Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có người dẫn đường mấy người Thất Dạ liền đi theo. Bọn họ cũng không thèm tham tra Ngọc Hư Cung vì dù sao Ngọc Hư Cung cũng không phải như Yêu Vương Điện, có bí mật gì cũng đâu phải dùng thần thức là có thể tra xét.

Theo La Phù Tử đi một quảng đường dài thì lúc này cả đoàn người đã hạ xuống đất .

La Phù Tử chỉ vào một sơn cốc nói rằng:

- Đây là Thanh Uyên Cốc, các vị sư huynh đang đợi quý vị trong cốc, lão đạo xin cáo từ.

Nói xong liền hướng cũ mà quay về.

- Tông chủ, Cốc này dễ thủ khó công, nếu chúng ta đi vào, vạn nhất có ….

Một cao thủ Ma Tông sau lưng Thất Dạ nói.

Thất Dạ nghe xong không nói, chuyển ánh mắt sang Dương Diệc Phong muốn nghe ý kiến của hắn.

Dương Diệc Phong chơi đểu, quăng bóng qua cho Huyết Sát :

- Ngũ ca, ngươi thấy sao?

- Đi, sợ gì chứ? Chúng ta ở chỗ này không dám vào chỉ làm người ta coi thường. Nếu sự việc này truyền đi thì chúng ta còn mặt mũi nào ở Tu Chân Giới chứ? Với lại bằng bản lĩnh của bốn huynh đệ chúng ta mà sợ bọn lỗ mũi trâu này sao?

Huyết Sát trả lời.

Nghịch Thiên chống tay đứng nhàn nhã cười cười không nói gì.

Thất Dạ nghe xong cũng thấy hợp ý mình, hắn vượt qua thiên kiếp, tu luyện thành một số Thiên Ma Mật Pháp mà chưa có cơ hội dùng. Đối với thực lực mình không tự tin thì còn có tiền đồ sa?

- Được, chúng ta đi .

- Tuân lệnh tông chủ.

Các cao thủ của Ma Tông nghe vậy cũng không nhiều lời theo đám Thất Dạ đi vào.

Sơn cốc này nói là sơn cốc cũng không chính xác, hắn là sườn của một tòa núi lớn vị người ta bổ ra tạo thành một vòng tròn sơn cốc. Miệng cốc rất lớn, từ miệng cốc đi xuống là một bậc thang đá rất dài kéo từ sườn núi xuống chân núi.

Huyết Sát hỏi Thất Dạ:

- Sao chúng ta phải đi mà không bay cho khỏe?

Thất Dạ cười giải thích:

- Không phải ta không muốn bay mà là bay không được.

- Vì sao?

Dương Diệc Phong và Huyết Sát cũng hiếu kỳ nhìn Thất Dạ, chỉ có Nghịch Thiên là cười tủm tỉm giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn vậy.

- Ngọc Hư Cung dù sao cũng là Thượng Cổ Đại Phái, không có gì giữ nhà sao ?

Thất Dạ dừng lại rồi nói tiếp:

- Ngọc Hư Cung và Ma Tông chúng ta đều có Thượng Cổ Đại Trận bảo hộ. Trừ phi tu luyện công pháp của Ngọc Hư Cung và là đệ tử thường xuyên ở trong Ngọc Hư Cung mới không bị ảnh hưởng. Nếu người ngoài tới, chỉ cần bước vào trong phạm vi trận pháp của Ngọc Hư Cung thì Chân Nguyên vận chuyển không thông. Lúc này đừng nói là bay mà đi cũng khó khăn.

- Trong thiên hạ còn có loại trận pháp như vậy tồn tại sao?

Huyết Sát kinh dị nói.

- Có, Thượng Cổ đại trận của Ma Tông ngươi cũng biết ? Đó chỉ là một chút hiệu quả nhỏ, nếu như ta dùng toàn bộ uy lực của hắn thì ngươi tiêu liền. Nếu ngươi không tin thì cứ tiến lên trước mười bước mà thử, đó là nơi trận pháp của Ngọc Hư Cung bao phủ .

Thất Dạ chỉ về phía trước nói .

- Ta thật muốn thử một chút .

Huyết Sát vừa nói vừa chạy đi .

- Chúng ta cũng đi thôi.

Thất Dạ dẫn đoàn người đi tiếp .

Dương Diệc Phong vô cùng kinh ngạc. Thượng Cổ Đại Trận của Ma Tông hắn cũng biến một ít, có thể làm cho thần thức của Thiên Tiên áp chế xuống phạm vi 20 mét . Không ngờ đại trận này cũng không hề thua kém, có thể áp chế pháp lực của người khác.

- Thật là đúng nha. Tại vạn trượng dưới đáy biển ta cũng có thể di chuyển bình thường mà ở đây có thể hạn chế hành động của ta.

Âm thanh của Huyết Sát truyền về .

- Hơn nữa Chân Nguyên của ta giống như bị chặn, khi thông khi đứt.

- Không nên vận chuyển Chân Nguyên, ngươi càng vận chuyển thì lực phản kháng càng lớn, áp lực càng tăng. Ngươi cứ lấy lực lượng của cơ thể mà chống đỡ , cũng tương đương với người thường đi trong nước mà thôi.

Thất Dạ trả lời.

- Đi thì không sao nhưng nếu đánh nhau thì làm sao bây giờ ?

- Ha ha yên tâm đ , đây chỉ là ngoại vi mà thôi, nếu đi vào trong thì sẽ tiêu thất. Lẽ nào ngươi cho rằng đại trận của Ngọc Hư Cung chỉ có công dụng này hay sao? Nếu vậy thì mấy người dám đến Ngọc Hư Cung làm khách chứ.

Dương Diệc Phong nghe xong cũng cảm thấy hợp lý. Người của Ngọc Hư Cung coi trọng danh dự, đâu thể để khách nhân mọi thời mọi khắc đều bị trận pháp áp chế. Chẳng lẽ cứ như vậy chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp? Có mấy ai dám đến. Chưa kể trong lúc uống trà trò chuyện, lúc nào cũng có cảm giác như mang một hòn núi trên người sao

Dương Diệc Phong đi vào trong đại trận, quả nhiên cảm giác bị kiềm hãm , giống như thân thể đang ở trong một mảnh hồ dán cực lớn, hành động bất tiện. Dương Diệc Phong đối với linh khí có cảm ngộ vô cùng nên hắn nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân. Thực ra rất đơn giản, trận pháp làm cho linh khí bị áp súc hoặc trộn thêm một số nhân tố vào trong làm cho hành động của người ta bị linh khí ước chế. Loại phương pháp dùng linh khí áp súc ảnh hưởng đến không gian làm cho Dương Diệc Phong có thêm cảm ngộ. Cái này có chút giống với Thiên Ma Khí Tràng trong Thiên Ma Mật Điển.

Thật ra, Dương Diệc Phong muốn thoát khỏi áp lực này rất đơn giản, hắn chỉ cần trực tiếp hút hết linh khí xung quanh là được nhưng dù sao Dương Diệc Phong cũng không làm vậy. Hắn từng bước theo sát mấy người Thất Dạ đi vào, vừa đi vừa dùng tâm để thể hội cảm giác đặc thù này. Cảm giác này hắn trước đây cũng đã gặp khi ở trong Nguyệt Cực Lĩnh Vực của Vong Tình Ma Quân và Thiên Ma Khí Tràng của Thất Dạ.

Cầu thang cao ngàn mét, lại còn có phụ trọng trên người mà bắt đi lên làm cho Huyết Sát và mấy người Ma Tông trong lòng tức giận. Chỉ có Thất Dạ và Nghịch Thiên là tủm tỉm cười mà đi. Dương Diệc Phong đi sau cùng, hắn một chút tình cảm cũng không biểu lộ.

Lúc này cảnh tượng cũng thật khác người. Huyết Sát thì hùng hùng hổ hổ đi trước, Thất Dạ và Nghịch Thiên giống như thưởng ngoạn phong cảnh còn Dương Diệc Phong thì trầm mặc cúi đầu. Bọn họ trông qua chẳng giống một bọn gì cả.

Khoảng nửa canh giờ, đoàn người của Thất Dạ cuối cùng cũng đi đến nơi. Lúc này Huyết Sát mặt nhăn mày nhó, Thất Dạ và Nghịch Thiên đứng ở chỗ này nhìn xuống dưới. Cả đám đang đợi Dương Diệc Phong vì lúc này hắn đang ở giữa sườn núi từ từ đi lên.

- Lão đại, lão nhị, Lục đệ sao vậy? Tối qua không ăn cơm hay bị đệ muội bắt … làm việc quá sức?

Huyết Sát phun ra một câu , quả nhiên miệng chó không mọc nổi ngà voi.

Nghịch Thiên vỗ đầu Huyết Sát mà nói :

- Nói nhiều quá, ngươi mù rồi phải không?

Cũng chỉ có Nghịch Thiên là dám làm vậy với hắn, đổi lại là người khác thì Huyết Sát đã nhảy dựng lên rồi.

Huyết Sát lúc này mới nhìn kỹ Dương Diệc Phong rồi nói:

- Oái , chẳng lẽ tiểu tử này có thể bài trừ được áp chế của trận pháp.

Huyết Sát quả nhiên là cao thủ, hắn có cảm ngộ rất sâu với thiên địa tự nhiên. Hắn nhìn qua đã thấy linh khí xung quanh Dương Diệc Phong cuồng loạn giống như áp chế một người đang bị phong ấn , không để cho hắn phá phong mà ra .

Thật ra Dương Diệc Phong không phải bài trừ áp lực vì muốn bài từ nó rất đơn giản . Chỉ cần Dương Diệc Phong hấp thu một phần linh khí trong trận pháp thì dễ dàng mà đi .

Hiện tại hắn đang tự mình thí nghiệm với những cảm ngộ mới của mình. Những linh khí bị áp chế không bị hắn hấp thu luyện hóa mà di chuyển xung quanh hắn. Dương Diệc Phong cảm giác được sự rung động của linh khí , rung động của không gian, có cảm giác phá vỡ được không gian. Đây là cảm giác không thể nói nên lời. Đột nhiên Dương Diệc Phong dường như nghĩ ra cái gì, đôi mắt phát ra hào quang. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK