường rộng lớn, đi qua ngoại điện trải dài đến mấy trăm thước, mọi người dần dần tiến vào bên trong nội điện. Tới phía trong cung điện hoành tráng lúc này mới ngừng lại. Hạ Ngôn nhìn một vòng trừ bọn họ không thấy người nào khác.
Tiếng chuông kia lúc này cũng đã dừng lại.
- Được rồi, chúng ta hãy chờ ở chỗ này một lát đi! Thánh Hoàng đại nhân, hẳn là cũng sẽ hiện thân ngay!
Lưu tiên sinh nhìn quanh bốn phía đại điện, xong xoay người, hít một hơi nói với mọi người.
Âm vang tiếng nói còn chưa dứt, liền theo bên cạnh lóe ra một nhân ánh. Bóng người này vừa xuất hiện, Hạ Ngôn liền cảm nhận được. Tại trong cung điện, Hạ Ngôn dưới sự đè ép của loại áp lực vô hình nhìn không thấy này, ngũ cảm của Hạ Ngôn mở ra một cách tự nhiên, năng lực cảm ứng của Hạ Ngôn đối với môi trường chung quanh gần như không người nào có thể bì kịp.
Người mới hiện ra này, mặc trường bào màu vàng kim, trong tay cầm một khối ngọc màu trắng hình chữ nhật, chậm rãi bước về phía mọi người.
Ở trong này, mấy vị Viện trưởng Liễu Vân đều cảm thấy có phần mất tự nhiên.
- Mao Tổng quản!
Lưu tiên sinh vừa nhìn đến người đi tới này, từ xa xa liền há mồm cười chào hỏi.
Vị Mao Tổng quản, trên mặt cũng hiện lên nét tươi cười. Nói:
- Lưu tuần tra! Các ngươi đến đây rồi.
Lưu tiên sinh, thân phận là Tuần tra Thiên Cung. Lão cùng với Mao Tổng quản này, đều là cấp dưới trực tiếp của Thánh Hoàng. Tuy nhiên, Mao Tồng quản gần gũi với ThánhHoàng hơn, nếu Thánh Hoàng có mệnh lệnh truyền ra, bình thường đều là thông qua ba vị Tông quản thân cận bên mình truyền ra ngoài.
Tuy rằng Lưu tiên sinh và Mao Tổng quản địa vị ở Thánh sơn gần như là bằng nhau, nhưng với cái nhìn của nguời ngoại cuộc ở ngoài Thánh sơn mà nói, quyền lợi của Mao Tông quản lớn hơn.
- Ha ha! Mao Tổng quản! Ta trước giới thiệu cho ngài một chút. Hai vị này hẳn là ngài đều gặp qua!
Lưu tiên sinh trước chỉ Manh Tòng Phương cùng Dư Ngôn. Lại cười chỉ vào Liễu Vân:
- Vị này chính là Liễu Vân Viện trưởng Học Viện Tử Diệp.
Thời điểm Lưu tiên sinh giới thiệu, Mao Tồng quản khẽ gật đầu chào ba người, ba Viện trưởng cũng đều cúi mình thi lễ.
- Lưu Tuần tra! Ai là Hạ Ngôn?
Mao tổng quản chợt hỏi thẳng ra.
Tuy nhiên, khi âm vang câu nói còn chưa dứt, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng của lão đã nhìn thẳng về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn bị ánh mắt này chiếu vào mình, tâm thần cũng phải nhảy dựng lên.