Mục lục
[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đệ tử tuân mệnh.

Tà Dương vui mừng nói.

- Lý Lâm Hưng, ngươi theo ta đã nhiều năm, năng lực rất tốt. Sau này ngươi chính là đệ tử của Ma Tông Phong Minh Cung.

Dương Diệc Phong nói.

- Đa tạ chủ thượng, thuộc hạ sẽ trung tâm như một.

Lý Lâm Hưng trịnh trọng nói.

Dương Diệc Phong đi qua vỗ vai Lý Lâm Hưng nói:

- Ngươi cứ ở thế tục vài năm rèn đúc rồi quay về Ma Tông. Lúc đó giúp ta quản lý ngoại vụ của Phong Minh Cung.

- Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ quyết không làm chủ thượng thất vọng.

Lý Lâm Hưng vô cùng kích động. Hắn sau đó đem sự tình phát sinh ở Sở Quốc nói ra một lần. Lý Lâm Hưng là người chấp hành nên các chi tiết rõ ràng hơn lời Mộng Yên Nhiên nói. Từ chuyện Hạng Thiên Vũ đoạt vị , diệt Lục gia, vương tử biến mất, Bạch Uyển Tinh gả cho Hạng Thiên Vũ, Bạch gia ủng hộ Sở Quốc âm thầm khống chế Triệu Quốc cho đến Âu Dương Chính Minh kết minh…

- Ừm, sau này ngươi quay về Ma Tông muốn dẫn bao nhiêu người quay về thì tùy ngươi, chỉ cần không phải thứ kém cỏi là được. Giờ ngươi và Tà Dương lui ra, lúc rảnh nhớ tập trung tu luyện.

Dương Diệc Phong mở miệng nói.

Tà Dương và Lý Lâm Hưng tuân lệnh lui ra, hai người đều vô cùng vui vẻ và hưng phấn.

Hạng Thiên Vũ cũng vô cùng thức thời, trong ngày hắn nghe được Lý Lâm Hưng báo tin thì ngày thứ hai đã chạy đến, đi cùng ngoại trừ Lý Lâm Hưng còn mang theo cả Bạch Uyển Tinh đến.

Dương Diệc Phong vừa nhìn đã biết rõ tâm tư của tiểu tử này. Bạch Uyển Tinh và Mộng Yên Nhiên là bạn thân, tiểu tử này mang đến là muốn thắt chặt quan hệ giữa hắn và Dương Diệc Phong. Đồng thời Hạng Thiên Vũ lo sợ Dương Diệc Phong sẽ trách tội hắn.

Dương Diệc Phong âm thầm tán thưởng, tiểu tử này đúng là đế vương trời sinh, tuổi còn trẻ mà đã sử dụng những thủ đoạn này vô cùng thuần thục. Dương Diệc Phong cũng không để ý, hắn là người tu hành lại là ngươi văn minh, chuyện tình thế tục chỉ là để hắn giải trí mà thôi. Trong thế tục này, Hạng Thiên Vũ mới là chủ nhân của thế tục nên Dương Diệc Phong quan hệ tốt một chút với hắn cũng không sao .

Hạng Thiên Vũ và Bạch Uyển Tinh bí mật đi đến Thính Hương Vũ Tạ, Bạch Uyển Tinh buồn bực trong lòng nghĩ thầm:

- Hoàng thượng làm sao vậy? Đi gặp người nào mà tay cứ run như cầy sấy vậy? Ở đây không phải chổ ở của Yên Nhiên tỷ tỷ hay sao?

Nhưng dù sao Bạch Uyển Tinh cũng là người thông minh, nàng đương nhiên sẽ không hỏi mấy câu này để cho Hạng Thiên Vũ mất hứng.

Hạng Thiên Vũ đúng là có chút run rẩy, không biết vì sao hắn không sợ trời không sợ đất mà lại sợ Dương Diệc Phong. Tuy rằng, Dương Diệc Phong bình thường luôn ôn hòa hiền lanh nhưng hắn vẫn cứ sợ .

Tà Dương sớm đã đứng ở cửa đợi, Lý Lâm Hưng liền nhanh chóng đưa người vào trong còn mình đứng ngoài đợi.

- Sở Vương mời đợi một lúc, công tử sẽ nhanh chóng đi ra.

Tà Dương nói hạ nhân bưng đồ điểm tâm lên rồi đứng qua một bên.

Hạng Thiên Vũ đương nhiên không có dị nghị gì nhưng Bạch Uyển Tinh lại khác , nàng trong năm năm làm hoàng hậu chỉ dưới một người trên vô số người, quyền hành cực đại. Bình thường không có ai dám vô lễ với nường chứ đừng nói đến phu quân của nàng đường đường là Hoàng đế của Sở Quốc .

Bạch Uyển Tinh đang muốn phát tác thì Hạng Thiên Vũ lôi tay nàng, dùng nhãn thần ra dấu cho Bạch Uyển Tinh bình tĩnh lại rồi âm thầm chỉ Tà Dương ý bảo nàng nhìn kỹ.

Bạch Uyển Tinh thông minh tuyệt đỉnh, cẩn thẩn quan sát thì nhận ra ngay. Thì ra là hắn, Dương Diệc Phong. Người hộ vệ Tà Dương này tại sao chín năm qua không có một chút tiến bộ, vẫn là thiên cấp đỉnh phong. Bạch Uyển Tinh tin rằng dựa vào bối cảnh của Dương Diệc Phong thì người bảo tiêu này không có khả năng chỉ là Thiên Cấp đỉnh phong.

Sau khi suy nghĩ lại liên hệ với cử động khác thường của tướng công mình, nàng lập tức hành động cẩn thận hơn.

Một lát sau, Dương Diệc Phong từ trong ôm Mộng Yên Nhiên đi ra, hắn ngồi xuống rồi mới nói:

- Bạch tiểu thư, à không Hạng phu nhân, chúng ta lại gặp lại.

Hạng Thiên Vũ thấy Dương Diệc Phong an tọa mới đứng dậy hành lễ mà nói:

- Đệ tử ra mắt lão sư.

Bạch Uyển Tinh bất ngờ, nàng lần đầu tiên thấy Hạng Thiên Vũ cung kính với người khác như vậy. Ngay cả phụ thân nàng thì hắn chỉ lễ phép mà thôi. Thế nhưng hôm nay trước mắt Dương Diệc Phong thì hắn lại lấy lễ của vãn bối, thậm chí là ý tứ của thuộc hạ làm cho nàng kinh ngạc không thôi. Nàng biết rõ Hạng Thiên Vũ là một người hùng tâm tráng chí, nhất định là thiên cổ đế vương nhất thống đại lục .

- Ha ha ha, không cần đa lễ, ngươi hiện tại không giống như xưa. Ngươi là hoàng giả phải có hoàng giả tôn nghiêm.

Dương Diệc Phong bình thản nói.

- Thiên Vũ có ngày hôm nay cũng là nhờ lão sư, kiếp này Thiên Vũ khắc cốt ghi tâm nên dù cho Thiên Vũ có là dạng gì cũng không thể cải biến được địa vị của lão sư trong lòng Thiên Vũ.

Hạng Thiên Vũ nghẹn ngào nói.

- Ha ha ha không, Dương mỗ chỉ là một người thô thiển, tất cả những chuyên trong thế tục đối với ta chỉ như làn khói thoảng qua. Ta giúp ngươi vì cùng ngươi có duyên mà thôi. Ngươi là đế hoàng mệnh tướng trời sinh, có Cửu Long Chân Khí hộ thể nên sau này ngươi có thể ngang hàng mà nói chuyện với ta. Nếu như ngươi thực sự cảm kích ta thì sau khi thống nhất đại lục phải cố gắng tạo phúc cho xã tắc và bách tính thì đã trả ơn ta rồi. Nên nhớ , nước có thể nâng thuyền nhưng nước cũng có thể chìm thuyền.

- Thiên Vũ sẽ vĩnh viễn ghi nhớ lời của lão sư .

Hạng Thiên Vũ làm đại lễ mà nói.

Dương Diệc Phong nhận lễ này rồi quay sang nói với Bạch Uyển Tinh:

- Hoàng Hậu nương nương, thế gian thật kỳ diệu ha ha ha, ngươi và Yên Nhiên đã lâu không gặp. Các ngươi vào trong mà nói chuyện đi.

- Yên Nhiên tỷ tỷ chúng ta đi thôi.

Bạch Uyển Tinh lại trở về hình dạng cũ, không có chút khí khái của Hoàng Hậu.

Mộng Yên Nhiên vui mừng dẫn Bạch Uyển Tinh vào trong hậu viện.

Chín năm không gặp, Hạng Thiên Vũ đã trở nên thành thục hơn nhiều, nhấc tay nhấc chân cũng tỏa ra khí chất hoàng giả, hèn gì có thể làm cho Bạch Uyển Tinh mê luyến.

- Những chuyện ngươi làm đều đã ổn định, qua vài ngày ta sẽ đưa Lý Lâm Hưng trở về, đến lúc đó mọi chuyện trong thế tục đều không quan hệ với ta , chỉ cần ngươi nhớ bốn chữ : “cần chính yêu dân”.

Dương Diệc Phong nghiêm túc nói.

- Thiên Vũ ghi khắc không quên.

- Được, như vậy ta yên tâm. Qua hai ngày nữa ta đem ngươi đi đến một nơi.

Dương Diệc Phong tùy tiện nói.

Hạng Thiên Vũ tuy rằng không biết Dương Diệc Phong muốn đưa hắn đến nơi nào nhưng hắn biết Dương Diệc Phong không bao giờ làm hắn bất lợi. Vì vậy hắn nhanh chóng nói :

- Thiên Vũ đã biết.

- Nếu đã tới thì không bằng cùng ăn bữa cơm, thế nào ?

Dương Diệc Phong nói.

- Thiên Vũ cung kính không bằng tuân lệnh.

Hạng Thiên Vũ cũng không cự tuyệt, hắn cũng muốn lưu lại lâu một chút để cùng Dương Diệc Phong đàm luận về Tam Thập Lục Kế. Bản lục đó làm cho hắn bách chiến bách thắng, tuy nhiên nhiều năm như vậy vẫn chỉ cảm thấy mới nắm được hai phần mà thôi .

- Tà Dương đi phân phó chuẩn bị một bàn tiệc.

Dương Diệc Phong uống một ngụm trà rồi nói. Nói xong hắn thong thả đặt chén xuống rồi đi vào nội viện, Hạng Thiên Vũ cũng vội vàng đứng dậy đi theo.

Bạch Uyển Tinh và Mộng Yên Nhiên trò chuyện vô cùng vui vẻ, tuy nhiên cũng rất buồn chán. Bạch Uyển Tinh suốt ngày ao ước cách mà Mộng Yên Nhiên bảo dưỡng nhan sắc , lâu lâu lại hỏi vài câu về Dương Diệc Phong. Nói qua nói lại nửa ngày Bạch Uyển Tinh cũng kinh hãi không thôi, thì ra Tiêu gia thắng lợi, Hạng Thiên Vũ thành công đều có Dương Diệc Phong ở phía sau . Cái này đại biểu điều gì thì nàng rất hiểu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK