Từ buổi sáng sau khi Dương Diệc Phong lộ ra một chút thực lực, Mộng Yên Nhiên dáng cười càng thêm ôn nhu, nỗi lo trong lòng đã biến mất. Đi dạo cho đến buổi trưa, Dương Diệc Phong bi ai phát hiện ra ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời đại nào thì việc mua sắm điên cuồng của nữ nhân vĩnh viễn là ác mộng cho thể lực của nam nhân. Cũng may Dương Diệc Phong có Hư Không Thần Giới nên giảm đi nỗi khổ xách đồ của nam nhân, Dương Diệc Phong hiện tại đã biết có trữ vật giới chỉ là niềm hạnh phúc vô bờ. Sự mệt mõi của Dương Diệc Phong cũng không nằm ở thân thể mà là ở tinh thần. Hắn tình nguyện cùng Yêu Vương, Thiên Thi, Cốt Ma một đánh ba còn hơn là cùng Mộng Yên Nhiên đi mua sắm
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tà Dương, Dương Diệc Phong mệt mỏi xui lơ ngồi xuống ghế thái sư, hữu khí vô lực mà thều thào
- Nước, còn không mau đem nước đến đây
Tà Dương vội vàng gọi người hầu bưng nước lên, Dương Diệc Phong một hớp đã uống cạn sau đó nằm ườn ra ghế thái sư.
- Sư tôn, ngươi cùng ai đánh nhau vậy ? có thể đem ngươi bức ra như vậy chắc chắn là một cao thủ tuyệt đỉnh. Là ai vậy ? Ở Tu Chân Giới còn có nhân vật như vậy sao ?
Tà Dương kinh ngạc hỏi thăm
- Ai dà , đừng nói nữa, so với cùng người ta đánh nhau còn mệt hơn, ta sau này không bao giờ dám bồi nữ nhân đi mua sắm nữa
Dương Diệc Phong vô lực nói
- Theo nữ nhân đi mua sắm mệt vậy sao ??
Tà Dương không tin hỏi thăm
- Sau này đợi ngươi có bạn gái sẽ biết, bất quá đầu gỗ như ngươi không biết bao giờ mới có . Thôi , giúp ta đem mấy thứ này qua biệt viện Thiên Nhâm bên cạnh đi
Nói xong từ Hư Không Giới Chỉ lấy ra một núi quần áo, đồ trang sức, mỹ phẩm … nhiều vô số kể
Tà Dương ngây ngốc ôm một đống lớn đi, vừa đi vừa nói
- Sư mẫu lợi hại quá, một buổi sáng có thể mua nhiều như vậy sao
Đi đến biệt viện Thiên Nhâm , hai người thủ vệ thấy Tà Dương ôm một đống đồ thì vội vàng đi qua hỗ trợ . Lần trước Tà Dương đem đống hộ vệ của các vương tôn công tử đá văng làm bọn họ vô cùng bội phục Tà Dương
- Tà Dương đại gia , ngài đến đây làm gì ? Sao mang nhiều đồ như vậy ? Để bọn ta giúp ngài cầm
Tà Dương nói
- Đây là đồ Mộng Yên Nhiên tiểu thư mua về, thiếu gia kêu ta mang qua đây
- Dạ dạ, để bọn tiểu nhân cầm vào.
Chuyện của Mộng Yên Nhiên và Dương Diệc Phong giống như cơn gió lan truyền rất nhanh. Bọn họ đương nhiên biết tiểu thư và Dương đại thiếu gia đã là một đôi nên khi nào dám chậm trễ, vôi vàng mang toàn bộ đi vào
Sau khi đem vào, nha hoàn Tiểu Hỷ cầm lấy rồi quay sang nói với Mộng Yên Nhiên
- Tiểu thư, ngươi mua nhiều đồ quá
Bên trong phòng, trước bàn trang điểm . Mộng Yên Nhiên một tay chống cằm , một tay vuốt tóc , hai mắt nhìn mình trong gương ngồi nghĩ ngẩn ngơ rồi cười ngây ngốc, căn bản không nghe thấy Tiểu Hỷ nói
Tiểu Hỷ lại gần thấy vẻ mặt ngây ngốc của tiểu như mình thì không nhịn được xoa mắt nhìn lại, đây là tiểu thư của mình sao ? Trước đây vô cùng lạnh lùng, không xem đàn ông vào mắt , bây giờ lại biến thành như vậy
- Tiểu thư lại nhớ cô gia hả ? Muốn gặp hắn thì qua mà gặp đi
Tiểu Hỷ trêu chọc
- Không biết chàng đang làm gì a
Mộng Yên Nhiên ngây ngốc lẩm bẩm, đột nhiên nàng phản ứng qua
- A Tiểu Hỷ , ngươi dám chọc ta hả ? Xem ta giáo huấn ngươi đây
Nói rồi chạy đuổi theo Tiểu Hỷ
- Ôi ôi, tiểu thư tha mạng, Tiểu Hỷ không dám nữa , không được, xin tha …
Tiểu Hỷ bị Mộng Yên Nhiên trừng trị nên cầu xin tha thứ
- Ta xem sau này ngươi dám chọc ta nữa không
Mộng Yên Nhiên vênh váo nói
- Tiểu thư, Tiểu Hỷ không dám nữa, cô gia phái người mang đồ qua đây , ai tiểu thư …
Nói chưa xong thì Mộng Yên Nhiên đã chạy ra ngoài
Ngoài cửa Khách Hành Cư có hai xe ngựa cực kỳ xa hoa, xung quanh được bảo vệ bởi mấy người cao thủ huyệt Thái Dương nhô cao
Cửa xe mở ra, từ trên đi xuống mấy người thanh niên mặc quần áo màu hồng tím, màu xanh tím , màu lam trắng, lại có một trung niên mặc trường bào màu đen. Người trung niên sau khi xuống xe liền nhìn vào bảng hiệu của Khách Hành Cư
Khách Hành Cư có khách quý tới, chưởng quỹ sao lại không biết, mấy người vừa xuống chưởng quỹ đã chạy lại cung kính hỏi thăm
- Quý khách là ???
Người trung niên đi đầu không nói gì, người thanh niên mặc áo màu hồng tím tiến lên lấy ra một đạo lệnh bài. Nếu như Dương Diệc Phong ở chỗ này chắc chắn nhận ra , mặt trên lệnh bài có hổ và sư tử bao quanh một chữ Tiêu . Chính là lệnh bài của Tiêu gia của Sở Quốc. Người thanh niên cầm lệnh bài chính là người theo đuổi Mộng Yên Nhiên đã lâu : Tiêu Sở Sinh
Chưởng quỹ là người biết hàng, vừa nhìn đã biết là người của Tiêu gia Sở Quốc , hắn vội vàng cung kính khom lưng dẫn đường nói
- Thì ra là Tiêu đại gia đến, xin mời vào trong , tiểu nhân đã để sẵn phòng Thiên Canh cho các vị. Tiểu nhị, mau đưa mấy quý khách này đến phòng Thiên Canh
- Chưởng quỹ, Mộng Yên Nhiên và Thính Hương Vũ Tạ đã đến chưa ?
Hỏi lời này đương nhiên là Tiêu Sở Sinh
- Mộng Yên Nhiên đã đến từ sớm, hiện đang nghỉ ngơi ở phòng Thiên Nhâm
Chưởng quỹ cung kính trả lời, mặt đầy ý cười, nhưng sao nụ cười có một chút cổ quái
Tiêu Sở Sinh không thấy tùy ý trả lời
- Thiên Nhâm sao ? cảm ơn chưởng quỹ
Sau đó hắn theo tiểu nhị đi vào
- Không cần cảm tạ , không cần cảm tạ
Chưởng quỹ vội trả lời
Dương Diệc Phong nằm trên ghế nghỉ ngơi, bỗng nhiên tâm thần khẽ động, hắn dùng thần thức quét qua Khách Hành Cư, trên mặt lộ ra nụ cười
- Đang buồn chán lại có người đến cửa
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK