Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần thức của Dương Diệc Phong vừa rời khói cơ thể thì hàn khí màu trắng bên ngoài giống như gặp được cao lương mỹ vị, lập tức điên cuồng lao đến . Từng tia hàn khí như những xúc tu nhanh chóng đưa thần thức của Dương Diệc Phong vừa phóng ra bao lại rồi chỉ trong chớp mắt đông cứng.

Mùi vị của việc thần thức bị đông cứng như thế nào? Không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, tuy nhiên loại cảm giác này thật đáng sợ, giống như cả người tiến vào vực sâu vô tận, xung quanh chỉ toàn là màu đen. Huyền Phách Hàn Khí còn cảm thấy chưa đủ, hắn nhanh chóng đi dọc theo hướng của thần thức tấn công vào nguyên thần của Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong không thể phản ứng gì với sự tấn công của Huyền Phách Hàn Khí, may mà lúc Huyền Phách Hàn Khí muốn đóng băng nguyên thần của Dương Diệc Phong thì một trận hồng quang hiện lên ngăn Huyền Phách Hàn Khí lại. Nhưng hàn khí càng ngày càng nhiều, chúng cứ đi dọc theo thần thức liên tục trùng kích vào hồng quang.

Dương Diệc Phong lúc này mới phản ứng, hắn vội vàng đem Kiếm Nguyên toàn thân đem hàn khí khu trừ. Đáng tiếc hắn phát hiện ra nhưng Kiếm Nguyên này đối với hàn khí không có tác dụng. Dương Diệc Phong vội vàng cắn răng, đem thần thức và nguyên thần chặt đứt mối liên hệ . Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nguyên thần tuy rằng bị thương tổn nhưng so với lần luyện khí trước thì vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp thu được.

Huyền Phách Hàn Khí không có hậu viện liền bị Dương Diệc Phong và Hồng thổ đậu đuổi ra khỏi cơ thể.

- Ôi, nguy hiểm thật.

Dương Diệc Phong thở dài nhẹ nhỏm.

- Đã biết lợi hại chưa? nhưng hàn khí này ngay cả Tiên Đế hay Ma Đế cũng không có hy vọng chống lại. Không phải ta muốn coi thường ngươi nhưng đừng nói đến Tiên Đế, Ma Đế, chỉ cần một tên phổ thông Huyền Tiên hay Ma Vương là đủ giết chết ngươi bằng một ngón tay. Tiểu tử ngươi vận khí tốt, có Ngũ Hành Bổn Nguyên hộ chủ, nếu không hiện tại ngươi đã bị hồn phi phách tán.

Kinh Thiên lúc này mới thò mặt ra chửi.

- Ừ biết rồi, Huyền Phách Hàn Khí quả thật là kinh khủng, so với Bích Linh Hàn Khí còn kinh khủng hơn vạn lần. Không ngờ lần bị thương trước còn chưa khỏi thì nguyên thần lại bị thương, xem ra muốn khôi phục phải tốn cả trăm năm.

Dương Diệc Phong vô cùng kinh hãi.

- Ngươi cho rằng Huyền Phách Hàn Khí chỉ có hư danh sao? Tuy rằng loại hàn khí này thương tổn thân thể không bằng Bích Linh Hàn Khí nhưng đối với thương tổn của linh hồn thì ngoại trừ Hỗn Độn Chi Thủy ra thì nó là đệ nhất.

Kinh Thiên nói .

Nhìn thế giới trắng tinh này, Dương Diệc Phong sợ hãi nói:

- Xem ra chỉ có thể dùng mắt thường để nhìn, ta không dám đem thần thức “thỏ con” ra tống vào đám “lang”.

- Mắt thường …. Dương Diệc Phong hay là ngươi thử dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn nhìn thử xem. Hắn là một loại đồng thuật, tuy rằng dùng thần thức làm cơ sở nhưng nhất định không giống như phóng thần thức bình thường.

Kinh Thiên đề nghị nói:

- Nếu như lại xuất hiện tình huống như vừa rồi thì làm sao?

Dương Diệc Phong phản bác nói:

- Thì lại dùng phương pháp chặt đứt thần thức như vừa rồi. Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì ?

Kinh Thiên ngăn lại nói, mà cũng đúng, nguyên thần của Dương Diệc Phong bị thương thì Kinh Thiên cũng bị thương không nhẹ.

- Mẹ kiếp, nếu như lại thụ thương thì thời gian khôi phục càng lâu. Hôm nay ta chỉ có sáu tầng thực lực so với lúc đỉnh phong . Phía trước không biết còn những gì nguy hiểm không? Nếu như lại bị thương thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Dương Diệc Phong nhìn mảnh trắng xóa trước mặt thì lại cảm thấy run sợ.

- Bình thường thì đúng là cần trăm năm để khôi phục nhưng ngươi đừng quên rằng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của ngươi có thể mượn ngoại lực để cấp tốc khôi phục. Nếu có Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn thì ngươi có thể nhanh chóng tìm được lối ra, không cần giống như người mù đi lục lọi khắp nơi. Chỉ cần đi ra ngoài thì nhanh chóng khôi phục.

Kinh Thiên cười nói.

- Ý ngươi là ….

- Không sai, chính là Thổ Nguyên Linh Tuyền trong Trấn Long Đỉnh. Chỉ cần có hắn trong tay thì ngươi không những pháp lực tăng mạnh mà thương thế có thể khôi phục nhanh chóng.

Kinh Thiên khẳng định.

- Được, để ta thử.

Dương Diệc Phong quyết định thử.

Dương Diệc Phong triển khai Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn, quả nhiên là có thể nhìn rõ ràng mọi cảnh tượng xung quanh. Dương Diệc Phong không những không bị gì mà còn nhìn rõ mồn một mọi thứ.

Dương Diệc Phong nở nụ cười, vui vẻ mà nói :

- Thật không ngờ đúng như ngươi nói, quả nhiên Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn có tác dụng.

- Ngu ngu, một trong tam đại thần nhãn mà là hàng dỏm hay sao? Nếu thần nhãn này luyện đến cực điểm có thể khống hồn câu phách. Cố lên đi, chỉ cần ngươi luyện thành thần nhãn này thì người trong tam giới muốn thắng ngươi rất khó.

Kinh Thiên kiêu ngạo nói. Dù sao đây là môn nhãn pháp mà Hư Vô lúc trước vô tình có được khi đi du lịch Hồng Hoang, có thể nằm trong Huyền Thiên Thần Lục thì không phải tầm thường.

- Vậy nếu ta đại thành Hư Không Ngưng Kiếm Thuật thì sao?

Dương Diệc Phong hiếu kỳ hỏi.

- Không biết nhưng ta có thể khẳng định nó không thua kém gì Huyền Thiên Thần Lục. Tuy nhiên Hư Không Ngưng Kiếm Thuật cũng giống như một môn công pháp tà đạo, nếu không có hỗ trợ hay không cẩn thận một chút thì sẽ công hủy nhân vong. Ngươi phải rất cẩn thận.

Kinh Thiên thở dài nói.

- Cảm tạ.

Dương Diệc Phong có thiên ngôn vạn ngữ để nói nhưng cuối cùng cũng chỉ nói hai chữ này.

Kinh Thiên cũng chẳng trả lời, đi vào trong ý thức hải của Dương Diệc Phong để tu luyện.

Dương Diệc Phong có Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn nên không sợ lạc được, hắn tìm phương hướng rồi chạy thẳng về phía trước.

……….

- Sư mẫu , Lý Lâm Hưng cầu kiến.

Tà Dương báo cáo với Mộng Yên Nhiên.

- Gọi Lý đại nhân vào đi .

Mộng Yên Nhiên nhẹ giọng nói.

- Thuộc hạ ra mắt Yên Nhiên tiểu thư.

Lý Lâm Hưng cung kính nói.

- Lý đại nhân không cần đa lễ, có chuyện gì xin mời nói ra.

Mộng Yên Nhiên thản nhiên nói.

- Thuộc hạ theo lệnh của tiểu thư, lần này đem toàn bộ cô nhi trong chiến hỏa thu dưỡng.

Lý Lâm Hưng báo cáo.

- Vậy đa tạ Lý đại nhân, xin ngươi chiếu cố bọn họn cho tốt. Chiến hỏa vô tình, ta cũng chỉ biết làm hết khả năng mà thôi.

Mộng Yên Nhiên thiện lương nói.

- Thuộc hạ đã rõ.

Lý Lâm Hưng cung kính hồi đáp.

- Hiện tại tình hình của quân Sở thế nào rồi?

Tà Dương hỏi.

- Quân ta hiện tại đã bình định hai nước Tề và Tấn. Bệ hạ và Bạch gia của Triệu Quốc kết minh đoạt được Triệu Quốc. Hiện tại đã cùng đồng minh Yến Quốc diệt xong Hàn Quốc. Trong bảy nước chỉ còn Tần Quốc là có thể cùng Đại Sở ta đánh một trận , tuy nhiên quân Tần đang bị tướng quân Bạch Kính Kỳ giữ ở Hán Dương, không thể tiến quân. Đợi bệ hạ bình ổn những nước mới thu được rồi sẽ đối phó với Tần Quốc.

Lý Lâm Hưng lập tức báo cáo tình hình cho Tà Dương.

- Xa thân gần đánh, ha ha ha Hạng Thiên Vũ quả nhiên là nhân tài.

Tà Dương cười cười nói.

Mộng Yên Nhiên yên lặng mà nghe không hề lên tiếng, những chuyện như vậy không phải việc của nàng. Dương Diệc Phong tám năm không về, nàng tuy rằng rất lo cho hắn nhưng Thất Dạ tự mình đảm bảo Dương Diệc Phong không có việc gì nên nàng cũng yên tâm không ít. Vì vậy lúc rảnh rỗi thì muốn giúp Dương Diệc Phong làm một chút việc, cũng muốn vì thiên hạ thương sinh mà làm việc thiện, mong rằng giúp cho Dương Diệc Phong bình an vô sự. Sau vài chuyện cũng đã ra dáng cường giả. Lý Lâm Hưng mấy năm nay luôn nghe theo mệnh lệnh của Mộng Yên Nhiên, thu nạp không ít cô nhi trong chiến loạn , những đứa tư chất thượng thừa thì tiến hành bồi dưỡng giáo dục.

Tà Dương ngoại trừ tu luyện thì cung cấp đan dược cho Lý Lâm Hưng trúc cơ tẩy thân cho đám hài tử, cho bọn chúng tu luyện công pháp của Ma Tông . Hắn cũng muốn bồi dưỡng nhân tài cho Phong Minh Cung. Lý Lâm Hưng thì chuyên môn giám sát , giáo dục. Hắn dùng phương pháp của quân đội để huấn luyện . Không chỉ có hài tử mà những ai có tài đều được hắn thu nhận.

……………………..

Những điều này Dương Diệc Phong đều không biết, hiện tại hắn vẫn đang nỗ lực tìm bảo bối và lối ra.

Nhưng trong thế giới này, ngoại trừ băng và hàn khí lạnh thấu xương thì Dương Diệc Phong không phát hiện ra cái gì khác thường. Tuy rằng như vậy nhưng Dương Diệc Phong vẫn vừa bay vừa dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn quan sát phạm vi vạn dặm xung quanh.

Sau hơn một tháng, Dương Diệc Phong lúc này mới có phát hiện . Phát hiện này làm Dương Diệc Phong mừng như điên bay về phía trước. Quảng đường vạn dặm hắn chỉ dùng hai canh giờ đã đến.

- Đầm nước ?

Dương Diệc Phong đáp xuống nhìn đầm nước có diện tích vài trăm mét thì kinh ngạc nói.

Dương Diệc Phong cũng không dám dùng thần thức tham thấu. Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn cũng không thấy gì đặc biệt, chỉ là một đầm nước trong nhưng đây là địa phương nào ? Nơi này tràn ngập Huyền Phách Hàn Khí ghê gớm, ngay cả cực phẩm tiên khí cũng không phá được lớp băng nơi đây vậy mà lại có một đầm nước không hề đóng băng ?

Hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định thò tay phải vào trong đầm nước kỳ quái này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK