Dương Diệc Phong mặt vô biểu tình, chỉ còn có bốn giây, trong cơ thể của hắn Kiếm Nguyên đang điên cuồng vận chuyển. Dương Diệc Phong rút ra một tia Kinh Thiên Kiếm Khí nhập vào trong pháp kiếm rồi dùng tốc độ cực hạn chém lên người Ma Phong. Thần thức của Ma Phong vừa thấy Dương Diệc Phong ra tay thì kiếm khí đã đánh lên cơ thể hắn. Lúc này một cỗ tuyệt cường kiếm khí mang theo sự hủy diệt đi vào trong cơ thể hắn rồi xông thẳng đến Ma Anh. Hiện tại Ma Phong không còn đủ Ma Nguyên để chống lại sự hủy diệt này nên quyết tâm đưa Ma Anh thoát khiếu, buông tha thân thể. Thật là đáng thương cho Ma Phong, người sáng tạo ra Thiên Ma Mật Điển bởi vì có Thiên Ma Bất Diệt Thể nên không nghĩ đến việc Ma Anh bỏ chạy. Do đó Ma Anh và thân thể có sự liên hệ chặt chẽ, nếu thiếu một trong hai thứ thì chỉ còn là một phế nhân.
Bây giờ mặc dù Thiên Ma Bất Diệt Thể của Ma Phong chỉ vừa mới luyện thành, Ma Anh và Ma Thể chưa hoàn toàn dung hợp nhưng hắn dùng Ma Anh xuất khiếu, buông tha Ma Thể thì có nghĩa là tâm cơ ngàn năm nay của hắn hoàn toàn uổng phí. Nếu sau này hắn có đoạt xá sống lại cũng chỉ có thể làm lại từ đầu nhưng không bao giờ có thể phục hồi như hiện tại.
Giữ vĩnh bất siêu sinh và buông tha tất cả làm lại từ đầu thì Ma Phong dứt khoát lựa chọn buông tha tất cả. Hắn là người duy nhất luyện thành Thiên Ma Bất Diệt Thể mà buông tha thân thể. Các đại thiên ma của Ma Tông thà rằng chết cũng không buông tha để sống tạm bợ.
Chỉ còn ba giây nên sau khi Dương Diệc Phong chém ra một kiếm cũng không rảnh mà bận tâm đến Ma Phong. Lần thứ hai hắn từ trong bản thể của Kinh Thiên lấy ra một đạo Kinh Thiên Kiếm Khí chém vào vòng ánh sáng. Dưới kiếm của Dương Diệc Phong, phòng ngự kinh người của vòng ánh sáng liền mở ra một vết rách thật lớn nhưng đang khép lại rất nhanh.
- Ngũ ca mau đi.
Chỉ còn có hai giây, Dương Diệc Phong vừa hét vừa chém thêm một kiếm đưa vết rách mở rộng gấp đôi. Huyết Sát cũng không chậm trễ lập tức lao ra ngoài, Dương Diệc Phong lại chém thêm một kiếm thứ ba mở rộng thêm vết rách.
Chỉ còn có một giây, tuy nhiên với Dương Diệc Phong thì đã quá đủ, hắn vừa chém thêm một kiếm vừa lao ra ngoài.
Nhưng đúng vào lúc này , một đạo hắc sắc quỷ mang tạo thành xiềng xích trói Dương Diệc Phong lại.
- Tinh Phách Tỏa, Lục đệ cẩn thận …..
Huyết Sát thê lương hô lên nhưng đã chậm, Dương Diệc Phong đã bị trói chặt. Lúc này một giây cuối cùng cũng đã trôi qua, trên mặt đất ngân quang bộc phát vạn trượng làm Huyết Sát không mở được mắt. Lúc này trong tai Huyết Sát chỉ nghe vang lên một câu:
- Giúp ta chiếu cố Yên Nhiên, ta nhất định trở về.
Trong động đã khôi phục lại như cũ, Trấn Long Đỉnh vẫn huyền phù giữa động, xung quanh bảy con rồng ánh sáng vẫn bay vờn, tỏa ra khí tức vô cùng uy nghiêm bất phàm.
Tinh Phách Tỏa là một trong những mật pháp của Ma Tông. Tu La Sát Đạo và Ma Tông quan hệ mật thiết nên có thể biết được mật pháp này . Mật pháp này có thể nói là chiêu thức cuối cùng trước khi Nguyên Anh tự bạo, người tự bạo sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng của nguyên thần tạo thành xiềng xích cuốn lấy đối phương, không cho đối phương chạy trốn. Sau đó mới tự bạo Nguyên Anh để cùng địch nhân đồng quy vu tận . Bởi vì là do nguyên thần lực lượng phát ra nên trói buộc cũng là nguyên thần của đối phương. Cho dù đối phương có cao hơn mình mười lần cũng không thể nào chạy trốn. Huyết Sát đương nhiên không thể nhớ được mật pháp này nên Dương Diệc Phong bị Ma Phong kéo vào Tuyệt Vọng Hải Uyên, trong lòng hắn áy náy không ngớt.
Tuyệt Vọng Hải Uyên cũng là một trong ba đại cấm địa của Tu Chân Giới, nó cũng là nơi thần bí nhất, quỷ dị nhất và đáng sợ nhất, được xưng là cấm địa đứng đầu trong ba đại cấm địa. Những người đã từng vào đây đều thần bí biến mất, sống chết không rõ, thậm chí ngay cả Tiên Nhân trên Tiến Giới khi hạ phàm cũng không dám tiến vào đây. Hắn ngoài tên Tuyệt Vọng Hải Uyên còn có tên là Tuyệt Tiên Tử Hải, có nghĩa là dù Tiên đi vào hải vực này cũng phải tuyệt vọng.
- Ầm ầm ầm.
Một loạt tiếng sấm vang lên trên không gian của một tiểu đảo, tiếng sấm cứ thế vang lên liên tục không biết bao giờ mới ngừng lại. Dương Diệc Phong vận công hong khô y phục ẩm ướt trên người , đồng thời triển khai Luân Hồi Sưu Thiên Nhãn để sưu tra nơi này. Thế nhưng Dương Diệc Phong thực sự tuyệt vọng, ngoài trừ nước biển và một bầu trời đầy mây đen không ngừng tiếng sấm thì thật sự không còn gì nữa. Ngay cả Ma Phong kéo hắn đến đây cũng không biết đã đi về đâu. Dương Diệc Phong trong bụng không ngừng điên cuồng cầu cho Ma Phong chết không tử thế, cái thằng cha này cũng thật là ngoan độc. Nếu không phải Ma Phong dùng cái chiêu hỗn đản Tinh Phách Tỏa thì giờ này hắn đã được về Ma Tông hưởng phúc hoặc là đã hấp thu Thổ Nguyên Lực để luyện thành giai đoạn ba, tầng thứ hai của Hư Không Ngưng Kiếm Thuật. Hiện tại không những không được gì mà còn phải đến nơi quái quỷ này. Không ngờ Ma Phong toàn thân đã bị phế mà còn có khả năng thi triển ra quỷ chiêu Tinh Phách Tỏa này.
Không để ý đến Dương Diệc Phong đang đứng oán giận, Kinh Thiên còn bỏ thêm đá xuống giếng:
- Ngươi thật là đáng đời, một điều quan trọng nhất là không bao giờ được buông lỏng phía sau. Nếu như ngươi lúc đó chú ý đòn đánh lén từ sau thì với tốc độ của ngươi chẳng lẽ không tránh khỏi Tinh Phách Tỏa sao?
- Ai, thật là không may.
Dương Diệc Phong thở dài một hơi nói rằng.
- Được rồi, việc cấp bách là phải ly khai nơi này, ngươi cứ tìm một nơi mà bay thôi.
Kinh Thiên đề nghị nói.
Dương Diệc Phong gật đầu, từ trong giới chỉ lấy ra một cây Độn Long Mộc đặt trên mặt đất, sau đó buông tay ra cho Độn Long Mộc tùy ý ngã xuống chỉ một hướng. Dương Diệc Phong thu lấy cây gỗ rồi bay theo phương hướng mà Độn Long Mộc đã chỉ.
Kinh Thiên hài hước nói:
- Ngươi thật là thông minh, không ngờ nghĩ ra biện pháp này, bội phục.
Dương Diệc Phong tực tiếp dùng ngón tay giữa đưa qua rồi nói:
- Đừng nhiều lời, biết rằng chúng ta không biết đường, nếu không dùng cách này thì dùng cách gì? Ta cũng nhác nói chuyện với thằng IQ thấp.
Kinh Thiên thẹn quá hóa giận quát:
- Ngươi nói người nào IQ thấp.
- Người nào nói tiếp thì hắn là thằng IQ thấp.
Dương Diệc Phong nhún vai nói.
- Ngươi….. Hừ, ta không thèm nói với thằng vừa IQ thấp vừa mù đường.
- ……
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy Dương Diệc Phong trả lời, Kinh Thiên không nhin được mở miệng nói
- Vì sao không nói lời nào? Có đúng là tự thừa nhận rồi không?
- Thừa nhận gi? Ngươi đang nói chuyện với ta sao?
Dương Diệc Phong sau nửa ngày mới ngây ngốc hỏi thăm, trong lòng cười sung sướng.
- ….
Kinh Thiên không còn gì để nói, hắn thở dài rồi nói:
- Không, không có gì….
- Ha ha ha ha ha.
Dương Diệc Phong nhịn không nổi nữa liền cười to lên.
- DƯƠNG …. DIỆC …. PHONG.
Kinh Thiên lúc này mới hiểu được mình bị đùa giỡn thì kiến răng nghiến lợi mà quát.
- Ha ha ha ha ha.
Dương Diệc Phong được thể càng cười to, ngay cả tiếng sấm trên bầu trời cũng bị tiếng cuồng tiếu của Dương Diệc Phong đè ép xuống.
Cứ như vậy, Dương Diệc Phong đi theo phương hướng kia, hắn lấy thân hóa kiếm bay hai ngày. Thời gian trôi qua vô cùng buồn chán, Dương Diệc Phong không cùng Kinh Thiên tâm sự thì chọc ghẹo nó, hoặc nghe Kinh Thiên kể chuyện Hồng Hoang. Chán chê Kinh Thiên thì quay sang chơi với hai tiểu thổ đậu khả ái.
Bằng pháp lực hiện tại của Dương Diệc Phong, lấy thân hóa kiếm bay hơn mười ngày. Dưới loại tốc độ này lại thêm mười ngày bay liên tục nhưng trước mặt Dương Diệc Phong vẫn là tử hải mênh mông. Dưới nước không hề có sinh vật nào, chỉ có một mảnh tịch mịch còn trên trời chỉ có tiếng sấm và lôi vân. Thỉnh thoảng từ trong mây phóng xuất ra hàng loạt thiên lôi điên cuồng đánh xuống biển, có nhiều tia sét đánh về phía Dương Diệc Phong nhưng Dương Diệc Phong có Mộc Nguyên Lực nên lôi điện không làm gì được hắn. Tuy nhiên hình như lôi điện càng ngày càng nhiều, đồng thời trên biển xuất hiện vòi rồng càng ngày càng mạnh, hấp lực càng ngày càng lớn giống như muốn thôn phệ cả đất trời Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK