"Tử Hân và Lưu Khải, còn có Chu Lan Đức, thực lực đều không kém. Hai người cũng có thực lực hậu thiên đỉnh, hẳn là không có chuyện gì ở Vị Ương sơn. Dã thú trên Vị ương sơn cũng không mạnh, hơn nữa còn có một số giảng sư ở đây. Nếu học viên có nguy hiểm, giảng sư khẳng định sẽ ra tay".
Hạ Ngôn cân nhắc trong lòng, thầm nghĩ ba người chém giết với dã thú cũng không thể có nguy hiểm, giảng sư đều là linh sư.
- Các ngươi đều đứng lại.
Đang lúc Hạ Ngôn bỏ qua ý niệm ở trong đầu, một dòng âm thanh già nua uy nghiêm truyền tới ba người từ phía trước.
Đôi mắt Hạ Ngôn theo đó chợt nhìn, trông thấy một lão già với chòm râu hoa râm đứng ở phía trước, trong tay cầm một cây chổi màu vàng, dường như ông đang quét kinh các.
Vương thiên Hà và Mễ Tuyết hiển nhiên đều nhận thức lão già này. Vương Thiên Hà cười , lấy ra chứng thực học viên đặc biệt đưa về phía trước, chợt cung kinh nói:
- Hứa lão! Chúng ta đều là học viên đặc biệt của học viện. Con là Vương Thiên Hà, còn vị này là mễ Tuyết, còn đây là Hạ Ngôn. Chúng con ba người, sắp tham gia hội giao lưu tám học viện cấp một của đại lục. Cho nên viện trưởng cho phép chúng con tự do tiến vào trên dưới ba tầng kinh các của học viện Tử Diệp.
Vương Thiên Hà này , võ mồm cũng lưu loát, đôi mắt Hạ Ngôn chợt lóe, thầm nghĩ trong lòng.
Lão già kia nhìn thấy Vương Thiên Hà, híp mắt, trong đôi mắt đột nhiên bắn tinh quang ra chung quanh, rồi sau đó dần dần biến mất, lại chuyển ánh mắt về phía Hạ Ngôn và Mễ Tuyết.
- Chứng thực học viên của hai người các ngươi đâu?
Nghe ông hỏi như thế, Hạ Ngôn cũng vội vàng lấy ra chứng thực học viên của bản thân từ trong túi. Mễ Tuyết cũng giống như thế.
Lão già này nhìn thấy hai người đều có chứng thực, mới hơi hơi gật gật đầu:
- Viện trưởng đã phái người đến đây thông báo cho ta. Các ngươi cứ tùy tiện đi vào kinh các. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể phá hư bất cứ điển tịch nào, cũng không thể mang ra bất cứ điển tịch nào ra kinh các. Nếu không, lão phu cũng sẽ không khách khí.
Ba người vội gật đầu.
- Hạ Ngôn, Mễ Tuyết. Chúng ta ba người cùng đi lầu ba chứ. Điển tịch của lầu một và lầu hai đối với chúng ta cũng không có trợ giúp gì. Điển tịch mà chúng ta tu lu,yện, vốn là nhân cấp đỉnh.
Chờ Hứa lão kia bỗng chốc rời đi, vương Thiên Hà mới thấp giọng nói với Hạ Ngôn và Mễ Tuyết.
Những lời hắn nói ra, Hạ Ngôn liền chú ý tới khóe miệng Hứa lão hơi hơi nhếch lên đang cầm chổi, dường như là cười lạnh. Tuy nhiên, Hứa lão cũng không xoay người, Hạ Ngôn cũng không nhìn thấy rõ ràng, chỉ là cảm giác dường như Hứa lão không thích lời nói của Vương Thiên Hà.
Nghe Vương Thiên Hà nói như vậy, Hạ Ngôn lắc lắc đầu cười nói:
- lần đầu tiên ta đến kinh các, muốn đi xem trước một chút, Vương đại ca và Mễ Tuyết tỷ, các ngươi đi lên xem đi.
Thấy Hạ Ngôn nói như thế, Vương Thiên Hà cũng không kiên trì, chỉ là cười khẽ một tiếng, rồi sau đó nói khẽ vào tai Hạ Ngôn:
- Hạ Ngôn! Thực lực Hứa lão này rất mạnh, ông là người quản lý kinh các, ngươi ngàn vạn lần đừng đắc tội với ông ấy, bằng không viện trưởng cũng không bảo vệ được ngươi.
Giọng nói vương Thiên Hà có chút ngưng trọng, trong lòng Hạ Ngôn cũng hơi hơi chấn động, tuy nhiên hắn lại thoải mái hơn. Mình khẳng định sẽ không đắc tội với Hứa lão, Vương Thiên Hà nói với mình những lời này, đơn giản lfa muốn làm người tốt.
Tuy rằng không lưu tâm, bất quá Hạ Ngôn vẫn thấp giọng nói cám ơn với vẻ khách khí.
Đôi mắt đẹp của Mễ Tuyết hơi động, lông mi thật dài rất xinh đẹp, hỏi Hạ Ngôn với vẻ lạnh nhạt:
- Hạ Ngôn! Vậy một lúc nữa ngươi đi hết tầng một và tầng hai, rồi lên tầng ba tìm chúng ta!
Hạ Ngôn vội nói:
- Được.
Vương Thiên Hà và mễ Tuyết cùng nhau đi lên thang lên trêu lầu.
Bọn họ ở học viện Tử Diệp trong thời gian hơn mười năm, không biết đi quanh tầng một và tầng hai bao nhiêu lần, tự nhiên đối với tất cả kinh thư ở tầng một và tầng hai cũng không có chút hứng thú gì.
Mà Hạ Ngôn cũng không như thế. Lần đầu tiên Hạ Ngôn đến kinh các học viện, hơn nữa Linh la kiếm của hắn, còn chưa dung hợp bí điển đến mức cao nhất, cũng có thể hoàn toàn dung hợp tiếp.
Chỉ là bí điển cập thấp có thể bị Linh La kiếm pháp hấp thu, khẳng định sẽ không quá nhiều.
Nhưng con số bí điển trong kinh các của học viện Tử Diệp, có lẽ rất khổng lồ.
Trông thấy vô số bí điển bất nhập lưu ở chung quanh, Hạ Ngôn cũng không kềm nổi liếm liếm môi.
"Kinh các của Hạ gia so với nơi này quả thật là gặp sư phụ vậy. E rằng bí điển trong kinh các của Hạ gia ngay cả một phần nơi này cũng không đến!"
Hạ Ngôn cảm thấy trong lòng, rồi sau đó đôi mắt đột nhiên tỏa ánh sáng, hai chân rất nhanh đi về phía giá sách gần mình nhất.
- Ngươi cũng tham gia giao lưu học viện hay sao?
Đang lúc Hạ Ngôn muốn cầm lên một quyển bí điển mặt trên màu vàng, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Trong tầng một kinh các này, lúc này chỉ có hai người Hạ Ngôn và Hứa lão, nghe giọng nói thế, Hạ Ngôn đương nhiên lập tức liền biết Hứa lão đang nói với mình.
Đôi mắt vội nhìn qua.
- Hả?
Hạ Ngôn hơi hơi sửng sốt, lúc này Hứa lão vẫn đang quét bụi trong phòng, dường như cũng không phải vừa rồi nói chuyện với hắn. Tuy nhiên, Hạ Ngôn không biết là mình gặp ảo giác. Hắn biết vừa rồi chắc chắn Hứa lão mở miệng nói chuyện.
- Đúng vậy.
Hạ Ngôn trả lời.
- Ngươi tuổi còn trẻ, làm sao có thể tham gia hội giao lưu học viện chứ? Trăm năm nay học viện Tử Diệp chưa bao giờ có người thanh niên nhỏ hơn hai mươi lăm tuổi tham gia hội giao lưu.
Lúc này đây, Hứa lão tuy rằng vẫn đang quét mặt đất, đầu cũng chưa nâng lên, tuy nhiên Hạ Ngôn lại nhìn thấy, quả thật là miệng ông mở ra nói.
Nghe Hứa lão nói như vậy, Hạ Ngôn cũng có chút kinh ngạc, ý niệm trong đầu vừa chuyển, Hạ Ngôn cười cười nói có chút cao ngạo:
- Tuổi trẻ vị tất không thể tham gia! Viện trưởng cảm thấy đệ tử đi được, vậy đệ tử làm được.
- ha ha.
Hứa lão nghe Hạ Ngôn nói ra lời này, không ngờ nở nụ cười ha ha, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Ngôn, tinh quang trong đôi mắt bắn ra, khí thế trên người theo đó đột nhiên bộc phát ra.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng tràn ngập linh lực cường đại vô hình. Tuy nhiên, những linh lực này không tạo thành bất cứ hư hỏng nào. Ngay cả bí điển chung quanh, cũng không có bất cứ xao động gì.
Hạ Ngôn chấn động trong lòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa lão. Hứa lão này đối với chuyện khống chế linh lực, khiến cho người ta không thể tưởng tượng. Phải biết rằng, phóng xuất linh lực ra, lại có thể khống chế linh lực không phá hư môi trường chung quanh, chuyện này cần phải có cảnh giới như thế nào? Hạ Ngôn tự nhận mình tuyệt đối không làm được như Hứa lão.
Đột nhiên, thân hình Hứa lão nhanh chóng di động một chút, chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, toàn bộ thân thể rất nhanh thoát về phía trước, cái chổi trong tay đồng thời quét về phía Hạ Ngôn.
Lúc này Hạ Ngôn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chân theo ý thức di động, Thần Hi kiếm trong tay tuy rằng không ra khỏi vỏ, tuy nhiên thuận theo thế liền cản đến.
Vù!
- Cạch!
Vũ khí trong tay hai người hơi hơi va chạm, phát ra một tiếng trầm đục rất nhỏ.
Hạ Ngôn vốn cảm giác lực lượng to lớn đánh úp về phía mình, nhưng khi vỏ kiếm chạm vào chổi của đối phương, lại cảm giác giống như đánh lên bông gòn.
Không đợi Hạ Ngôn có chút phản ứng, cái chổi của Hứa lão lại thu trở về, thu phát tự nhiên.
Hạ Ngôn cả kinh, vội thu hồi Thần Hi kiếm lại, tuy nhiên bởi vì mạnh mẽ thu hồi lực lượng kinh sợ phát ra, Hạ Ngôn lập tức khí huyết nhộn nhạo. tâm pháp tự nhiên vận chuyển, linh lực ở Tụ linh huyệt tràn vào một trăm lẻ tám đường kinh mạch áp chế linh lực nhộn nhạo này.
Khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, qua thời gian hai ba hô hấp mới dần dần khôi phục lại bình thường.
Ngực hơi chút thở ra, đôi mắt Hạ Ngôn lại nhìn về phía Hứa lão, khẽ nhíu mày.
Hạ Ngôn có chút không rõ, Hứa lão vì sao đột nhiên động thủ, tuy nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hứa lão lúc này lại mang theo vẻ tươi cười, đột nhiên bừng tĩnh, thầm nghĩ: "Có lẽ Hứa lão này đang thử thực lực của mình sao?"
- Không tệ! Ngươi gọi là Hạ Ngôn sao?
Hứa lão thoáng gật gật đầu, nhìn Hạ Ngôn hỏi.
- Dạ!
Hạ Ngôn đáp lại.
- Thực lực của ngươi sắp bước vào cảnh giới đại linh sư sao? Thật khó tưởng tượng với niên kỉ như ngươi.
Nếp nhăn trên mặt Hứa lão kịch liệt nhăn nhúm, đôi mắt bỗng lóe lên linh quang.
- ngươi làm như thế nào tu luyện?
Lúc nãy hai người tuy rằng chỉ đơn giản va chạm một lần, tuy nhiên Hứa lão liền đại khái tìm hiểu thực lực của Hạ Ngôn.
Nghe Hứa lão nói chuẩn như thế, Hạ Ngôn cũng lấy làm kinh ngạc trong lòng. Vừa rồi, có lẽ hắn không thử thực lực của Hứ lão.
- Lúc này, con đường Hạ Ngôn đi còn rất xa.
Hạ Ngôn khiêm tốn nói.
Đôi mắt Hứa lão nheo lại rất nhỏ, ừ một tiếng, lại gật gật đầu:
- Thực lực của ngươi không tệ, vì sao không theo hai người bọn họ cùng nhau đi lên xem bí điển thiên cấp trên lầu ba chứ? Bí điển thiên cấp rất mạnh.
Hứa lão lại hỏi, tuy nhiên trong giọng nói bao hàm một chút ý thâm sâu.
Lúc này đây, Hạ Ngôn cũng không chút bất ngờ, hắn không nghĩ tới Hứa lão lại hỏi điều này. tuy nhiên, vừa rồi khi Vương Thiên Hà nói Hứa lão lộ ra biểu tình rất nhỏ, Hạ Ngôn liền có chút hiểu ra.
Hạ Ngôn mở miệng nói:
- Mặc dù là bí điển bất nhập lưu, cũng có chỗ đáng học hỏi. Mỗi một loại võ kỹ đều có chỗ đặc thù.
Hạ Ngôn nói chính là lời thật, Linh La kiếm pháp của hắn hấp thu các loại võ kỹ bất đồng, hấp thu tinh túy trong đó loại bỏ khuyết điểm. Hứa lão nghe qua lời nói của Hạ Ngôn, thân hình lại chấn động. Trên mặt lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt cũng ngưng trọng vạn phần.
Cảm nhận được biến hóa của Hứa lão, Hạ Ngôn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ ta nói sai cái gì?"
Qua một hồi lâu, Hứa lão mới nói một cách trầm trọng:
- thật sự là khó đoán.
- Hạ Ngôn. Những lời này chẳng lẽ liễu Vân nói cho ngươi sao?
Biểu tình của Hứa lão khiến Hạ Ngôn có chút không rõ, cho nên Hạ Ngôn lắc đầu:
- Sư phụ lão nhân gia chưa bao giờ tự mình chỉ điểm qua đệ tử tu luyện, cũng chưa nói qua chuyện về điển tịch.
- Tốt! Tốt! Tốt lắm!
Hứa lão liên tục gật đầu ba cái, rồi sau đó lại lắc đầu, cuối cùng mới nói thật mạnh:
- Tốt lắm! Hạ Ngôn ngươi chậm rãi xme đi. Học viện Tử Diệp chúng ta có vô số điển tịch, cũng đủ cho ngươi xem, ha ha.
Nói xong, Hứa lão lại chậm rãi hướng về phía xa xa.
- Xoạt... xoạt...
Cái chổi liên tiếp quét qua trên mặt đất theo tiết tấu.
Hạ Ngôn nhìn thấy bóng dáng Hứa lão, vừa rồi Hứa lão đứng ở trước mặt hắn, trong lòng liền không tự chủ mà khẩn trương.
- Thực lực Hứa lão này quả thật rất mạnh. Vương Thiên hà nói không sai.
Hạ Ngôn nghiêm nghị trong lòng, tuy nhiên rất nhanh hắn liền cầm lấy một quyển bí điển, lật xem rất nhanh.
Sau khi tu luyện Linh La tâm pháp, Hạ Ngôn đã gặp qua là không quên được, trí nhớ kinh người. Nội dung một quyển bí điển tuy rằng không ít, tuy nhiên đối với Hạ Ngôn mà nói, thứ hữu dụng dĩ nhiên không nhiều lắm. Cho nên hắn nhìn thấy rất nhanh.
Chỉ tốn nửa canh giờ, bản bí điển thứ nhất hoàn toàn lật xem xong. Mà Linh La kiếm pháp cũng tự nhiên dung hợp với bản bí điển này.
Tuy rằng tự thân uy lực của Linh La kiếm pháp tăng lên không nhiều. Tuy nhiên cũng tăng lên một chút.
Buông bản bí điển này, Hạ Ngôn lại lấy ra bản thứ hai.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương