- ồ? Thế nhưng...
- Ừm, nhanh tiến vào Tháp Thời Gian.
Sau khi Hạ Ngôn từ bỏ tiếp tục đuổi theo Phùng Kính chạy trốn kia. trên mật đột nhiển lộ ra một tia ngạc nhiên, rồi sau đó lập tức vui mừng, lập tức tiến vào trong Tháp Thời Gian.
Trong Tháp Thời Gian, Hạ Ngôn ngồi xếp Bằng ồ trung ương Hỗn độn lực, linh lực màu vàng nhàn nhạt vờn quanh thân thế cùng Hỗn độn lực áhu hòa tiếp xúc cùng một chỗ. Giữa hai loại hào quang này còn thẩm thấu ra tử khí tản ra khí tức huyền ảo đại đạo.
Bá!
s au một tiếng vang nhỏ, Tử Khí Thần Chu còn lại ba lá trước người Hạ Ngôn dần trở nên rõ ràng.
- Vừa rồi sau kịch chiến, rốt cạc... Một loại thời cơ đột phát đã thành thục bị ta cảm ứng được. Hiện tại sử đụng Tử Khí Thần Chu, rất có khả năng ta sẽ chân chính đột phá đến cảnh giới Tạo Hóa cấp Điện chủ.
Trên mặt Hạ Ngôn cũng thoáng có chút kích động.
Tử Khí Thần Chu lúc mới tìm được tổng cộng có bảy lá. Thổ Cẩu lúc Hạ Ngôn mới tìm thấy Tử Khí Thần Chu liền ăn một lá, cũng bởi vì lẩn đó sử dụng Tử Khí Thần Chu, Thổ Cẩu mới hoàn thành lần lột xác thứ năm. Sau đó Hạ Ngôn cùng nó chia tay ở di tích thượng cổ, lại để lại hai lá Tử Khí Thần Chu. Mà lúc trước Hạ Ngôn đột phá đến cảnh giới Tạo Hóa cấp Chuẩn Điện chủ cũng đã ăn một lá cây và bộ phận thân.
Cho nên, hiện tại Tử Khí Thần Chu chỉ còn lại ba lá và bộ phận thân.
- Hiện tại liền bắt đầu thôi.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, từ trên Tử Khí Thần Chu hái xuống một lá.
- Sử dụng lá Tù Khí Thần Chu này phải cùng với phần thân.
Hạ Ngôn nhìn Phiến lá màu tím trong tay, từng luồng khí tím không ngừng từ trên Phiến lá phát ra.
Không chút do dự, Hạ Ngôn lại lấy một đoạn thân nhỏ, cùng tống cả Phiến lá vào miệng. Trong thân thể hắn nhất thời xuất hiện từng tiếng nổ vang.
Lần trước Hạ Ngôn dùng một Phiến lá và một đoạn thân nhỏ lập tức bế quan cả trăm năm mới hoàn toàn dung họp Tử Khí Thần Chu. Thời gian trăm năm, cảnh giới cũng tăng lên đến cập bậc Chuẩn Điện chủ. Mà lúc này, muốn tăng cảnh giới lên cấp Điện chủ, chỉ sợ thời gian càng dài.
Từng dòng pháp tắc đại đạo không ngừng ngưng tụ trong cơ thể Hạ Ngôn. Pháp tắc thời gian củng pháp tắc không gian đan vảo thành dạng lưới màu trắng, không ngừng liên tục chồng chất.
***
Khung Lung đại thế giới.
Trong cung điện rộng lớn, một bóng người nhanh như tia chớp từ xa xa tới gần, trong phút chốc lập tức tới ngoài cung điện này, không chút chần chờ trực tiếp tiến vào cung điện.
Cung điện này là một không gian độc lập trong Lạc Vũ Thành của Khung Lung đại thế giới. Mà bóng người vừa mới tiến vào cung điện chính là người may mắn sống sót Phùng Kính sau khi chiến đấu với Hạ Ngôn ở bãi săn thú ngoại giới. Phùng Kính sau khi thoát khỏi tay Hạ Ngôn, lập tức chạy không ngừng nghỉ trở lại Khung Lung đại thế giới. Giờ này khắc này đã trở lại nơi tu luyện của mình.
Phùng Kính có một sư phụ thực lực cường đại, chính là chủ nhân cung điện này.
Sau khi tiến vào không gian cung điện, tốc độ Phùng Kính vẫn giữ nguyên cực nhanh, trải qua nửa canhgiờ Phi hành, đi tới trước một căn phòng được tạo nên bởi đá kỳ lạ.
- Sư phụ
Phùng Kính tới trước phòng, đầu tiên là hành lễ thật sâu, rồi sau đó mới trầm trọng lên
tiếng, hắn một mực khom người cúi đầu.
Phốc
Một tiếng vang nhỏ vang lên, phía trước thân thể Phùng Kính một bóng người mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Đây là một lão già mặc trường bào xanh, ánh mắt lại chợp lóe sáng rọi.
- Phùng Kính. Không phải ngươi tới bãi săn thú ngoại giới sao, vì sao trở lại sớm như vậy?
Sư phụ của Phùng Kính—Lâm Xuyên Vân nhìn vào Phùng Kính hỏi.
Phùng Kính tiến vào bãi săn thú ngoại giới, Lâm Xuyên Vân cũng biết. Tu luyện giả cấp Điện chủ tiến vào bãi săn thú ngoại giới, bình thường đều sẽ trải qua hơn trăm năm lịch lãm mới có thể trở lại đại thế giới. Mà lúc này Phùng Kính tới bãi săn thú ngoại giới, tựa hồ còn không tới mười năm mà đã trở lại.
- Sư phụ. Con ở bãi săn thú ngoại giới, gặp phải cường địch.
Phùng Kính khom người nói, không dám ngẩng đầu, trên mặt biểu tình phức tạp, mày rối lại một đoản.
- Gặp phải cường địch? Hừ, gặp phải cường địch liền trở về?
Nghe được Phùng Kính nói như vậy, Lâm Xuyên Vân hiển nhiên có chút tức giận.
Chẳng qua, Lâm Xuyên Vân tức giận đã sớm trong dự đoán trước của Phùng Kính, nếu không, hắn cũng không tự mình chạy về tìm đến sư phụ Lâm Xuyên Vân. Chỉ là truyền lại tin tức, vậy trực tiếp sử dụng thủy tinh truyền âm là được. Chỉ là bởi vì hắn biết sư phụ khẳng định sẽ tức giận cho nên mới tự mình chạy đến.
- Sư phụ. Con cùng Mã Phương Kiệt, Từ Đông, cổ Chung Vũ cùng tiến vào bãi săn thú ngoại giới tiến hành săn giết. Ba người bọn ohj lẩn này đều chết ở đó. Chỉ có con, may mắn còn sống. Nếu không phải bí pháp Truy Tinh Trục Nguyệt sư phụ dạy, chỉ sợ giờ phút này con cũng phải chết ở bãi săn thú ngoại giới.
Giọng Phùng Kính run rẳy mang theo tức giận nói.
- Cái gì?
- Các ngươi gặp phải địch nhân như thế nào? Thế nhưng có thể đánh chết Mã Phương Kiệt cảnh giới Tạo Hóa sắp bước vào cấp Giới chủ?
Lâm Xuyên Vân cũng có chút hơi chấn động.
- Chỉ có một địch nhân, hắn là một người trẻ tuổi, xem cảnh giới tựa hồ Chỉ có cấp bậc Chuẩn Điện chủ. Chỉ là lực chiến đấu của hắn, cường đại đến đáng sợ. Mã Phương Kiệt cũng bị hắn sử dụng Đại Phân Thân Thuật giết chết.
Phùng Kính ngẩng đầu, hơi nâng lên một chút, giọng thêm nặng nói.
- Đại Phân Thân Thuật? Rất trẻ tuổi?
- Cảnh giới Tạo Hóa cấp Chuẩn Điện chủ? Điều này sao có thể? Bốn người các ngươi thế nhưng không phải đối thủ của một tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Chuẩn Điện chủ?
- Phế vật thật sự là phế vật.
- Nói, người trẻ tuổi kia có đặc điểm gì?
Lâm Xuyên Vân giậm chân, bộ dạng rất không hài lòng liền nói.
- Sư phụ. không phải chúng ta thực lực yếu, thật sự là chiến đấu lực của tên kia quá mạnh mẽ. Sư phụ, hắn mặc áo trắng, sử dụng một món thần khí màu đỏ. Kiện thần khí kia uy lực thật lớn, so với Thần Khí Pháp Tắc của đệ tử còn cường đại hơn. Thần Khí Pháp Tắc của đệ tử chính là sư phụ nuôi dưỡng ra. Đáng chết, đúng rồi, linh lực của tên kia Phi thường kỳ quái, thế nhưng khác hẳn chúng ta, hẳn là màu vàng.
Phùng Kính vừa nhớ lại vừa nói.
Việc này mới xảy ra vài ngày mà thôi, cho nên trí nhớ hắn Khắc sâu, hắn tận mắt nhìn ba đồng bạn bị người ta mạnh mẽ chém chết.
- Hả?
- Người trẻ tuổi, mặc áo trắng, uy năng thần khí Phi thường cường đại, còn có...
- Ngươi nói cái gì?
- Ngươi nói là linh lực màu vàng?
Đôi mắt Lâm Xuyên Vân lập tức trợn trừng, phảng phất như hai quả trứng gà. Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới lời đồn một đoạn thời gian trước. Vào một thời gian trước, Khung Lung đại thế giới có một tin tức từ đại thế giới khác truyền đến. Nghe nói, người truyền thừa của người kia xuất hiện ở bãi săn thú ngoại giới.
Vốn Lâm Xuyên Vân cũng không quá tin tưởng chuyện này, cho rằng chẳng qua là lời đồn của một số người. Chỉ là hiện tại đồ đệ của hắn vừa nói, hắn lập tức chấn động trong lòng. Nếu thật sự là người truyền thừa của người kia xuất hiện, như vậy... Đây quả thực là một bảo tàng sống nha.
Lâm Xuyên Vân này cũng là cường giả cấp Giới chủ. Khung Lung đại thế giới cũng là một đại thế giới có thời gian lâu dài, từ khi đại thế giới mở ra, tổng cộng sinh ra hai vị cường giả cấp Giới chủ. Lâm Xuyên Vân này là một trong số đó. Lâm Xuyên Vân không đi mở đại thế giới, mà một mực ở Khung Lung đại thế giới này, hơn nữa trong vô số năm nhận tám gã đệ tử. Phùng Kính này chỉ là một trong số đó, thiên phú rất mạnh, tốc độ tu luyện rất nhanh. Lâm Xuyên Vân đối với đệ tử như vậy cũng rất vừa lòng.
Nên biết rằng, cho dù phát hiện một di tích, tuy nhiên từ trong di tích này rất có thể tìm đến cơ duyên từ cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ tấn chức thành Thần chủ. Nhưng là loại cơ duyên này tỷ lệ Phi thường xa vời, chẳng qua là thêm một tia mong mỏi mà thôi. Nhưng là nếu có thể phát hiện người truyền thừa của người kia, lại khiến kẻ khác động tâm vượt xa so với phát hiện một di tích.
Người kia, cường giả Giới chủ của rất nhiều đại thế giới trong một khu vực đại thế giới này đều biết, lúc đầu hắn là một tu luyện giả bình thường từ một Phân thế giới từng bước tu luyện lên. Thực lực không ngừng tăng lên, đột phá từng cảnh giới, hơn nữa cuối cùng trở thành siêu việt bọn họ, tĩờ thành Thần chủ cường đại.
- Đúng vậy. Quả thật là linh lực màu vàng, đệ tử tận mắt thấy.
Tuy kinh ngạc vì sao sư phụ mình lập tức trở nên kích động như thế nhưng là Phùng Kính vẫn rất thành thật Nhấn mạnh.
Tu luyện giả hắn gặp phải kia sử dụng linh lực đích xác là màu vàng, hoàn toàn khác hắn với linh lực mà tu luyện giả bình thường bọn họ sử dụng.
- Phùng Kính. Người kia hiện tại ở nơi nào?
Trầm ngâm một chút, ánh mắt Lâm Xuyên Vân thoáng ngưng, dò hỏi.
- Sư phụ. Nơi chúng ta kịch chiến cách nơi dừng chân của Khung Lung đại thế giới ở bãi săn thú ngoại giới cũng không xa, chỉ không đến ngàn vạn dặm. Chẳng qua, hiện tại không biết hắn có rời đi hay không.
Phùng Kính lộ vẻ chần chừ nói.
- ừ, Phùng Kính, hiện tại chúng ta lập tức đi bãi săn thú ngoại giới.
Lâm Xuyên Vân khẽ gật đầu.
- Sư phụ. Người này có chỗ nào không tầm thường sao?
Phùng Kính cũng không nghĩ tới sư phụ sẽ lập tức động thân, hắn tiến đến tìm sư phụ chính là hy vọng sư phụ có thể báo thù cho ba người Mã Phương Kiệt, vốn hắn còn tưởng răng nên làm sao cầu xin sư phụ ra tay, hiện tại sư phụ hắn thế nhưng lại chủ động muốn ra tay.
- Người này quả thật có chỗ không tầm thường. Linh lực hắn sử dụng, là màu vàng. Mà loại linh lực màu vàng này, tu luyện giả bình thường căn bản không có. Vài chục vạn năm trước, trong một khu vực đại thế giới chúng ta, có một vị Thần chủ mới sinh ra, sử dụng chính là linh lực màu vàng, hơn nữa chiến lực vô song. Lúc ở cảnh giới Tạo Hóa cấp Chuẩn Điện chủ cũng có thể đánh chết tu luyện giả cấp Điện chủ.
Lâm Xuyên Vân giải thích một chút
- Đi, tới bãi săn thú ngoại giới.
Ánh mắt Lâm Xuyên Vân nhìn lên mây trời, thân hình chợt lóe, hóa thành Khói xanh Phi hành tới lối ra không gian này.
Phùng Kính đương nhiên đi sát theo phía sau.
‘Thần chủ? Chẳng lẽ tiểu tử áo trắng kia cùng vị Thần chủ mà sư phụ nói có liền hệ gì? Thần chủ mới sinh ra mấy chục vạn năm trước? Làm sao ta không biết? Ta đã tu luyện mấy trăm năm, dựa theo đạo lý, hắn cũng có thể nghe nói qua vị Thần chủ này mới đúng chứ?”
Phùng Kính đi theo phía sau Lâm Xuyên Vân, rất nhanh bay đi về hướng lối ra không gian...