- Hai ngươi cuối cùng đã tỉnh, đại ca ca cũng rất nhớ ngươi.
Dương Diệc Phong hài lòng nói.
- Đại ca ca, đệ lúc này toàn thân tràn ngập lực lượng, vô cùng thoải mái.
Hồng thổ đậu tung tăng nhảy tới nhảy lui trong ý thức hải của Dương Diệc Phong, vừa nhảy vừa hưng phấn nói.
- Đệ cũng vậy , đệ cũng vậy.
Lục thổ đậu lập tức giơ tay tiếp lời nói.
- Tốt, tốt, đại ca ca biết rồi, các ngươi nói cho ta biết làm sao các ngươi tỉnh lại?
Dương Diệc Phong nhẹ nhàng nói.
- Để đệ nói nói, để đệ nói. Là đệ đệ của Tiểu Lục kêu bọn đệ tỉnh lại.
- Đệ đệ của Tiểu Lục?
Dương Diệc Phong cũng hồ đồ, đệ đệ của Tiểu Lục là ai?
- Đúng đúng, là đệ đệ của đệ.
Lục thổ đậu nói.
- Tiểu Lục nói đi, đệ đệ của ngươi là ai?
Dương Diệc Phong hiếu kỳ hỏi.
- Đệ đệ là đệ đệ, có thể là ai?
Lục thổ đậu nâng cằm, vô cùng khả ái nói.
- ….
Dương Diệc Phong không còn lời gì để nói.
- Hai tên tiểu tử, Dương đại ca hỏi ngươi là đệ đệ các ngươi làm sao có thể đánh thức các ngươi dậy.
Kinh Thiên nói.
- Bọn đệ nghe thấy khí tức của hắn nên mới tỉnh lại.
Hai tên tiểu tử khả ái cùng nhau trả lời.
- Còn gì nữa không?
Dương Diệc Phong tiếp tục hỏi.
- Không có.
Lục thổ đậu nói.
- Có
Hồng thổ đậu phản đối.
- Không.
Lục thổ đậu ngoan cố.
- Có có có, ta nói có là có .
Hồng thổ đậu gào lên.
- Ngừng, Hồng đậu thổ, ngươi nói đi.
Dương Diệc Phong thấy hai đứa nhỏ cãi nhau ỏm tỏi lập tức giải tán.
- Tiểu đệ cảm thụ được lực lượng của Hoàng Hoàng, hắn chửi đệ là đồ lười.
Hồng thổ đậu nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu như có cô gái nào ở đây thấy dáng vẻ khả ái của nó thì lập tức ôm lấy mà hôn vài cái .
- Ngươi nói hắn truyền lực lượng cho các ngươi ?
Kinh Thiên hỏi.
- Đúng .
Hai tiểu thổ đậu đồng thời hồi đáp.
- Hừ, tên Hoàng Hoàng sao dám nói ta là đồ lười mà không nói ngươi.
Hồng thổ đậu rất chú ý đến hai chữ “đồ lười”, hắn hằn học nói.
- Hắn mà dám sao? Hắn dám mắng ta ta sẽ đánh hắn.
Lục thổ đậu lộ ra dáng vẻ tiểu đại nhân xoay xoay hai nắm tay bé nhỏ mà nói.
- Nếu như Tiểu Kim đệ đệ mà cũng ở chỗ này thì tốt rồi.
Hồng thổ đậu nhìn thấy Lục thổ đậu uy phong thì tức giận nói.
Dương Diệc Phong và Kinh Thiên ở bên yên lặng lắng nghe, Dương Diệc Phong mở miệng hỏi:
- Vậy Tiểu Hoàng ở đâu?
Lục thổ đậu chỉ vào Trấn Long Đỉnh ở giữa không tung mà nói:
- Ở đằng kia.
- Chổ nào? ngươi nói cái đỉnh kia sao?
Dương Diệc Phong không dám tin nên phải hỏi lại.
- Đúng vậy, hắn đang ở bên trong.
Lục thổ đậu chớp đôi mắt to khả ái trả lời.
- A, đại ca biết rồi, các ngươi quay về nghỉ ngơi đi, để ca ca đem Tiểu Hoàng về đây chơi với các ngươi.
Dương Diệc Phong trong lòng vui vẻ vô cùng.
- Dạ, đại ca ca phải nhah một chút, Tiểu Hoàng nói với bọn đệ là có một tên bại hoại đang muốn làm thương tổn đến hắn. Hắn hiện tại không dám đi ra ngoài.
- Thằng bại hoại kia đang ở đâu? Tiểu Hoàng có biết không?
Dương Diệc Phong vừa nghe thì biết ngay người này là Ma Phong rồi.
- Ở ngay phía dưới đại đỉnh kia, đang dựa vào sát tường.
Hồng thổ đậu chỉ vào dưới đại đỉnh mà nói.
- Được rồi, Đại ca ca biết rồi, ta sẽ đi giải quyết tên bại hoại đó cứu Tiểu Hoàng đệ đệ. Hai ngươi theo Kinh Thiên ca ca đi tu luyện đi.
Dương Diệc Phong nhẹ giọng trả lời.
- Dạ, đại ca ca.
Hai tiểu tử khả ái gật đầu rồi đi theo Kinh Thiên.
- Hai tên tiểu tử kia lại ngủ rồi, hóa ra trong Trấn Long Đỉnh có Thổ Nguyên Linh Tuyền trong Ngũ Hành Linh Tuyền.
Kinh Thiên đã quay trở lại, vừa đến đã đưa ra nhận định của mình.
- Đúng, không ngờ rằng Thổ Nguyên Linh Tuyền lại ở trong Trấn Long Đỉnh, có Trấn Long Đỉnh bảo vệ thì đương nhiên vô cùng an toàn.
Dương Diệc Phong nói.
- Cuối cùng cũng hiểu vì sao Chân Long Khí có thể hấp thu, hóa ra là vì có Thổ Nguyên Linh Tuyền.
Kinh Thiên nói.
- Không sai, làm ta suýt chút nữa thì hết hồn, xem ra tâm tính còn chưa đủ kiên định nha.
Dương Diệc Phong nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.
- Vậy trước hết đem tên Ma Phong giải quyết rồi thu Thổ Nguyên Linh Tuyền. Ha ha, ta thực sự rất nhớ cảm giác lực lượng tăng lên ha ha ha.
Dương Diệc Phong nghĩ đến có thể lập tức có thể luyện tiếp Hư Không Ngưng Kiếm Thuật, có thể tạo ra một loại pháp kiếm mới thì không nhịn được cười lên ha hả.
Dương Diệc Phong lập tức rời khỏi ý thức hải, mặc dù trong ý thức hải trò chuyện rất lâu nhưng thời gian bên ngoài chỉ bất quá là một giây mà thôi.
Dương Diệc Phong quay sang Huyết Sát gật đầu báo với hắn rằng mình đã không còn việc gì.
Huyết Sát thở ra một hơi, luyện công tẩu hỏa nhập ma là vấn đề rất lớn, nếu không cẩn thận thì thần hồn câu diệt, vĩnh bất siêu sinh.
- Ma Phong, xem ra ngươi nghỉ ngơi cũng đủ rồi phải không?
Dương Diệc Phong hỏi, một mặt lại âm thầm dùng mật pháp truyền âm cho Huyết Sát nói:
- Ngũ ca, Ma Phong hiện đang ẩn thân dưới đỉnh, cách đáy đỉnh ba thước về bên phải, chúng ta đồng loạt ra tay.
- Liệu cái động này có chịu được không?
Huyết Sát lo lắng hỏi.
- Không sao, ở đây có Trấn Long Đỉnh trấn, dù có mười Tán Tiên ở đây cũng không làm gì được cái động này.
Dương Diệc Phong tự tin trả lời.
- Ma Phong, ta cứ thắc mắc có thật sự là ngươi có thể dùng được Trấn Long Đỉnh hay không?
Dương Diệc Phong cầm một thanh kiếm màu tro, làm ra vẻ mê man nhìn Thiên Tiên Linh Bảo Trấn Long Đỉnh, vừa là gây sự chú ý cho Ma Phong, vừa tạo cho Huyết Sát có cơ hộ tích đủ lực lượng đánh một kích trí mạng.
- Ha ha ha ha.
Trong động lại vang lên tiếng cười cuồng tiếu của Ma Phong.
- Dương Diệc Phong, ngươi quả nhiên không chịu nổi sự mê hoặc của Trấn Long Đỉnh. Ta luôn giữ lời, chỉ cần ngươi giết chết Huyết Sát thì ta sẽ nói cho ngươi cách lấy được Trấn Long Đỉnh.
Ma Phong tự tin nói, hắn dám khẳng định cả Tu Chân Giới không có một ai thoát được sự mê hoặc của Thiên Tiên Linh Bảo. Không chỉ là Tu Chân Giới mà ngay cả Thánh Nhân cũng không thể thoát khỏi sự mê hoặc của nó.
Dương Diệc Phong cũng vậy, hắn đương nhiên vô cùng thèm muốn bảo vật này nhưng hắn không thèm đến mức phát rồ như sự tưởng tượng của Ma Phong. Trên người Dương Diệc Phong đâu phải là không có Thiên Tiên Linh Bảo? hơn nữa lại là một kiện linh bảo duy nhất có thuộc tính công kích, có ý thức của riêng mình. Vì vậy, nếu không thể cưỡng cầu thì Dương Diệc Phong sẽ không cưỡng cầu. So với Thiên Tiên Linh Bảo thì việc hoàn thiện Hư Không Ngưng Kiếm Thuật có lực hấp dẫn hơn nhiều.
- Đồ Thần Trảm.
Huyết Sát đã khôi phục được tám tầng công lực, thừa dịp Dương Diệc Phong hấp dẫn sự chú ý của Ma Phong nên toàn lực chém ra một kích. Đây là chiêu có uy lực lớn nhất của Huyết Sát. Trong vòng mười trượng, một đạo huyết hồng đao khí vọt ra từ Huyết Chiến Ma Đao bắn thẳng vào nơi mà Dương Diệc Phong đã chỉ. Đồng thời, Dương Diệc Phong không cần súc tích lực, hắn lập tức điều động pháp lực gấp 30 lần cơ thể tập trung vào một kiếm lao theo đao khí của Huyết Chiến Ma Đao.
Kiếm khí của Dương Diệc Phong đi sau mà tới trước, chỉ nghe “bùm” một tiếng, quả nhiên ở nơi đó có một cấm chế kỳ diệu đang chặn trước thân ảnh của Ma Phong. Đây là nguyên nhân mà Dương Diệc Phong và Huyết Sát không thể nào tìm ra hắn, thì ra hắn đã lợi dụng Chân Long Khí để tạo ra một cấm chế vi diệu, cắt đứt liên lạc với bên. Đáng tiếc, thứ nhất Ma Phong quá mức tự tin, hắn không bao giờ nghĩ rằng Dương Diệc Phong có Hỏa Tinh Linh và Mộc Tinh Linh, cũng không ngờ rằng trong Trấn Long Đỉnh có Thổ Tinh Linh. Dựa vào đám Ngũ Hành Tinh Linh này mà Dương Diệc Phong đã tìm ra được hắn. Hơn nữa, Ma Phong cũng quả nhiên là tâm kế gian xảo, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Dương Diệc Phong và Huyết Sát không ngờ rằng Ma Phong chỉ đứng cách bọn họ có vài chục thước. Thứ hai, Ma Phong bị Dương Diệc Phong gây chú ý nên đối mặt với công kích của Dương Diệc Phong và Huyết Sát không kịp phản ứng. Thứ ba, cấm chế này không phải là phòng ngự cấm chế nên kiếm khí của Dương Diệc Phong vừa đến đã làm nó nổ tung rồi chém thẳng vào người của Ma Phong.
Ngay sau đó, Huyết Chiến Ma Đao cũng chém vào thân Ma Phong một đao chí cường. Dương Diệc Phong cũng không dừng tay lại, lần thứ hai xuất ra một kiếm ẩn chứa vạn nhát kiếm rất nhanh chém ra, kiếm khí ngập trời giống như ngựa điên thoát cương rít gào vọt tới, thân hình Dương Diệc Phong cũng vọt theo, quyết đưa Ma Phong đuổi tận giết tuyệt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK