Cả đám cao thủ của Thương Lang Địa Cung đang hằm hằm, nhất là tên Phó trưởng lão đang té trên mặt đất kia đều sửng sốt . Hắn đang oán độc mà nhìn bỗng chốc sắc mặt thành thật hẳn lên . Hai nét mặt thay đổi trái ngược thật vô cùng đặc sắc. Hắn lẫn vào đám người không dám hó hé.
Bản thân Dương Diệc Phong không có mấy người nhận ra nhưng danh hào Tiêu Dao Ma Quân của hắn thì tại Tu Chân Giới như tiếng sấm bên tai. Thân là một trong mười đại cao thủ , lại là người đứng đầu Tứ đại hộ pháp của Ma Tông , bất luận là thân phận địa vị hay thực lực thì Thương Lang Địa Cung cũng không thể chống lại Dương Diệc Phong. Đừng nói một tên Phó trưởng lão mà ngay cả lão cung chủ Đặng Vô Thư ở đây cũng phải lễ phép , nói chuyện cũng phải nhìn nét mặt của Dương Diệc Phong.
Người rõ ràng nhất chính là đại thiếu gia của Thương Lang Địa Cung : Đặng Hồi, mặc dù hắn ỷ vào cha mình và thế lực của Thương Lang Địa Cung thường xuyên đi khi dễ người khác nhưng cũng biết mình biết ta. Đối với người không thể khi dễ , hắn tuyệt đối tránh. Chính vì vậy mặt dù suốt ngày đi gây sự nhưng vẫn sống tốt đến bây giờ.
- Đặng hiền chất, bổn tọa thiếu Nam Cung gia một cái nhân tình. Chi bằng sự việc hôm nay coi như bổn tọa đứng ra giải hòa, mọi người đều xóa bỏ ân oán, thế nào ?
Dương Diệc Phong cười cười nhìn Đặng Hồi nói, ý hắn rất rõ ràng. Nam Cung gia là hắn chiếu cố, nếu đụng đến Nam Cung gia là không cho Dương Diệc Phong hắn thể diện, hậu quả ư ? Tự mình biết.
- A , thì ra Nam Cung gia là bạn của tiền bối, vậy tiểu tử sao dám làm càn ? Tiểu tử xin trở về cung , không quấy rầy ngài nữa, thật sự là xấu hổ . Nếu tiền bối rãnh rỗi xin mời ghé chơi Thương Lang Địa Cung.
Đặng Hồi nghe xong mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, cười cười phụ họa. Trong lòng thở dài một hơi, may mà chưa động thủ nếu không nhất định Thương Lang Địa Cung gà chó không còn.
- Nam Cung gia chủ , sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, tiểu tử xin ngài tha lỗi . Nam Cung gia chủ không cần tiễn , chúng ta lập tức hồi cung. Tổn thất hôm nay đợi tiểu tử về cung sẽ phái người đến đây bồi thường.
Đặng Hồi quay sang Nam Cung Nguyệt Ưng giải thích . Nếu đã là hiểu lầm thì hai bên hòa giải , sau này nước sông không phạm nước giếng, mọi người cùng bình an vô sự.
Nam Cung Nguyệt Ưng thở dài nhẹ nhỏm, nghe Đặng Hồi xin lỗi vội vàng hồi lễ nói :
- Thiếu cung chủ đi thong thả, việc hôm nay chỉ là hiểu lầm ngoài ý muốn . Về phần bồi thường , thiếu chủ không cần đề cập đến.
Đặng Hồi liền vái chào rồi đem một đám Thương Lang Địa Cung bay đi , rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Nam Cung gia . Lúc này cả đám Nam Cung mới thở phào nhẹ nhỏm.
Nam Cung Nguyệt Ưng cũng thở phào, lần này đúng là đại kiếp của Nam Cung gia , may mà có Dương Diệc Phong ở đây . Nếu không có hắn thì Nam Cung gia phen này diệt tộc. Nam Cung Nguyệt Ưng cảm động quay sang Dương Diệc Phong nói :
- Tại hại thay mặt toàn bộ Nam Cung gia xin tạ ơn cứu mạng của Ma Quân.
- Không cần cảm ơn ta, bổn tọa chỉ là trả cho ngươi một cái nhân tình thôi.
Dương Diệc Phong bình thản nói.
- Bất luận thế nào , ân nghĩ hôm nay , Nam Cung gia vĩnh viễn không quên . Chỉ cần Ma Quân cần đến thì dù dầu sôi lửa bỏng , Nam Cung gia cũng không chối từ.
Nam Cung Nguyệt Ưng vô cùng trịnh trọng nói.
Dương Diệc Phong nghe xong nhún vai không nói . Hắn đi đến bên người Mộng Yên Nhiên.
…..
- Sư tôn, chúng ta nên làm gì bây giờ ?
Lúc này Tà Dương , Huyết Sát đều ở trong phòng Dương Diệc Phong để thảo luận kế hoạch, Mộng Yên Nhiên nằm yên trong lòng Dương Diệc Phong.
- Yên tâm , ta và Ngũ ca ngày mai sẽ đi Tần Yến Lĩnh xem xét. Ngươi ở lại Nam Cung gia bảo vệ Yên Nhiên . Lúc này ở Sở Quốc, Sở Vương đang nguy kịch, các vương tử đều minh tranh ám đấu. Yên Nhiên về Thính Hương Vũ Tạ không bằng ở lại đây an toàn hơn.
Dương Diệc Phong trầm ngâm nói.
- Yên Nhiên, nàng thấy sao ? Minh Tâm Nhai mặc dù linh khí kém hơn Tu Chân Giới nhưng cũng không kém , có thể nói là đệ nhất trong thế tục. Nàng nên lưu lại đây, thứ nhất là an toàn, thứ hai là có thể yên tĩnh tu luyện một chút. Tu Chân Giới là nơi cá lớn nuốt cá bé , Phong ca không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ nàng, nàng nhất định phải có thực lực bảo vệ mình, hiểu không?
Dương Diệc Phong ôn nhu nói với Mộng Yên Nhiên.
- Dạ, thiếp hiểu rồi, Phong ca cứ yên tâm mà đi , thiếp nhất định sẽ cố gắng tu luyện không để chàng phải lao tâm khổ tứ. Nhưng mà chàng phải chú ý đến mình một chút.
Mộng Yên Nhiên nằm trong lòng Dương Diệc Phong nhẹ nhàng gật đầu nói.
- Ngũ ca, cứ quyết định như vậy. Hang ổ của Ma Phong nhất định nằm trong Tần Yến Lĩnh. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau truy xét Tần Yến Lĩnh . Nhất định phải bắt được Ma Phong trước khi Thất Dạ sư huynh độ kiếp.
Dương Diệc Phong quyết định.
- Được, ngày mai hai huynh đệ chúng ta xông vào Tần Yến Lĩnh.
Huyết Sát trả lời.
Tà Dương tự nhiên không có ý kiến gì , sau khi quyết định xong, Huyết Sát và Tà Dương rời đi . Dương Diệc Phong bày ra cấm chế rồi không khách khí hôn lên đôi môi của Mộng Yên Nhiên , đến khi Mộng Yên Nhiên không thở nổi mới buông tha. Hắn nhìn Mộng Yên Nhiên rồi bồng nàng vào phòng trong.
(Lời thằng tác giả : Các bạn tự mình đọc tiểu thuyết Y Y đi , ta biết mọi chuyện trong phòng Dương Diệc Phong diễn ra như thế nào nhưng không kể cho các bạn nghe đâu)
Ngày hôm sau , Dương Diệc Phong và Huyết Sát bay thẳng đến Tần Yến Lĩnh trong khu vực của nước Tần. Bởi vì Nam Cung gia cho biết gặp người của Xích Sa Giáo nơi đây nên bọn họ quyết định tìm kiếm từ nơi đó. Tùy tiện tìm kiếm có khi có thu hoạch ngoài ý muốn.
Hai người họ là tu vi nào ? Mặc dù từ Triệu Quốc đi sang Tần Quốc phải hơn mười ngàn dặm nhưng chỉ cần chưa đến nửa ngày thì Dương Diệc Phong và Huyết Sát đã đến địa phận nước Tần . Nước Tần là khu vực của Đạo Môn Ngọc Hư Cung cho nên hai người cũng không dám làm càn mà phi hành điên cuồng, vì vậy giảm tốc độ cẩn thận mà đi. Trên đường bọn họ gặp ba người Tu Chân , đều là Đạo Môn đệ tử. Mặc dù Ma Đạo đệ tử có thể tiến vào phạm vi của Tần Quốc nhưng nếu có chút vi phạm sẽ bị đám đạo môn đệ tử hội đồng, vì vậy người Ma Đạo tiến vào phạm vi nước Tần đều vô cùng cẩn thận. Dương Diệc Phong và Huyết Sát mặc dù không sợ đám ô hợp này nhưng trong người có chuyện quan trọng không muốn thị phi , vì vậy hai người thu liễm , dùng tốc độ bình thường mà phi hành.
- Ngũ ca hình như không thích đi Tần Quốc nha ?
Dương Diệc Phong vừa bay vừa cười hỏi.
- Thích cục cứt, ngươi nói nhảm quá. Cái đám lỗ mũi trâu chỉ cần nhìn đã mất tự nhiên, huống hồ nơi đây là địa bàn của thằng cha chưởng môn Ngọc Hư Cung là Thiên Y Vũ Sĩ Trữ Lô Hư . Cái thằng lỗ mũi trâu này bản lĩnh cũng ghê gớm lắm . Nếu hắn biết ta đến địa bàn hắn nhất định sẽ làm khó ta.
Huyết Sát nói .
- Hả ? Ngũ ca ngươi không phải không sợ trời , không sợ đất hay sao ? Sao lại đi sợ một thằng Trữ Lô Hư ?
Dương Diệc Phong nghe xong thú vị cười đểu nói.
- Ai nói với ngươi là ta sợ hắn hả? Chúng ta đang có việc quan trọng muốn làm chứ không ta nhất định tìm đến tận cửa đánh cho hắn một trận.
Huyết Sát nghe Dương Diệc Phong nói thì tức đến thất khiếu phun khói. Tuy nhiên nhắc đến Trữ Lô Hư cũng có chút sợ sợ.
Dương Diệc Phong không nói gì, vẫn cười cười nhìn Huyết Sát , tựa hồ không tin lời hắn.
Huyết Sát thấy vẻ mặt của Dương Diệc Phong thì tức quá , sờ sờ cái mũi rồi quay đầu đi chỗ khác , làm như không nhìn thấy.
Tốc độ hai người mặc dù chậm đi không ít nhưng vẫn nhanh hơn người tu chân bình thường ngự kiếm gấp ba lần. Càng đến gần Tần Yến Lĩnh, linh khí lại càng thiếu , người tu chân gặp trên đường cũng ngày càng ít. Một lát sau , hai người đã thấy một khu rừng rậm, lúc này linh khí trong không khí đã hầu như không có , trong phạm vi thần thức của hai người không có bóng một người tu chân nào.
Dương Diệc Phong và Huyết Sát hạ xuống bên ngoài khu rừng, Dương Diệc Phong nhìn khu rừng trước mặt hình như không khác gì các khu rừng bình thường. Tuy nhiên , Dương Diệc Phong đã trải qua cửu tử nhất sinh trong Luyện Nhiệt Thụ Hải nên cũng không dám coi thường nhưng thứ mới nhìn không có vẻ gì nguy hiểm. Khi rừng rậm trước mặt không chừng bên ngoài yên tĩnh nhưng ẩn dấu vô tận sát khí bên trong. Dương Diệc Phong dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn sưu tầm nhưng cả khu rừng bị sương dày bao phủ, cho dù dùng Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn cũng không cách nào trông thấy tình huống bên trong.
Hai người liếc mắt nhìn nhau , xem ra chỉ có tự mình từng bước từng bước một đi vào tìm kiếm.
- Ngũ ca, chúng ta đi thôi.
Dương Diệc Phong tiến vào khu rừng, vẻ mặt nhàn nhã giống đi dạo.
- Lục đệ , chờ ta với.
Huyết Sát bám theo Dương Diệc Phong đi vao , hai người biến mất trong làn sương khói mịt mùng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK