Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệc Phong phi thân về thuyền hoa, tay hắn phất nhẹ , toàn bộ các chiến thuyền bỗng hóa thành bụi phấn bay theo làn gió . Phía trước thuyền hoa một mảnh sông thông suốt yên bình

Mộng Yên Nhiên đợi Dương Diệc Phong làm xong mới ôn nhu ôm lấy hắn . Lần này nàng không vì giết người mà rung động nữa bởi vì nàng đã hiểu nếu không giải quyết toàn bộ thì sẽ mang đến hậu quả cho người mình yêu quý. Mộng Yên Nhiên cần nhất là ở bên cạnh Dương Diệc Phong , mặc kệ hắn làm gì nàng chỉ cần như vậy

Dương Diệc Phong ôm Mông Yên Nhiên, hắn hiểu được cảm giác của nàng nên trong lòng vô cùng ấm áp

- Yên Nhiên, ta đói bụng rồi, chuẩn bị ăn cơm nào, đừng quên mang rượu nha

Dương Diệc Phong nói với Mộng Yên Nhiên

- Dạ, Phong ca , để thiếp mang ra

Mộng Yên Nhiên cười rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm

Trời chạng vạng, Mộng Yên Nhiên bưng cơm ra đặt trên bàn của tầng cao nhất, Dương Diệc Phong nhàn nhã nằm trên ghế chờ nàng dọn cơm, nhìn vào ánh tà dương đang dần tắt

Lúc này , thuyền hoa của Dương Diệc Phong đã ly khai địa điểm đại chiến với Thiên Hà Bang một khoảng khá xa , Dương Diệc Phong đang chuẩn bị ăn cơm thì Tà Dương lại xuất hiện

- Xong việc chưa ?

Dương Diệc Phong hỏi

- Toàn bộ giết hết, trong lúc xem xét hiện trường đệ tử phát hiện ra một điều thú vị

Tà Dương nói

- Nói ta nghe xem

Dương Diệc Phong nhướng lông mi

Tà Dương lấy từ trong trữ vật nhẫn ra một phong thư nói rằng

- Đệ tử ở bên trong phát hiện ra rất nhiều khí giới, lương thảo , còn có phong thư này

Nói xong liền cung kính đưa phong thư qua

Dương Diệc Phong nhận thư mở ra xem sơ qua rồi vứt lại cho Tà Dương cười ha ha mà nói rằng

- Thật đúng là không ngờ, chúng ta lại vô tình giúp cho Yến Quốc . Lục Vương Gia cũng là một đại nhân vật, tại hai mươi năm trước đã tìm cách cướp ngôi hoàng đế. Khi đó hình như tiểu hoàng đế còn chưa đăng cơ thì phải, chắc là hắn là người đưa lão hoàng đế ra đi , tại thời điểm cựu hoàng vừa chết, tân hoàng đăng cơ không ra tay mà đợi đến lúc đại thọ của Hoàng Thái Hậu mới ra tay. Thật là có khả năng ẩn dấu sâu

Tà Dương nghe xong liền gật đầu nói

- Đúng vậy, người này tâm cơ sâu , cũng hiếm thấy

- Vì vậy cho nên chúng ta vận khí không sai , có trò hay để xem rồi

Dương Diệc Phong vẻ mặt tươi cười mà nói . Tiếp theo hắn nói

- Lúc lão tiểu tử ra tay, an toàn của Yên Nhiên giao cho ngươi, tuy rằng Yên Nhiên đã là Tích Cốc kỳ nhưng dù sao trực giác nói cho ta biết lần này không phải đơn giản như vậy đâu

- Vâng sư tôn

- Tốt , chuyện này đừng nói cho Yên Nhiên, ta không muốn nàng bận tâm mấy chuyện này

Tà Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu

- Tà Dương đã về rồi sao , các ngươi nói chuyện gì đó ? Ăn cơm

Mộng Yên Nhiên mang món cuối ra rồi nói với hai người

- Ăn thôi, tay nghề của Yên Nhiên là thiên hạ đệ nhất nha

Dương Diệc Phong nịnh nọt

- Mau ăn đi , ăn nhiều một chút

Yên Nhiên nũng nịu nói

Tà Dương căn bản không thích ăn uống, hắn cũng không cần ăn uống nên trầm mặc ngồi cách đó không xa đả tọa luyện khí

- Phong ca, thiếp thấy từ khi đạt được Thần Cấp thì không thấy muốn ăn gì ? Vì sao vậy ?

Mộng Yên Nhiên hỏi

- Đạt được Thần Cấp đích xác không cần phải ăn. Ăn chỉ là để bổ sung năng lượng tiêu hao hằng ngày nhưng chân khí trong cơ thể cao thủ Thần Cấp có thể tự động thu nạp linh khí để bổ sung năng lượng nên không cần ăn uống.

Mộng Yên Nhiên nghe xong liền hiểu rồi nói rằng

- Thiếp hiểu rồi nhưng sao chàng vẫn muốn ăn ? Chẳng lẽ chàng không phải Thần Cấp sao ?

- Ha ha ha, không phải , tại là ta … tham ăn ha ha ha

Dương Diệc Phong vừa ăn vừa cười

- Hì hì

Mông Yên Nhiên cũng cười theo

- Ái cha , nàng dám cười phu quân nàng , xem ta thu thập nàng đây

Dương Diệc Phong ôm lấy Mộng yên Nhiên ra sức cù léc

- Ngừng ngừng, thiếp sai rồi, thiếp xin tha

Mộng Yên Nhiên chịu không nổi liền van xin tha thứ

- Biết sai là tốt, lần này tạm tha nha

Dương Diệc Phong buông tay rồi ngừng lại nói tiếp

- Yên Nhiên, hiện tại nàng đã đạt đến Tích Cốc Kỳ, tốt nhất là không nên ăn , sẽ ảnh hưởng đến tu vi của bản thân, phải dùng thiên địa linh khí để bổ sung mới là lý tưởng nhất

Mộng Yên Nhiên vừa hiểu vừa không nhưng vẫn gật đầu , thuận miệng hỏi

- Vậy sao chàng còn ăn ?

- Bởi vì ở cấp độ của ta, ăn hay không cũng không ảnh hưởng

Dương Diệc Phong giải thích

- Dạ , thiếp hiểu rồi

- Ừm ta ăn tiếp thoi

Thuyền hoa cứ thế theo đường sông đi đến Yến Đô , một đường vô sự không còn bị những bang phái như Thiên Hà Bang chặn đường .

Qua vài ngày , Dương Diệc Phong ôm Mộng Yên Nhiên đứng ở trên boong tàu, xem cảnh đẹp hai bên bờ sông. Lúc này Mộng Yên Nhiên chỉ phía xa xa hô lớn

- A đến rồi Phong ca, chúng ta đã đến Nam Định trấn

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK