Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chàng muốn đi ? Chàng định làm thế nào đây ?

Mộng Yên Nhiên ghé sát người Dương Diệc Phong hỏi

- Yên tâm đi , ta không việc gì đâu

Dương Diệc Phong trả lời

- Thiếp biết chàng đương nhiên không có việc gì , nhưng lỡ chàng giết người ta , Tiêu gia sợ sẽ không bỏ qua cho chàng. Dù chàng có võ công tuyệt thế nhưng song quyền nan định tứ thủ .

Mộng Yên Nhiên lo lắng nói

- Yên tâm đi , ta sẽ không giết hắn, chỉ làm hắn nhớ suốt đời thôi

Dương Diệc Phong nhẹ giọng nói

- Dạ

Mộng Yên Nhiên nhu thuận gật đầu

Chuyện Tiêu Sở Sinh khiêu chiến Dương Diệc Phong không biết là vô tình hay cố ý được truyền ra ngoài, khắp nơi đều xôn xao bàn tán về việc này. Từ sáng sớm, các sứ giả, các thế gia đệ tử đã vây kín khu đất trống, ngay cả tiểu nhị cũng mon men đến xem

Lữ gia càng độc ác lại tổ chức đánh cược, hắn ra kèo Dương Diệc Phong thắng chỉ một ăn một, còn Tiêu Sở Sinh thắng thì một ăn mười, ý đồ sỉ nhục Tiêu Gia

Chuyện lớn như vậy sao lại không truyền đến tai Tiêu Sắt Văn ? Hiện tại trong phòng , Tiêu Sắt Văn đang gằm mặt hỏi

- Chuyện lớn như vậy sao ngươi dám tự ý làm chủ ? Vì sao không thương lượng qua với ta ?

- Cha, cái này có gì mà đại sự ? Chẳng qua đại ca đi khiêu chiến với một tên mặt trắng thôi mà ? Có gì mà phải lo chớ ? Tiểu tử kia bất quá cũng chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong, đại ca là Thiên Tiên Chí Cảnh , còn đánh không lại hắn sao ?

Tiêu Sở Minh mở miệng bênh vực Tiêu Sở Sinh

- Đúng vậy cha, cha cứ yên tâm, hắn không phải là đối thủ của con, làm sao mất thể diện của Tiêu gia được

Tiêu Sở Sinh vẻ mặt tự tin mà nói

- Ngươi ….

Tiêu Sắt Văn không còn biết nói gì , hắn biết bên người Dương Diệc Phong có một Thiên Cấp cao thủ , chứng tỏ lai lịch người này không nhỏ, nếu không cũng không ở phòng Thiên Tân. Cho nên hắn đã đi tìm mấy thế gia có giao tình tìm hiểu xem Dương Diệc Phong rốt cuộc lai lịch thế nào. Tuy nhiên tư liệu rất mơ hồ, mấy người này đều lãng tránh không nói đến Dương Diệc Phong làm cho hắn cảm giác rất kỳ quái. Hắn vừa trở về thì lại nghe Tiêu đại thiếu gia muốn quyết đấu cùng Dương Diệc Phong ở khu đất trống trước viện

Cũng may hắn dò hỏi được thực lực của Dương Diệc Phong là Hậu Thiên đỉnh phong, tất cả mọi người đều nói như vậy làm hắn yên tâm không ít. Hắn tin rằng với tu vi Thiên Tiên Chí Cảnh của nhi tử mình chắc chắn thắng Dương Diệc Phong dễ dàng . Tuy nhiên lại có một chuyện làm hắn bực mình khó chịu là mấy người quen của hắn khi nghe Tiêu đại thiếu gia muốn quyết đấu với Dương Diệc Phong thì ra sức ngăn cản nhưng lại không nói rõ ràng làm hắn không hiểu chuyện gì

Cũng mới vừa đi chơi về, Tiêu Sở Cơ đi ngang qua tiền thính chợt nghe bên trong có tiếng cải nhau, hắn lập tức dán người vào cửa nghe trộm , lúc này mà đi vào lại không khéo rước họa vào thân. Nghe xong một hồi, cuối cũng cũng hiểu duyên cớ, thừa dịp chưa bị phát hiện, hắn liền lén lút ly khai trở về phòng. Trên đường vừa đi vừa nghĩ

- Hai thằng ngốc không có tiền đồ, Dương Diệc Phong có thể đơn giản thì Mộng Yên Nhiên sao lại yêu hắn chứ, đúng là bọn không có đầu óc

- Ai , thôi thôi quên đi, nhớ kỹ không được khinh địch, vừa vào trận là phải xuất ra toàn bộ thực lực. Sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực huống chi . Nhớ kỹ rồi chứ ? Dùng toàn lực

Tiêu Sắt Văn biết trận chiến này là không tránh được, chiến thư đã gửi mà bội ước thì Tiêu gia đừng mong lăn lộn ở bảy nước

- Vâng thưa cha, cha cứ yên tâm , con vừa lên là dùng toàn lực giết hắn, nhất định không thua

Tiêu Sở Sinh vẻ mặt tự tin nói

- Ừ

Tiêu Sắt Văn gật đầu

Giờ Mùi, Tiêu Sở Sinh mang một thân hồng sắc trường bào , tay cầm một thanh kiếm khảm đầy bảo thạch , trân châu . Nhìn qua thật là tiêu sái. Đến gần giờ hẹn, Dương Diệc Phong còn chưa có đến, mọi người xung quanh đã bắt đầu bàn tán rì rầm. Tiêu Sở Sinh càng cho rằng Dương Diệc Phong sợ mình , lâm trận bỏ chạy . Hắn vênh váo hô

- Dương Diệc Phong cái tên chó chết, thằng nhát gan , có phải sợ bản thiếu gia rồi không ?

- Người nào nói thúi quá vậy ? Xa như vậy còn thấy mùi


Dương Diệc Phong ôm Mộng Yên Nhiên từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa châm chọc. Tà Dương vẫn đi sát sau lưng Dương Diệc Phong, ánh mắt thương hại nhìn Tiêu Sở Sinh

- Ha ha ha

Mọi người xung quanh cùng cười to

- Ngươi ….. hừ coi như Dương Diệc Phong ngươi miệng lưỡi lợi hại, đợi lúc nữa ta cho ngươi quỳ xuống van xin ta tha mạng

Tiêu Sở Sinh thẹn quá hóa giận mà nói

- Mẹ kiếp, thúi quá . Chỉ bằng ngươi sao?

Dương Diệc Phong không chút nể tình mà chửi

Tiêu Sở Sinh đang muốn mở miệng , Dương Diệc Phong đã chặn lại

- Thôi , ngươi đừng nói nữa ta không thở được, muốn đánh thì đánh đi

Dương Diệc Phong quay sang Mộng Yên Nhiên nói

- Bảo bối, nàng qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút, ta lập tức xong việc. À Tà Dương, đừng quên đặt cược, dạo này sinh hoạt phí thiếu thốn a


- Dạ thiếu gia

Tà Dương đi qua trực tiếp đem 200 vạn lạng hoàng kim đưa cho Lữ Lương Thắng

Lữ Lương Thắng đổ mồ hôi lạnh nói

- Cái này …. Lần này có giới hạn, mỗi người chỉ được đánh tối đa 10 vạn lạng . Xin lỗi , nếu như đây là địa bàn của Lữ gia thì sẽ không bị giới hạn

- Được rồi, vậy thì 10 vạn lạng

Tà Dương nói

Lữ Lương Thắng không còn cách nào khác đành phải nhận đặt cược

Giữa sân, Dương Diệc Phong và Tiêu Sở Sinh đang đứng đối mặt nhau , Dương Diệc Phong nhìn vô cùng lười biếng, tay hắn vẫn lếch thếch cầm thanh kiếm lúc trước .

- Dương Diệc Phong, nếu như ngươi hiên tại quỳ xuống xin tha thứ, đem Mộng Yên Nhiên tặng ta thì ta cho ngươi con đường sống

Tiêu Sở Sinh nói

- Bớt nói nhảm đi, muốn đánh thì bắt đầu đi

Dương Diệc Phong sắc mặt trầm xuống, Tiêu Sở Sinh nhắc đến Mộng Yên Nhiên , xúc phạm đến cấm kỵ của hắn

- Lão phu sẽ làm chứng , hai vị chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Đường Ngạo Thiên vận công phát âm vang khắp toàn trường

Thấy hai người đều gật đầu, Đường Ngạo Thiên tuyên bố

- Bắt đầu

Tiêu Sở Sinh vừa nghe thấy lập tức vận toàn thân công lực, đưa bảo kiếm đâm thẳng tới Dương Diệc Phong . Dương Diệc Phong nhìn thế đâm này rồi di dộng

Trong mắt mọi người thấy hắn đâm vào trường kiếm của Tiêu Sở Sinh một cái rồi xoay một vòng qua trái lướt qua thân thể của Tiêu Sở Sinh rồi đút kiếm vào vỏ . Hắn phủi phủi tay đi về phía Mộng Yên Nhiên mà nói

- Bảo bối chúng ta đi thôi

Sau đó hắn quay sang Tà Dương

- Làm mất thời gian của bản thiếu gia , Tà Dương lấy tiền

“Rầm” . Thân thể to lớn của Tiêu Sở Sinh đổ ầm xuống đất, sắc mặt tím đen, hắn nằm trên đất không ngừng co quắp, vẻ mặt cực kỳ thống khổ
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK