Mộng Yên Nhiên vừa ăn cơm xong, đang cùng Trần bá nói chuyện bỗng nhiên nghe thông báo rằng có một vị công tử ở ngoài cửa đến tìm nàng, nàng tưởng là Dương Diệc Phong tới thì vui sướng, tựa như tinh linh giống nhau vừa chạy vừa nhảy đi ra ngoài, Trần bá một trận lắc đầu, tay vuốt râu cười hiền từ
- Yên Nhiên, ta đã tới, vừa nghe nói nàng ở Yến Quốc , ta lập tức chạy đến. Đây là hạt ngọc tốt nhất mà ta mua cho nàng làm lễ vật . Chỉ có viên ngọc trắng noãn này mới có thể hợp với người thanh lệ cao quý như nàng
Tiêu Sở Sinh vẻ mặt say sưa , môt tay cầm một cái hộp, tay kia cầm một bó hoa, hắn ngây ngô đứng ở cửa, vừa thấy Mộng Yên Nhiên chạy tới, lập tức xum xoe nói
Mộng Yên Nhiên đi ra cửa, vừa nhìn thấy là Tiêu Sở Sinh chứ không phải Dương Diệc Phong thì sắc mặt bỗng trầm xuống. Từ nét mặt tươi cười nàng lại khôi phục lại vẻ băng sơn mỹ nhân trước đây. Nàng lễ phép đáp lời
- Xin chào Tiêu công tử, mấy lễ vật của Tiêu công tử xin lỗi Yên Nhiên không nhận được
- Vì sao ? Lẽ nào Yên Nhiên không thích nó
Tiêu Sở Sinh vừa thấy dung nhan tuyệt thế của Mộng Yên Nhiên liền trở nên si ngốc
- Yên Nhiên không thích thì để ta ném đi, chúng nó làm sao xứng với nàng , là sự đường đột của Sở Sinh
Nói xong đem viên trân châu giá trị vạn kim và hoa tươi ném ra ngoài, còn khoe khoang vận công làm vỡ nát chúng
Mộng Yên Nhiên nhướng mày, hoa đẹp như vậy mà bị người ta chà đạp, Mộng Yên Nhiên cảm thấy chán ghét với Tiêu Sở Sinh. Trong lòng nàng không khỏi hiện lên thân ảnh tiêu sái phiêu dật của Dương Diệc Phong, trên mặt cũng nở nụ cười hạnh phúc, lòng thầm nghĩ
- Vẫn là Phong ca của ta hay nhất
Tiêu Sở sinh vừa hiển lộ công lực “siêu cường” của hắn, quay đầu lại đã thấy nữ thần trong lòng đang mỉm cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười, lại đúng lúc này bật cười làm cho hắn cảm thấy mỹ hảo vô cùng. Hắn cảm giác không khí cũng trở nên thơm mát, các đóa hoa xung quanh như đẹp hơn, hắn cũng si ngốc cười. Trong lòng sung sướng
- Nàng đang cười với ta, nàng cười với ta rồi, nàng đã bị chân thành của ta đả động. Sau này về nhà phải đuổi hết đám tiểu thiếp mới được, không lại làm tổn hại hình tượng thuần khiết của ta trong lòng Yên Nhiên
- Yên Nhiên, nàng không thích chúng ta sẽ phá hủy chúng, chỉ cần nàng thích gì ta sẽ đem chúng đến cho nàng , dù nàng có muốn sao trên trời ta cũng sẽ hái xuống
Tiểu Sở Sinh nhân cơ hội mở miệng tán
Mộng Yên Nhiên chưa nói gì thì đã có thanh âm truyền đến
- Tiêu đại thiếu gia, ngươi nói với Yên Nhiên của ta như vậy là ta ghen đó
Mộng Yên Nhiên nghe được âm thanh này , lập tức mừng rỡ nhìn qua, quả nhiên nàng thấy Dương Diệc Phong đang mặc một trường sam màu trắng, tiêu sái cầm một bình rượu vừa uống vừa đi tới. Mộng Yên Nhiên lập tức chạy đến nhào vào lòng Dương Diệc Phong
- Bảo bối không việc gì chứ ?
Dương Diệc Phong hôn Mộng Yên Nhiên rồi nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng
Mộng Yên Nhiên đỏ mặt gật nhẹ đầu
- Ha ha ha
Dương Diệc Phong nhìn thấy Mộng Yên Nhiên đỏ mặt thì cười to
- Chàng hư hỏng quá
Mộng Yên Nhiên dùng bàn tay nhỏ bé đánh lên ngực Dương Diệc Phong
Bên kia Tiêu Sở Sinh nhìn thấy hai người hạnh phúc thì ngây người, nữ thần trong lòng mình , nữ thần mình truy cầu đã 6 năm, đối với mình lạnh lùng như khối băng lúc này đang bị một nam nhân ôm trong lòng, lại có hình dạng của một tiểu nữ nhân đáng yêu. Tất cả làm cho hắn như bị đông cứng lại, hắn tự hỏi đang tỉnh hay đang mơ rồi ngây ngốc nhìn bọn họ tình cảm
- Ngươi , ngươi chỉ là một tên dân đen thấp hèn, sao có tư cách như vậy …
Tiêu Sở Sinh phản ứng, rốt cuộc đã lộ rõ bản tính, hắn chỉ vào Dương Diệc Phong tức giận nói. Ngay cả lời nói cũng không trọn vẹn. Hắn theo đuổi Mộng Yên Nhiên sáu năm, ngay cả tay của Mộng Yên Nhiên cũng chưa từng chạm, không ngờ lại có nam nhân không những ôm mà còn hôn nàng trước mặt hắn. Hắn không nổi điên lên mới lạ. Hiện tại hắn không cần ngụy trang thành cao quý lễ phép quân tử nữa mà lộ ra vẻ tàn bạo ngang ngược kiêu ngạo của đệ tử thế gia
Dương Diệc Phong nhìn Tiêu Sở Sinh, không sai , hắn so với năm năm trước tiến bộ không ít, đã đi vào Thiên Tiên Chí cảnh, xem ra những thế gia này quả nhiên có chút môn đạo. Lữ Kim Thành, Tiêu Sở Sinh còn trẻ như vậy đã là Thiên Tiên Chí Cảnh .
Tà Dương đứng phía sau Dương Diệc Phong âm trầm nhìn Tiêu Sở Sinh, chỉ cần Dương Diệc Phong ra lệnh, hắn lập tức xử lý Tiêu Sở Sinh . Giết cái tên rác rưởi này cùng lắm thì về rửa tay bằng Vô Căn Tịnh Thủy
Mộng Yên Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy dáng dấp này của Tiêu Sở Sinh, nàng sợ hãi ôm chặt lấy Dương Diệc Phong . Mặc dù là Thiên Cấp cao thủ nhưng trong lòng nam nhân của mình, nữ nhân thường quên đi bản thân, trở nên mềm yếu, càng muốn dựa vào nam nhân của mình. Nàng giật mình không phải vì chưa từng thấy qua công tử xa hoa dâm dật mà vì Tiêu Sở Sinh dù sao cũng là một quân tử trong sáu năm vừa qua. Nhưng hiện tại nàng phát hiện ra tất cả là ngụy trang. Ngụy trang hoàn mỹ như vậy trong sáu năm, đã khổ cực cho hắn nhiều rồi
- Đừng đứng trước mặt ta làm ra giáng đại thiếu gia của Tiêu gia . Nói cho ngươi biết, Yên Nhiên là phu nhân của ta, ngươi tốt nhất là ngừng theo đuổi nàng, nếu không ta cho ngươi khóc không được mà cười cũng không xong
Dương Diệc Phong nói thẳng vào mặt của Tiêu Sở Sinh
- Chỉ bằng ngươi ? Người đâu, mau đem người này chém đứt tay cho ta
Tiêu Sở Sinh điên cuồng hét lên
Chỉ trong chốc lát đã lao ra một đống người, đem Dương Diệc Phong bao vây lại
- Ái chà, đi tìm mỹ nữ còn mang theo nhiều bảo tiêu như vậy ? Tiêu đại thiếu gia, ta còn tưởng ngươi là anh hùng hảo hán , không ngờ cũng là trứng thối. Tà Dương, giao lại cho ngươi, chặt đứt tay chân rồi đá văng ra cho ta
Dương Diệc Phong vốn không phải là người nhân từ, bây giờ cũng vậy. Có trách cũng chỉ trách bọn họ chọc nhầm sát tinh
Tà Dương đã muốn động thử từ lâu, tuy rằng chỉ là đám cá nhỏ nhưng hắn cũng muốn trút giận. Chỉ trong ba giây, toàn bộ hộ vệ của Tiêu Sở Sinh đã bị chặt tay chân ném ra ngoài. Xong việc Tà Dương xoa nắn hai tay nhìn về Tiêu Sở Sinh nở nụ cười, sau đó lại quay về sau lưng Dương Diệc Phong
Tiêu Sở Sinh sửng sốt, hắn biết hiện tại mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người áo đen nọ nên hết sức run rẩy chờ bị chặt tay chân
Tuy nhiên Dương Diệc Phong hiện tại không thấy hứng thú với mạng nhỏ của Tiêu Sở Sinh, hắn ôn nhu quay sang Mộng Yên Nhiên trong lòng mà nói rằng
- Sau này ngươi qua bên chỗ ta ở đi, đỡ phải chịu mấy tên rác rưởi quấy rầy.
Ngữ khí tuy rằng ôn nhu nhưng trong đó cũng chứa đầy khí phách, càng không nể tình ám chỉ Tiêu Sở Sinh là đồ rác rưởi
- Tiêu đại thiếu gia, xin cáo từ, Yên Nhiên có ta chiếu cố nên vô cùng hạnh phúc , không cần ngươi phải bận tâm
Dương Diệc Phong ôm Mộng Yên Nhiên rời đi
- Tiểu tử, coi như ngươi may mắn được thiếu gia tha mạng, nếu không đại gia ta đã xử ngươi
Tà Dương khinh khỉnh cười rồi cũng ly khai
Tiêu Sở Sinh đứng yên tại chỗ, sắc mặt xám xịt như người chết, trong lòng giận dữ mắng thầm
- Hừ , hỗn đản, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Mộng Yên Nhiên tiện nhân, ta sẽ cho ngươi phải hối hận
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK