Dương Diệc Phong có hai người mỹ nữ đi bên cạnh, hơn nữa là hai người siêu cấp đại mỹ nữ làm cho người ta phải khó chịu. Đặc biệt là các tinh anh của các đại thế gia, mặc dù đã được gia chủ dặn dò nhưng cũng không khỏi hằn học nhìn Dương Diệc Phong. Không những vậy, một người anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đứng ra cản đường ba người Dương Diệc Phong . Hắn hướng về Mộng Yên Nhiên và Bạch Uyển Tinh nhiệt tình chào hỏi:
- Yên Nhiên tiểu thư , Bạch tiểu thư . Tại hại Giang Nghiệp Tâm xin chào.
Mộng Yên Nhiên không nhận ra tên Giang Nghiệp Tâm này nhưng Bạch Uyển Tinh cũng nghe nói về hắn. Hắn là đại thiếu gia của Giang gia nước Tề, có chút tài học, tu vi cũng đã là Thiên Tiên Chí Cảnh , tuổi còn trẻ mà văn võ song toàn. Giang gia dựa vào sông nước của nước Tề để lập nghiệp, khống chế một vùng sông nước lớn của nước Tề . Tuy rằng không nói phú khả địch quốc nhưng của cải cũng rất nhiều, võ học gia truyền tinh diệu, lần trước đứng thứ 12 trong các gia tộc.
Giang Nghiệp Tâm này tuy kiêm tốn lễ phép nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ kiêu căng không thể che dấu. Từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhìn qua Dương Diệc Phong bởi vì hắn cho rằng với tu vi của Dương Diệc Phong không đáng cho hắn để ý. Tên Giang Nghiệp Tâm này không chỉ tố chất thua hẳn các anh tài của bát đại thế gia mà phẩm hạnh kém cũng kém hơn hẳn.
Bạch Hâm của Bạch gia là Thiên Cấp tu vi , có tài tướng soái.
Bốn vị thiếu gia của Lục gia đều là nhân trung chi long, tu vi bất phàm , phẩm hạnh xuất chúng, lại là tướng tài.
Lữ Kim Thành của Lữ gia mặc dù có chút xung động nhưng bản chất không kém. Hắn có thể đứng dậy dưới áp lực của Dương Diệc Phong, có dũng cảm để nhận ra thực lực mình không đủ. Từ khi bị Dương Diệc Phong đánh bại, hắn vô cùng khắc khổ nghiên cứu võ học mong muốn có một ngày đường đường chính chính đánh bại Dương Diệc Phong.
Tam thiếu gia Tiêu Sở Cơ của Tiêu gia càng là người tâm tư kinh khủng, hắn tuy tu vi thấp nhất , chỉ là Thiên Tiên Chí Cảnh nhưng tâm trí không thua kém gì các lão gia chủ già đời. Sự ẩn nhẫn phải nói không thua gì Hạng Thiên Vũ. Hơn nữa hắn cũng là người thành công nhất, tuổi trẻ đã là gia chủ Tiêu gia.
Còn Giang Nghiệp Tâm chỉ một chút tu vi, văn tài hơn người một chút làm sao so sánh được?
Mộng Yên Nhiên nhăn mặt không nói. Bạch Uyển Tinh tuy rằng thích thiếu niên văn tài võ lược đầy hứa hẹn nhưng Giang Nghiệp Tâm không bằng ca ca của nàng, căn bản không đạt được yêu cầu của nàng . Tuy nhiên nàng vẫn lễ phép trả lời :
- Nguyên lai là Giang công tử
- Bạch tiểu thư có tham gia lần tỉ thí lần này hay không ?
Giang Nghiệp Tâm tuy rằng muốn nhất tiễn song điêu nhưng tự biết không có khả năng, so sánh một chút hắn thấy Bạch Uyển Tinh có giá trị lợi dụng hơn nên hắn nhiệt tình bắt chuyện với nàng.
Mộng Yên Nhiên bị Dương Diệc Phong kéo đi liền hỏi :
- Chúng ta có cần …
Nói còn chưa xong đã bị Dương Diệc Phong ngắt lời nói :
- Kệ đi, chúng ta không nên chen vào chuyện người khác . Tiểu nha đầu của Bạch gia rất thông minh, hơn nữa đây là Bạch gia , ai dám làm hại nàng ? Chúng ta đi thôi.
Dương Diệc Phong nhìn thấy có cơ hội thoát thân thì không thể không tranh thủ.
- Các ngươi từ từ trò chuyện, chúng ta đi trước .
Dương Diệc Phong ôm Mộng Yên Nhiên cáo từ Bạch Uyển Tinh, nói xong cũng không thèm nhìn Giang công tử, cứ thế mà ly khai.
- Chờ một chút … ngươi …
Bạch Uyển Tinh vội vàng ngăn cản. Sắc mặt không vui , nghĩ thầm :
- Ngươi muốn đem ta vứt ở đây rồi cướp Yên Nhiên tỷ tỷ đi , ngươi đừng hòng.
- Chậm đã ….
Giang Nghiệp Tâm thấy Dương Diệc Phong không có ý dừng lại liền hô to :
- Tiểu tử , bản công tử gọi ngươi có nghe thấy không ? Bạch tiểu thư muốn ngươi đứng đó thì ngươi phải đứng đó.
Lần này gào lớn làm mọi người xung quanh bu đến xem náo nhiệt.
- Ngươi gọi ta ?
Dương Diệc Phong ôm Mộng Yên Nhiên xoay người lại , mỉm cười hỏi :
- Đúng, buông bạn của Bạch tiểu thư ra thì ngươi có thể đi .
Giang Nghiệp Tâm thần tình kiêu ngạo, hiên ngang lẫm liệt mà nói
- Hả ?
Dương Diệc Phong thoáng sửng sốt nhưng không tức giận, giận tên này thật không đáng. Hắn cười nói :
- Nếu như ta không làm vậy thì sao ?
- Ngươi ….
Giang Nghiệp Tâm không kịp phản ứng, hắn là Giang đại thiếu gia, ngoại trừ tám đại thế gia , ai không để cho hắn có thể diện chứ ? Ngày hôm nay hắn muốn biểu hiện một chút trước mặt Bạch Uyển Tinh lại bị một tên tiểu tử chẹn họng, hắn không khỏi tức giận.
- Ta muốn cùng ngươi quyết đấu ?
Giang Nghiệp biết đây là đại hội thế gia , không phải phạm vi thế lực của Giang gia, không thể lỗ mãng hành động nên đưa ra quyết đấu.
Dương Diệc Phong còn chưa nói gì thì từ trong đám người đã bay tới một câu:
- Chỉ bằng ngươi hay sao hả họ Giang? Cút sang một bên , không nên ở đây sủa gâu gâu như con chó. Muốn kiêu chiến thì trước hết thắng ta rồi nói chuyện.
Ngữ khí cực kỳ trầm ổn , mạnh mẽ.
- Người nào, bước ra.
Giang Nghiệp Tâm hổn hển quát to.
Từ trong đám người phân ra một con đường, một người tay cầm bảo kiếm, một thân võ phục , sắc mặt bình tĩnh bước ra. Dương Diệc Phong nhìn qua, đây không phải là Lữ đại thiếu gia Lữ Kim Thành hay sao ?
Giang Nghiệp Tâm thấy người này thì khí thế mất đi . So về gia sự, Lữ Kim Thành là đại thiếu gia của Thiên hạ đệ nhất gia Lữ gia, Giang gia không thể so sánh. Luận về tu vi lại càng kém xa, Giang Nghiệp Tâm nhất thời thành thật im lặng, tuy nhiên vẫn mặt dày không chịu ly khai. Mãi mới có cơ hội tiếp cận Bạch Uyển Tinh , hắn làm sao buông tha cho được ?
Hiện tại Lữ Kim Thành thật khác xa mấy tháng trước, quả thật giống như hai người . Mặc dù vẫn đầy ngạo khí nhưng trước đây là mù quáng tự ngạo, còn bây giờ là sự tự tin . Hiện tại cũng không phải mù quáng không biết trời cao đất dày nữa.
Lữ Kim Thành không thèm nhìn Giang Nghiệp Tâm, hắn quay sang hành lễ với Dương Diệc Phong :
- Dương công tử, đã lâu không gặp, ngày đó đánh một trận với Kim Thành giống như lời cảnh tỉnh. Kim Thành có được ngày hôm nay đều nhờ công tử bản tặng. Kim Thành đến đây là muốn nói lời cảm tạ.
Lời này vừa nói ra xung quanh đã xì cầm bàn tán, Giang Nghiệp Tâm mặt lại càng trắng bệch . Nghĩ không ra Lữ Kim Thành đã từng bại dưới tay tên tiểu tử kia, vậy mình làm sao là đối thủ của hắn đây ? Bạch Uyển Tinh cũng hiếu kỳ , Lữ Kim Thành tu vi không kém gì đại ca nàng, tại sao Dương Diệc Phong chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong có thể đánh bại hắn đây ?
- Lữ công tử không cần khách khí , đều là do nỗ lực của ngươi, ta không có quan hệ.
Dương Diệc Phong bình thản nói rồi ôm Mộng Yên Nhiên ly khai.
Vừa đi được vài chục bước , đã nghe Lữ Kim Thành gọi lại :
- Dương công tử xin chậm bước, tại hạ muốn thỉnh giáo Dương công tử một lần nữa. Chỉ là muốn biết sự chệnh lệch, mong công tử thành toàn.
Lữ Kim Thành vội vàng gọi Dương Diệc Phong lại nói yêu cầu của mình.
Dương Diệc Phong trước đến nay vẫn giữ quy tắc, người kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Lữ Kim Thành lần này không chỉ lễ phép mà làm cho Dương Diệc Phong nhìn hắn với con mắt khác xưa. Trong lòng cảm thán, tám đại thế gia có thể đứng mấy trăm năm không ngã quả thật có chút ưu điểm . Trong đó tử tôn ưu tú cũng là một nền tảng lớn.
Dương Diệc Phong xoay người lại, tay trái vẫn ôm Mộng Yên Nhiên, hắn nhìn Lữ Kim Thành gật đầu . Sau đó bỗng nhiên ném cho Lữ Kim Thành một cái ngọc bội rồi ôm Mộng Yên Nhiên ly khai. Lữ Kim Thành thấy ngọc bội thì ngây ngốc đứng một chỗ mà nhìn. Bạch Uyển Tinh gọi mấy tiếng hắn mới giật mình tỉnh lại rồi nhìn theo Dương Diệc Phong mà cười khổ. Lúc này mọi người chỉ cho rằng Dương Diệc Phong không đáp ứng , nên ai nấy đều bỏ đi . Giang Nghiệp Tâm cũng len lén mà lủi đi.
Bạch Uyển Tinh nhìn Lữ Kim Thành mà hỏi :
- Lữ thiếu gia làm sao vậy ? họ Dương không phải là đã từ chối rồi hay sao ?
- A
Lữ Kim Thành thở dài nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Bạch Uyển Tinh. Trong lòng hắn hiện tại không hề xao động, không ngờ mấy tháng trước còn vì Mộng Yên Nhiên mà ghen ghét Dương Diệc Phong, hôm nay lại không chút tà niệm. Hắn suy nghĩ một hồi rồi lại thở dài muốn ly khai.
- Lữ thiếu gia, rốt cuộc là chuyện gì ?
Bạch Uyển Tinh sao lại có thể bỏ qua cho hắn, tuy rằng nàng có mặt tại hiện trường , không thấy phát sinh điều gì nhưng trực giác lại nói với nàng nhất định đã có chuyện xảy ra. Bằng không Lữ Kim Thành sao lại trở nên như vậy.
Lữ Kim Thành cũng không dấu diếm, hắn chỉ vào miếng ngọc bội trong tay rồi nói với Bạch Uyển Tinh.
- Bạch tiểu thư , ngươi có thấy miệng ngọc bội này không?
Bạch Uyển Tinh gật đầu không hiểu.
- Ngọc bội này là vật bất ly thân của ta, tại tích tắc trước khi ta xin hắn chỉ giáo, ngọc bội này vẫn ở bên hông của ta.
Lữ Kim Thành nói.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK