- Hai người chuyện trò gì mà rôm rả vậy?
Dương Diệc Phong hai tay sau lưng đi đến thấy Mộng Yên Nhiên và Bạch Uyển Tinh đang trò chuyện cuồng nhiệt . Với thính lực của hắn thì làm gì không nghe được đối thoại của hai người?
- Phong ca, ta và Tinh muội lâu ngày không thấy nên ôn chuyện phụ nữ thôi mà.
Mộng Yên Nhiên cũng không ngại đông người mà nhào vào lòng Dương Diệc Phong.
- Ha ha ha.
Dương Diệc Phong cười khẽ rồi ôm Mộng Yên Nhiên, sau đó nhìn Hạng Thiên Vũ và Bạch Uyển Tinh nói:
- Cơm nước đã xong, chúng ta đi thôi.
Nói xong liền ôm Mộng Yên Nhiên đi, Hạng Thiên Vũ và Bạch Uyển Tinh chạy theo.
... ... . . . .
Trên bàn rượu, chủ khách chè chén tưng bừng. Hạng Thiên Vũ bị khích mấy câu liền so chén với Dương Diệc Phong, kết quả là nằm bẹp như con gián. Bạch Uyên Tinh thấy vậy vô cùng tức giận nhưng cũng không biết làm sao, nam nhân xã giao, nữ nhân không tiện nhúng tay. Cuối cùng đành tìm người đem Hạng Thiên Vũ đưa về. Khi về cùng không quên trừng mắt nhìn Dương Diệc Phong vài cái.
Mộng Yên Nhiên ở bên biết ngay Dương Diệc Phong cố ý cho Hạng Thiên Vũ quá chén để làm xấu mặt Bạch Uyển Tinh. Không ngờ Dương Diệc Phong lớn vậy còn tinh nghịch như thế nên không khỏi cười vài tiếng.
- Yên Nhiên, nàng cười gì ?
Dương Diệc Phong nhìn Bạch Uyển Tinh và Hạng Thiên Vũ rời đi, nghe được tiếng cười của Mộng Yên Nhiên liền hỏi.
- Không không có gì.
- A , thì ra nàng dám cười ta.
- Không, không có .
Mộng Yên Nhiên vội nói rồi thảng thốt kêu lên :
- A, không nên…
- Hừ, ta muốn nghiêm hình …
Dương Diệc Phong ôm lấy Mộng Yên Nhiên rồi quay về tiểu lâu chuẩn bị “đại hình”.
Ngày hôm sau, Dương Diệc Phong thần khí thanh sảng thức dậy, hắn cũng không đánh thức Mộng Yên Nhiên mà một mình đi ra . Dương Diệc Phong duỗi người rồi vận chuyển pháp lực, một thanh kiếm dài ba thước xuất hiện trong tay Dương Diệc Phong, hắn cứ như vậy mà múa kiếm.
Mỗi một kiếm của Dương Diệc Phong đều vô cùng ảo diệu, mỗi kiếm đều đuổi theo làn gió mà chém ra. Mỗi lần có gió thì thanh kiếm cũng đi theo đúng góc độ hòa mình theo gió làm cho khí lực vận dụng vô cùng tinh xảo. Kiếm quang như một con bướm tung tăng bay lượn trên ngọn cỏ .
Dương Diệc Phong thu kiếm, vừa lúc có một tiếng cười truyền đến:
- Ha ha ha lục đệ, không ngờ tu vi của ngươi đã cao đến trình độ này, tuy chậm mà nhanh . Mỗi một kiếm đều có khí thế vô cùng, ngay cả ta cũng không thể tránh chỉ có thể đỡ.
Tiếp theo một người từ từ bay đến, chỉ trong chốc lát đã đáp xuống.
Dương Diệc Phong tán pháp kiếm rồi đi qua khoác vai người kia kêu lên :
- Ngũ ca.
- Ta biết là ngươi nhất định sống đi ra, ha ha ha tiến bộ không nhỏ nha.
Huyết Sát kích động nói .
Dương Diệc Phong cùng Huyết Sát ngồi xuống bàn đá mà nói :
- Không sai, lần này trong Tuyệt Vọng Hải Uyển, ta đã lĩnh ngộ được sự tồn tại của “thế”.
- Tuyệt Vọng Hải Uyên thiên lôi dày đặc, ta cũng đã từng tự mình đi vào nhưng cuối cùng Chân Nguyên khô kiệt nên phải trở ra. Ngươi có thể từ bên trong đi ra, khó trách pháp lực tiến nhanh.
Huyết Sát nói, hắn không biết rằng Dương Diệc Phong cũng nhờ có thần đan mới đi qua được.
- Lần này thiếu chút nữa đã vùi thây trong đó nhưng thu được cũng rất nhiều. Ta định vài ngày lại đi Tần Yến Lĩnh một chuyến.
- Làm gì? Ma Phong không phải đã hồn phi phách tán, còn đi đến đó làm gì?
Huyết Sát hỏi thăm.
- Thu đỉnh.
Dương Diệc Phong phi thường thành thật hồi đáp.
- Thu Trấn Long Đỉnh sao? Ngươi có cách dùng hả?
Huyết Sát lập tức hỏi, sự mê hoặc của Thiên Tiên Linh Bảo thì dù cho Huyết Sát cũng không chống nổi.
- Không.
Dương Diệc Phong trả lời.
- Vậy ngươi làm sao dùng?
Huyết Sát hiếu kỳ rồi như nghĩ ra điều gì vội nói:
- Hay là ngươi muốn đưa cho Hạng Thiên Vũ?
- Không sai.
Dương Diệc Phong trả lời.
- Ta thấy lạ là sao ngươi lại tốt với Hạng Thiên Vũ như vậy?
Huyết Sát hỏi thăm.
- Hợp nhãn thôi. Hơn nữa giúp hắn đối với Ma Tông có hữu dụng.
Dương Diệc Phong che dấu chuyện công đức, chỉ nói cho Huyết Sát nghe một phần.
- Có gì hữu dụng? Thế gian ngoại trừ rượu ngon, ăn ngon hình như không có gì hay ho.
Huyết Sát hỏi.
- Không ngũ ca, ngươi sai rồi. Thế gian là cơ sở của các giới, dù cho bất cứ phái nào thì đệ tử cũng phải tìm trong thế gian.
Huyết Sát nghe xong liền hiểu, hắn gật gù :
- Đúng đúng.
Người của Ma Đạo chỉ chú trọng lợi ịch, chỉ cần có lợi ích thì chuyện gì cũng dám làm.
Dương Diệc Phong đang nói chuyện bỗng nhiên nhíu mày rồi lấy một khối ngọc phù ra, trong ngọc phù truyền ra một âm thanh:
- Sư đệ.
Thì ra là giọng của Thất Dạ.
- Thất Dạ sư huynh .
Dương Diệc Phong vội vã chào hỏi.
- Ha ha ha ngươi vô sự là tốt rồi. Mấy tên tiểu tử mới báo cáo về làm ta an tâm nhiều.
Thất Dạ cười to nói.
- Đa tạ sư huynh quan tâm, tiểu đệ không được nhìn thấy sư huynh độ kiếp thật là đáng tiếc.
Dương Diệc Phong kích động nói.
- Không sao , sư huynh ta có mật bảo nên độ kiếp đơn giản, chỉ cần ngươi bình yên là tốt rồi. Khi nào thì ngươi quay về tông? Một năm sau là ngày Đạo Môn đại hội, ngươi muốn bỏ qua sao?
- Không đâu, sao thiếu ta được? Ta về liền.
Dương Diệc Phong khoái trá nói.
- Nhị ca cứ yên tâm, đến lúc đó không chỉ có mình Lục đệ quay về mà Lục đệ muội cũng về.
Huyết Sát ở bên trêu chọc.
- Ô? được được được, ta hoan nghênh ha ha ha. Đến lúc đó gọi cả Nghịch Thiên đại ca đến .
Thất Dạ cười to nói .
Dương Diệc Phong và Thất Dạ hàn huyên một hồi liền thu hồi ngọc phù, sau đó lấy ra vài bình rượu cùng Huyết Sát đối ẩm. Đã lâu lắm rồi Dương Diệc Phong chưa có bữa nhậu nào sảng khoái cả.
Hai người nhậu tưng bừng đến tận trưa, Mộng Yên Nhiên từ trong trúc lâu bước ra thấy trong sân đầy vỏ chai thì thở dài ngao ngán. Cũng may hai ngươi pháp lực cao cường nếu không thì uống chừng đó rượu không chết cũng bị phong. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK