Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc rượu được tổ chức ở tầng mười tòa nhà Quốc Tế Năm Châu, bời vì Auner có thân phận đặc biệt nên hầu hết những lãnh đạo quan trọng của thành phố Vọng Hải đều tham gia tiệc rượu. Ngoài những vị lãnh đạo này ra còn có những nhân vật nổi tiếng trong thành phố, các công ty hơi có chút tiếng tăm cũng được mời đến, nhờ có tiệc rượu này mà họ nghiễm nhiên trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu một lần.

Trương Khiếu Thiên cùng với phu nhân của hắn tới dự tiệc rượu, hắn là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc của một tập đoàn lớn trong thành phố Vọng Hải nên lúc Trương Khiếu Thiên xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt chú ý, những phóng viên đang cầm camera trong tay cũng đều chĩa ông kính về phía vợ chồng Trương Khiếu Thiên. Trương Khiếu Thiên dẫn phu nhân tới ngồi bàn của Bạch Cảnh Sùng, hắn cười nói:

- Tổng giám đốc Bạch, anh tới sớm hơn tôi đấy.

Cả ngày hôm nay Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình đều đi cùng với Auner, vốn dĩ lãnh đạo thành phố cũng sắp xếp Trương Khiếu Thiên tham gia cùng với đoàn đi thăm các xí nghiệp thế nhưng Trương Khiếu Thiên lại đi công tác bên ngoài, nhanh nhất cũng phải buổi chiều mới về được thành phố Vọng Hải. Thế nên, Trương Khiếu Thiên không thể tham gia cùng với đoàn được.

Lãnh đạo thành phố Vọng Hải rất coi trong địa vị của Auner thế nên Trương Khiếu Thiên cũng không muốn có chuyện gì với Auner. Cái gì mà đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, không phải là đến đây để đòi tiền sao, hắn coi đây là một kho báu không bằng?

Về phương diện này Trương Khiếu Thiên vẫn còn kém Bạch Cảnh Sùng một chút. Hắn vẫn cho rằng một tập đoàn muốn phát triển chỉ cần chọn đúng con đường đi, toàn bộ nhân viên đồng lòng là có thể làm tốt công việc. Quả thực mấy năm nay tập đoàn Tân Á phát triển rất nhanh. Nhưng khi tài sản tập đoàn càng nhiều, quy mô càng ngày càng lớn thì trong nội bộ tập đoàn cũng nảy sinh mâu thuẫn. Tuy rằng, Trương Khiếu Thiên biết việc này, nhưng hắn cũng rất khó xử lý được những mâu thuẫn trong tập đoàn, hắn chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn để hạn chế những mâu thuẫn này, tránh cho nội bộ tập đoàn Tân Á trở nên quá căng thẳng.

Giao tình giữa Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên cũng không thân thiết cho lắm, hai nhà thường ít qua lại với nhau. Chờ sau khi vợ chồng Trương Khiếu Thiên ngồi xuống, Bạch Cảnh Sùng mới vỗ vai Trương Khiếu Thiên, nói:

- Lão huynh đệ, chuyện này sao có thể không đến sớm một chút, anh thấy đấy thị trưởng của chúng ta không phải là rất nhiệt tình sao.

- Bọn họ đang nói về dự án mới, cuối cùng thì không phải là chúng ta bỏ tiền ra sao.

Trương Khiếu Thiên tỏ vẻ coi thường, nói.

- Nói cũng đúng, xem ra thì tôi vẫn còn kém anh, tôi vẫn còn phải nhờ vào chính phủ. Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế của tôi cần phải nhờ những chính sách cho vay ưu đãi của chính phủ thế nên không thể bỏ qua những việc như thế này được. Thôi bỏ đi, chỉ mất ít tiền thôi mà.

Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài một tiếng, ý ông muốn nói với Trương Khiếu Thiên rằng chuyện này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Hai ông trùm thương mại đang nói chuyện với nhau ở chỗ này thì ông chủ tập đoàn đầu tư vọng hải Lý Triết Hào cùng với con trai là Lý Thiên Bằng cũng đi tới. Bạch Cảnh Sùng vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện tập đoàn đầu tư Vọng Hải thu mua cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế năm đó, tuy rằng hiềm khích giữa hai bên đã được tiêu tan thế nhưng lúc nào Bạch Cảnh Sùng vẫn có tâm lý đề phòng với Lý Triết Hào.

- Hai vị tổng giám đốc đều ở đây à, đúng là khéo quá.

Lý Triết Hào cười cười, nói.

- Ông chủ Lý, chúng tôi không ở đây thì còn ở đâu được.

Bạch Cảnh Sùng khách khí cười, nửa giả nửa thật nói.

- A, nói cũng phải, chúng ta đều là những người bỏ tiền ra, không đến đây thì đến đâu?

Lý Triết Hào cười cười, ngồi đối diện với Bạch Cảnh Sùng, còn Lý Thiên Bằng thì đứng bên cạnh Lý Triết Hào, con mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào người Bạch Tình Đình. Cách đây vài ngày, bởi vì Diệp Lăng Phi nên chiếc xe Ferrari thể thao của hắn gặp tai nạn, hắn đã phải nằm viện mất mấy ngày. Hắn vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình thì đã nghĩ ngay tới Diệp Lăng Phi, hắn cảm giác tức giận lại bùng lên.

- Thiên Bằng, chào hai bác đi.

Lý Triết Hào nói.

Lý Thiên Bằng vừa nghe thấy vậy vội vàng chào Trương Khiếu Thiên và Bạch Cảnh Sùng. Hắn chào chỉ là do phép lịch sự chứ thực ra trong mắt hắn, hắn đâu có coi hai người này ra gì. Sau khi nghe Lý Thiên Bằng chào, cả Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên đều tỏ ra rất khách khí, nhưng Bạch Tình Đình thì mặc kệ, nàng ghét cay ghét đắng Lý Thiên Bằng. Lần trước tại nhà hàng ở tháp truyền hình, may nhờ có Diệp Lăng Phi xuất hiện khiến Lý Thiên Bằng hết sức thảm hại, chuyện đó làm cho nàng vô cùng hài lòng. Nhưng hiện tại thì lại không có Diệp Lăng Phi ở đây, Bạch Tình Đình không muốn tỏ ra nhã nhặn với Lý Thiên Bằng để tránh sau này hắn cứ quấn lấy mình thế nên nàng quay đầu sang bên cạnh, trò chuyện với vợ Trương Khiếu Thiên.

Lý Thiên Bằng thấy Bạch Tình Đình như vậy, nàng không nể nang gì hắn, không giữ cho hắn một chút thể diện nên hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

Lý Triết Hào là người từng trải, ông biết bầu không khí ở đây có chút miễn cưỡng thế nhưng vẫn cười nói vui vẻ, ông nói:

- Tổng giám đốc Bạch, tôi thấy Tình Đình càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa vẫn còn trẻ mà đã đảm nhiệm được chức vụ phó tổng giám đốc tập đoàn thì quả là không tệ. Tình Đình cũng kém con trai tôi vài tuổi, tiểu tử này tuy đảm nhiệm chức vụ giám đốc tập đoàn đầu tư thế nhưng kinh nghiệm của nó còn kém lắm. Nó vừa mới giúp mấy nhà đầu tư kiếm được mấy trăm vạn nhưng chuyện này cũng không đáng gì.

Kiểu khoe khoang này của Lý Triết Hào thì ai còn lạ gì. Bạch Tình Đình nghe Lý Triết Hào khoe con của mình càng cảm thấy chán ghét hơn, nàng thầm nghĩ:

- Kiếm mấy trăm vạn, không bồi thường mấy trăm vạn đã là may lắm rồi.

Trong trường hợp này, Bạch Tình Đình không tiện nói chen vào. Nếu nàng làm như vậy, chắc chắn sẽ bị cha nàng giáo huấn cho một trận.

Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên cũng đều hiểu ra được ý tứ trong câu nói của Lý Triết Hào. Trương Khiếu Thiên cầm chén rượu lên, ông thong thả đi chúc rượu mọi người. Còn Bạch Cảnh Sùng thì lại không ngờ rằng Trương Khiếu Thiên có thể làm như vậy, theo phép lịch sự, ông cười ha hả nói:

- Mấy trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, tôi thấy ông chủ Lý một ngày kiếm mấy nghìn vạn thế nên không coi nó vào đâu. Xem ra tôi còn thua xa ông, một hạng mục đầu tư của tôi làm cả nửa năm trời mà lãi ròng cũng còn không đến mấy trăm vạn đấy.

Lý Triết Hào cười ha hả nói:

- Tổng giám đốc Bạch cứ hay nói đùa, trong mắt ông thì mấy trăm vạn đâu thể coi là tiền được.

Nói xong, Lý Triết Hào liếc nhìn sang Bạch Tình Đình đang ngồi cạnh Bạch Cảnh Sùng, rồi quay sang Bạch Cảnh Sùng nói:

- Tổng giám đốc Bạch, tôi nhớ hình như là năm nay Tình Đình đã hai mươi ba tuổi rồi phải không?

- Ừ.

Bạch Cảnh Sùng chỉ ừ một tiếng, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Triết Hào.

- À, là như thế này. Con trai tôi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, Lý gia nhà tôi gia thế cũng không tệ mà Thiên Bằng cũng có chút sự nghiệp. Tôi nghĩ nếu như hai nhà chúng ta kết thành thông gia thì sau này không phải tiền vào như nước sao?

Lý Triết Hào rất tự tin đối với con trai mình, ông thầm nghĩ:

- Bạch Cảnh Sùng, ông tưởng tôi không biết gì về tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế của ông sao. Nhìn bề ngoài thì không có gì nhưng thực tế thì số vốn quay vòng của ông đã gần hết. Cứ theo tình hình này, đến cuối năm các ngân hàng đều rút hết vốn về, liệu tập đoàn của ông có còn sống nổi không? Đến lúc đó, ông chỉ còn cách là đến tìm tôi nhờ tôi bơm tiền vào cho. Sau đó, tôi sẽ chèn ép giá cổ phiếu trên thị trường của tập đoàn ông rồi tiếp tục kiếm tiền từ tay tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.

Lý Triết Hào là nhà đầu tư, ông đặt lợi ích lên hàng đầu. Nguồn vốn lưu động trong tay ông cũng không dưới năm triệu, hơn nữa mỗi khi có nhà đầu tư nào bỏ tiền vào thì số tiền của tập đoàn cũng lên tới con số mười mấy triệu thế nên việc mua cổ phiếu của bất kỳ công ty nào với ông cũng không thành vấn đề.

Lý Triết Hào cho rằng chỉ cần tự mình nói ra thì chắc chắn Bạch Cảnh Sùng sẽ đồng ý thế nên ông không hề có chút lo lắng gì cả. Đúng lúc Lý Triết Hào cho rằng hôn sự đã chắc mười mươi thì Bạch Tình Đình bỗng nhiên nói:

- Cháu thấy không cần đâu, cháu đã lập gia đình rồi.

Lời này vừa thốt ra khiến cho cha con Lý Triết Hào giật thót mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK