Sau ba ngày từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa hắn đã thấy bá phụ của hắn , gia chủ Tiêu gia Tiêu Sắt Võ đã xuất quan, hơn nữa đang cầm bảo kiếm đánh nhau kịch liệt với một người mặc quần áo màu nâu. Tu vi của hắn quá thấp, không thấy động tác của hai người nhưng hắn nhiều năm ở chung, dựa vào thân ảnh quen thuộc và võ học gia truyền của Tiêu gia là Trấn Hải Kiếm Quyết nên cũng nhận ra Tiêu Sắt Võ. Nhưng người còn lại là ai ? sao cảm thấy quen quen.
Bùm … Bùm … Bùm …
Sau ba tiếng bạo tạc, thân ảnh của Tiêu Sắt Võ nhanh chóng rơi xuống đất, miệng phun máu , nửa ngày cũng chưa đứng lên nổi. Tiêu Sở Cơ bất chấp người áo nâu là ai, vội vàng vọt đến nâng Tiêu Sắt Võ dậy hỏi
- Đại bá, người có sao không?
Tiêu Sắt Võ miễn cưỡng ngồi dậy rồi phun ra một ngụm máu, đương nhiên là đã bị thương không nhẹ. Hắn khoát tay hiền lành nói :
- Ta không sao , yên tâm đi.
- Hừ cái lão già này, bị thương như vậy còn không có chuyện gì sao ?
Âm thanh càng ngày càng gần.
Tiêu Sở Cơ lúc này mới có cơ hội ngẩng đầu lên nhìn người áo nâu kia đang tư từ nhẹ nhàng từ không trung rơi xuống. Bởi vì sau lưng hắn là ánh mặt trời nên Tiêu Sở Cơ không thấy rõ mặt, đến khi người đó đứng vững vàng trên mặt đất hắn mới mở to hai mắt , trừng trừng nhìn người này mà hô to:
- Đại ca !!!!
Thì ra người mặc áo nâu này là người đã bị Dương Diệc Phong đánh cho gân cốt toàn thân đứt đoạn, bán thân bất toại nằm trên giường : Tiêu Sở Sinh.
- Tam đệ, ngươi còn nhớ rõ ta sao ?
Tiêu Sở Sinh bình tĩnh nói , trong lời nói của hắn tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Nguyên nhân là từ khi Tiêu Sở Sinh bị tàn phế đến nay, Tiêu Sở Cơ chưa bao giờ nhìn qua hắn. Ngay cả lúc ở Yến Quốc có chăm sóc hắn thì sắc mặt cũng lộ vẻ không vui. Ai ngờ rằng, vị đại ca vô năng vốn phải nằm trên giường cả đời này lại một lần nữa đứng lên, không những thế , tu vi còn dễ dàng đả thương vị võ si đại bá gia chủ Tiêu gia. Tuy vậy, Tiêu Sở Cơ tỉ mỉ suy nghĩ qua , hắn không có gì đắc tội với Tiêu Sở Sinh nên cũng yên lòng.
Tiêu Sở Cơ lập tức khôi phục, nén giận mà thương cảm , cười khổ nói rằng :
- Đại ca nói sao vậy, Tam đệ làm sao quên đại ca được ?
Tiêu Sở Sinh đang muốn nói gì thì Tiêu Sắt Võ đã oán hận quát to :
- Súc sinh, Tiêu gia ta có lỗi gì với ngươi ? Ngươi là đại thiếu gia của Tiêu gia, là người thừa kế của Tiêu gia, ngươi có thể đứng lên đương nhiên là đáng mừng. Nhưng tại sao ngươi lại điên cuồng như vậy.
Tiêu Sở Cơ đỡ Tiêu Sắt Võ, nghi hoặc nhìn đại bá hỏi :
- Có chuyện gì vậy đại bá?
- Hừ tên súc sinh này muốn lấy lệnh bài gia chủ . Ta không đưa cho hắn , hắn liền động thủ với ta.
Tiêu Sắt Võ tức giận nói .
Nhìn thấy Tiêu Sở Cơ không hiểu, Tiêu Sở Sinh liền âm lãnh vừa cười vừa nói :
- Ta chỉ là muốn hướng đại bá muộn lệnh bài gia chủ tập hợp một ít cao thủ trong gia tộc cho ta dùng mà thôi. Vậy mà hắn lại không chịu, nếu không chịu thì ta chỉ có thể tự mình thu lấy.
- Hừ , đừng cho ta một mực bế quan, cái gì cũng không biết. Ngươi triệu tập cao thủ trong gia tộc là muốn tìm Dương Diệc Phong trả thù phải không ? Ngươi có biết làm vậy sẽ đem toàn bộ Tiêu gia hủy diệt hay không? Thiếu gia của bí ẩn thế gia, chúng ta có thể trêu vào hay sao ?
Tiêu Sắt Võ thở phì phì nói.
Tiêu Sở Sinh không trả lời, ánh mắt như lưỡi kiếm nhìn Tiêu Sắt Võ nói :
- Đại bá, giờ ngươi có đưa ra hay không ?
- Đai ca, ngươi làm sao khôi phục được ?
Tiêu Sở Cơ thấy tràng diện không thích hợp, vội vàng chuyển hướng.
- Cái này ngươi không cần biết.
Tiêu Sở Sinh quát lớn rồi quay đầu sang nhìn Tiêu Sắt Võ nói :
- Đại bá, ngươi đưa lệnh bài cho ta thì vẫn còn là đại bá của ta. Nếu không đừng trách ta vô lễ. Ngươi cũng đã thấy tu vi bây giờ của ta, ngươi mặc dù là Thiên Cấp đỉnh phong, cũng nhanh chóng đột phá Thần Cấp nhưng ngươi không phải đối thủ của ta . Dương Diệc Phong chỉ là một nhị thế tổ có xuất thân quá tốt mà thôi.
Tiêu Sở Cơ nghe xong liền minh bạch, vị đại ca này của hắn không chỉ đột nhiên khôi phục mà công lực đã tăng nhiều. Đại bá cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Tuy rằng ta không biết ngươi làm sao khôi phục. Cũng không biết tu vi của ngươi làm sao đột phá được Thần Cấp nhưng ngươi muốn lấy gia chủ lệnh bài thì chỉ là nằm mơ thôi. Tiêu gia tuyệt đối không thể bị hủy trên tay tên bất hiếu như ngươi.
Tiêu Sắt Võ nói xong lại hộc ra một ngụm máu, lúc này hắn để Tiêu Sở Cơ đỡ hắn đứng lên. Tay hắn lén lút viết chữ vào sau lưng Tiêu Sở Cơ.
- Đi mau, lệnh bài , trong hốc cây , cứu Tiêu gia, gia chủ, ngươi, nhi tử.
Viết xong liền đẩy Tiêu Sở Cơ lùi lại, uy nghiêm khí phách nhìn Tiêu Sở Sinh mà nói rằng:
- Xem ra, nhị đệ cũng đã xảy ra chuyện, ngươi đã hoàn toàn thay đổi, hiện tại ta lấy danh nghĩa của gia chủ Tiêu gia trục xuất ngươi khỏi Tiêu gia . Ngươi từ nay về sau vĩnh viễn không phải đệ tử của Tiêu gia.
Hắn vừa nói vừa lén lút làm động tác nói Tiêu Sở Cơ đi mau.
Tiêu Sở Cơ cũng không ngốc, hắn lập tức làm vẻ tức giận chỉ vào Tiêu Sở Sinh hét to :
- Ngươi , đại ca đã làm gì cha . Cha ơi, ngươi đừng có chuyện gì xảy ra nha, ta đến cứu ngươi đây.
Vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Tiêu Sở Sinh cũng không thèm nhìn Tiêu Sở Cơ chạy đi, hắn đi đến trước mặt Tiêu Sắt Võ đợi quyết định của hắn. Hắn không động thủ với Tiêu Sắt Văn, Tiêu Sắt Văn lúc này đang ở phòng của các trưởng lão trong Tiêu gia, đang cùng các vị trưởng lão bàn luận các việc hàng ngày, ngăn cản các vị lão gia này chạy đến phá vỡ việc của Tiêu Sở Sinh.
Tiêu Sở Cơ chạy đi cũng không đúng theo dự đoán của Tiêu Sở Sinh là đi kiểm tra sự sống chết của Tiêu Sắt Văn mà đi vào hậu viện. Trong hoa viên có một cây đại thụ cực lớn.
Tiêu Sở Cơ nhảy vọt vào, đi đến dưới cây đại thụ, nhìn bốn phía rồi nhảy lên giữa cây đại thụ. Ở đây có một nơi vô cùng bí mật là một cái hốc cây đường kính khoảng 1 mét. Hắn chui vào trong, nơi này là nơi lúc hắn còn bé , cùng đại bá chơi đùa. Đây là nơi bí mật chỉ có hai người biết, ngay cả cha hắn cũng không biết.
Hiện tại hắn nhớ lời đại bá nói với hắn năm xưa :
- Sở cơ, đây là bước đường cùng của Tiêu gia, nếu như có thể, ta không bao giờ đến nơi này. Nhớ kỹ, không được đem bí mật ở đây nói ra, ngay cả phụ thân của ngươi cũng không được nói.
Lúc đó còn bé, hắn không hiểu nhưng vẫn nhớ kỹ, không tiết lộ bí mật nơi này.
Kỳ thật, đây là thông đạo chạy trốn của Tiêu gia, nếu tiêu gia bị nguy cơ diệt tộc thì đây là đường lui cuối cùng của Tiêu gia. Bí mật này chỉ có gia chủ biết, ngay cả các trưởng lão cũng không biết, cái bí mật này đơn truyền qua các đời gia chủ. Về phần Tiêu Sắt Võ tại sao nói cho Tiêu Sở Cơ, đến bây giờ thì hắn đã hiểu.
Lúc này hắn không có thời gian suy nghĩ, hắn chui vào trong hốc cây. Ở đây rất lớn có thể chứa đến năm người, tương đương với một gian phòng nhỏ. Tiêu Sở Cơ đi khắp các ngõ ngách, tại trên thân cây tìm ra một hốc bí mật. Ở đây là nơi hồi bé hắn bỏ đồ vật, bây giờ trong đó có một phong thư và một khối Kim Bài.
Tiêu Sở Cơ cầm lấy phong thư và lệnh bài, đi đến một góc khác tìm một thạch trụ hình tròn. Hắn dùng lực xoay hai lần, dưới chân liền xuất hiện một lỗ thủng làm hắn trôi tuột vào. Sau khi Tiêu Sở Cơ đi vào, cửa động và ngăn bí mật lại tự động đóng lại.
Tiêu Sở Cơ lấy ra một cái nhùi lửa đốt lên, phát hiện ra nơi đây là một bí đạo. Hắn theo tường đi thẳng về phía trước.
Cách thủ đô Sở Quốc ba dặm là một rừng cây, trong rừng cây có một con sông nhỏ . Con sông này chỉ rộng có năm mét . Lúc này từ trong lòng sông bỗng nhiên nổi lên một người, chính là Tam thiếu gia của Tiêu gia, Tiêu Sở Cơ.
Tiêu Sở Cơ lên bờ nhìn xung quanh rồi lấy lá thư ra , trong lòng sợ hắn đã bị hư . Mở bao thư, thì ra bên trong là giấy dầu, xem ta Tiêu Sắt Võ đã có chuẩn bị rất tốt. Hắn mở thư , bắt đầu đọc.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu gia rồi dứt khoát đi về phía thành trấn . Tại đây hắn mua một vài đồ quần áo rồi hóa trang sơ qua. Xác nhận không ai nhận ra hắn , hắn mới đi vào trong thành.
Vào thành, hắn biết thế lực bây giờ không có, không có biện pháp đối chọi với Tiêu Sở Sinh. Tuy nhiên Tiêu Sở Cơ không sợ bởi vì Tiêu Sở Sinh có bao nhiêu cân lượng hắn đều biết rõ . Dù thực lực tăng nhưng cơ trí không có. Điều hắn quan tâm là lão cha Tiêu Sắt Văn, đây là một con cáo già rất khó đối phó.
Tiêu Sở Cơ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nở ra một nụ cười quỷ dị. Hắn biết hắn hiện tại cần tìm ai. Toàn bộ Sở Đô, không , toàn bộ Sở Quốc chỉ có người đó không bán đứng hắn, lại có thể giúp hắn trả thù.
- Ha ha , đại ca, ngươi đấu không lại ta đâu. Rác rưởi như ngươi vĩnh viễn là rác rưởi. Ngươi có tăng cao thực lực cũng chỉ là một đống rác rưởi lớn hơn một chút mà thôi ha ha ha ha.
Cười xong liền nghênh ngang đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK