Bạch Tình Đình nhìn thấy thư mục có tên là học tập và làm việc kia thì cảm thấy khó hiểu vô cùng, cô hỏi:
- Hân Minh, trong đây là gì thế?
- Đợi lát nữa cậu nhìn thấy thì biết ngay mà!
Chu Hân Minh ra vẻ thần bí cười, cô kích chuột mở thư mục liền nhìn thấy bên trong có một tệp tin video có tên là tư liệu học tập.
- Tư liệu học tập?
Bạch Tình Đình càng cảm thấy khó hiểu, cô nhìn Chu Hân Minh nói:
- Tư liệu học tập gì thế hả, đáng để cậu thần bí như thế không?
Chu Hân Minh cầm tai nghe lên, cắm vào máy tính. rồi mới mở tệp tin video đó ra. Đợi tới lúc tệp tin được mở, hình ảnh xuất hiện trên màn hình khiến Bạch Tình Đình giật mình, một cô sái trẻ trên mình chỉ vài mảnh vải che thân đang ở trong một tư thái hết sức sợi cảm.
- Là !
Chu Hân Minh cười xấu nói:
- Tình Đình, đây là thử mà tớ tìm được, ừm, lần trước, tớ chính là nhìn cái này để học đó.
Chu Hân Minh nhớ tới lần đầu tiên trước khi quan hệ với Diệp Lăng Phi cô cũng xem bộ phim này. Chuyện đó tới nay vẫn luôn vương vấn trong đầu cô.
Bạch Tình Đình chưa về xem qua dạng phim kiểu này, cô có chút thẹn thùng, ngại ngùng khi xem những hình ảnh trên phim. Chu Hân Minh ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, cậu từ từ xem nhé, trước sau gì cậu cũng có một ngày như thế.
Còn Chu Hân Minh lại nằm bộ ngửa xuống giường, nghiêng người, không muốn xem nhưng hình ảnh khiêu gợi, đang khiến cô cảm thấy dục vọng dâng lên ngùn ngụt kia. Bạch Tình Đình càng xem, tim đập càng nhanh, lúc cô nhìn thấy người con trai từ phía sau công kích vào cặp mông trắng hồng của cô gái thì cô không sao xem nổi nữa. Cô kích chuột, đóng chương trình lại, lấy tai nghe ra, rồi tức giận nói:
- Hân Minh, tiểu nha đầu này, cậu trở nên hư thế này từ bao giờ hả. Cả ngày ngồi xem loại phim này, ghê chết được.
- Tớ đây muốn truyền kinh nghiệm lại cho cậu đó chứ.
Chu Hân Minh cười hì hì nói:
- Tình Đình, sau này cậu đừng có động một tí là lại hỏi tớ, tớ sẽ không nói đâu, nếu cậu muốn biết thì tự mình xem đi.
- Tớ không xem!
Bạch Tình Đình rất kiên quyết nói:
- Những kiểu ghê ghê thế này tớ không thèm xem!
- Thôi vậy, coi như tớ không nói gì đi.
Chu Hân Minh xua xua tay, nói:
- Sau này có chuyện ai thì đừng có hỏi tớ đó.
Bạch Tình Đình ngồi bên giường, trầm lắng một lúc. Đột nhiên quay qua hỏi Hân Minh:
- Hân Minh, cậu down... down kiểu phim thế này từ đâu đó?
Lúc Diệp Lăng Phi chạy tới thì Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình đã tới được hơn nửa tiếng rồi. Diệp Lăng Phi tới tìm em gái của Đan Đan xong lại lái xe đưa Vu Đình Đình và bạn cô về trường. Sau mới vội vàng lái xe tới nhà của thị trưởng Chu.
Lúc Diệp Lăng Phi tới, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Thị trưởng Chu cũng ngồi ở phòng khách, trên tay cầm một tờ báo, thuận tay lật lật xem có gì hay, thấy Diệp Lăng Phi tới, thị trưởng Chu đặt tờ báo xuống, cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu tới rồi à.
- Thị trưởng Chu, xin lỗi. Cháu bận việc chút.
Diệp Lăng Phi liên miệng nói xin lỗi. Hắn bước tới bên cạnh Bạch Tình Đình, ngồi xuống bên cạnh cô. Bạch Tình Đình vừa cùng Chu Hân Minh xem một số thứ bé không nên xem trong phòng. Giờ nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình liền cảm thấy tim mình đập nhanh gấp mấy lần. Cô thầm trách Chu Hân Minh không nên cho cô xem nhưng cái đó.
Chu Hân Minh nhìn biểu hiện của Bạch Tình Đình thì cười thầm. Bạch Tình Đình thấy bộ dạng Chu Hân Minh chẳng hề có ý tốt gì liền quay qua ngườm Chu Hân Minh một cái, rồi lại quay về phía Diệp Lăng Phi nói:
- ông xã, anh tới muộn quá. Em và Hân Minh đều đói lắm rồi.
- Xin lỗi, xin lỗi!
Diệp Lăng Phi luôn miệng nói xin lỗi.
- Anh cũng vì đột xuất có việc thôi, không ngờ lại đến muộn như vậy.
- Được rồi, được rồi, dù sao mọi người cũng đều đói cả rồi, chúng ta đi ăn thôi.
Chu Hồng Sâm vừa nói vừa gọi bảo mẫu chuẩn bị cơm.
Diệp Lăng Phi sớm đã biết bữa cơm này của thị trưởng Chu không dễ nuốt, Chu Hồng Sâm rõ ràng đã nói đây chỉ là một bữa cơm đơn thuần nhưng trên thực tế thì Chu Hồng Sâm luôn vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện quan trường. Phần mà Diệp Lăng Phi nghe được chính là việc Chu Hồng Sâm than khổ và hy vọng hắn có thể giúp.
Diệp Lăng Phi luôn bày tỏ quan điểm chuyện quan trường là chuyện hắn không thể nhúng tay vào được, rằng chốn quan trường thực sự rắt khắc nghiệt, có thể lăn lộn trong đó đã là những nhân vật có tầm cỡ rồi. Giờ là thời bình thì không sao chứ thời chiến chắc chắn nhừng người đó sẽ trở thành những bậc anh hùng.
Diệp Lăng Phi cho rằng Chu Hồng Sâm cùng là một vị anh hùng nhưng đối với Chu Hồng Sâm mà nói, hắn vần chỉ là một thị trưởng có chút tiếng tăm mà thôi. Từ khi đương nhiệm tới nay, quả thực hắn đã đóng góp không ít cho nhân dân thành phố. Nhưng Chu Hồng Sâm không thể không nghĩ tới việc tạo dựng các mối quan hệ, hắn cần phải chuẩn bị cho mình bước đệm về sau. Người tiền nhiệm của hắn - thị trưởng Điền Vị Dân thanh danh trong phút chốc mai một, Chu Hồng Sâm sao không thể không nghĩ tới việc liệu mình có đi theo vết xe đổ của Điền Vị Dân.
Trong bàn ăn, Diệp Lăng Phi chi bàn qua loa cho có lệ, căn bản không nêu ra bất cứ chủ kiến nào. Diệp Lăng Phi càng biêu hiện như thế càng khiến Chu Hồng Sâm cảm thấy Diệp Lăng Phi là người không đơn giản. Theo Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi chắc chắn phải có hậu thuẫn rất vững chắc, hoàn toàn có thể làm mưa làm gió ở thành phổ Vọng Hải. Người trông còn trẻ nhưng lại có bề dày kinh nghiệm không tương xứng với lứa tuổi chút nào. Chu Hồng Sâm càng nghĩ nếu có thể kết nối quan hệ với Diệp Lăng Phi, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho con đường làm quan sau này của hắn.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh cùng mẹ của Chu Hân Minh cũng ngồi ở phòng khách tám chuyện của phụ nữ.
- Tiểu Diệp, cậu là người ở đâu?
Chu Hồng Sâm hòi.
- Người Nam Dương.
Diệp Lăng Phi nói:
- Có điều, giờ chẳng còn người thân nào ở đó cả.
- Thế à!
Chu Hồng Sâm lại hỏi:
- Tiểu Diêp, ta nghe Hân Minh nói, cháu mang quốc tịch nước ngoài?
- Vâng!
Diệp Lăng Phi trả lời, chỉ có điều Diệp Lăng Phi cảm thấy rất khó hiểu, sao Chu Hồng Sâm lại hỏi tới những vấn đề này. Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, thế có nghĩa là cậu không có quốc tịch Trung Quốc.
- Hì hì, thị trưởng Chu, không phải bác định trục xuất cháu đó chứ.
- Ta sao có quyền đó được chứ,
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Không có gì, ta chỉ tiện miệng hỏi thế thôi.
Chu Hồng Sâm định tìm chút chủ đề để dễ nói chuyện, đồng thời qua Diệp Lăng Phi có thể thu thập được chút thông tin về mối quan hệ giữa hắn và những nhân vật khét tiếng ở Bắc Kinh. Nhưng miệng lưỡi của Diệp Lăng Phi rất kín, hắn không hề để lộ ra điều gì. Chu Hân Minh cũng chỉ cho hắn biết mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và các chính khách ở thành Bắc Kinh rất mật thiết, còn mật thiết tới mức nào thì Chu Hân Minh không nói. Chu Hồng Sâm liếc nhìn con gái, bỗng cười nói:
- Tiểu Diệp, Hân Minh ở bên nhà cậu cũng lâu rồi, chắc làm phiền hai đứa nhiều lắm.
- Thị trưởng Chu, Hân Minh và Tình Đình là bạn thân, hơn nữa Hân Minh đối với cháu cũng như bạn thân, không hề phiền hà gì cả, ngược lại còn rất thú vị.
Câu này của Chu Hồng Sâm thực sự khiến Diệp Lăng Phi có chút mơ hồ, không rõ sao đột nhiên Chu Hồng Sâm lại nhắc tới Chu Hân Minh, chẳng lẽ Chu Hồng Sâm biết được điều gì rồi sao?
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, đừng gọi ta là thị trưởng Chu nữa, chẳng phải cháu đã nói Hân Minh và cháu là bạn thân sao, chúng ta là người một nhà cả mà, gọi ta là bác Chu được rồi.
Diệp Lăng Phi vâng một tiếng rồi thầm nhìn Chu Hân Minh, đúng lúc Chu Hân Minh cũng đang nhìn về phía này, dường như đang lo lắng điều gì. Diệp Lăng Phi hiểu sự căng thẳng của Chu Hân Minh, cô sợ Chu Hồng Sâm biết mối quan hệ giữa cô và hắn. Nghĩ cũng phải, chuyện thế này ở Trung Quốc đã trở thành chuyện hoang đường, sao còn có kiểu hai vợ một chồng nữa chứ.
May mà Chu Hồng Sâm không tiếp tục nói tới vấn đề đó, mà chuyền sang chủ đề khác, nói chuyện phiếm cùng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện với Chu Hồng Sâm vừa âm thầm tính toán xem việc Chu Hồng Sâm nhắc tới Chu Hân Minh là có ngụ ý gì?
Rời nhà Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa ngầm xem rốt cuộc Chu Hồng Sâm muốn truyền tới cho hắn thông điệp gì. Chu Hân Minh ngồi trên xe của Bạch Tình Đình, lúc này cũng giống như Diệp Lăng Phi, đang nghĩ xem rốt cuộc bố cô muốn làm gì, đột nhiên tại sao lại nhắc tới cô?
- Hân Minh, cậu đang nghĩ gì mà trông thất thần thể.
Bạch Tình Đình lái xe, liếc nhìn vẻ ngơ ngác của Chu Hân Minh. Chu Hân Minh lúc này mới hồi phục tinh thần, cười nói:
- Không, không sao!
- Thật là không sao chứ?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Tất nhiên là không sao rồi, tớ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Ai biết được!
Vừa nói, Bạch Tình Đình vừa thông qua gương chiếu hậu nhìn xe của Diệp Lăng Phi, rồi lại quay sang nhìn Chu Hân Minh. hỏi:
- Hân Minh, sau khi về nhà, tới phòng tớ luôn nhé, giúp tớ tìm bộ... bộ phim đó.
- ừ!
Chu Hân Minh ừm một tiếng trong khi tư tưởng vẫn còn đang mơ hồ, nhưng ngay sau đó cô bừng tỉnh, có chút khoa trương nó:
- Tình Đình, cậu nói gì cơ?
- Tớ muốn nhờ cậu tìm cho tớ, tớ tìm không được.
Bạch Tình Đình lặp lại.
- Chẳng phải tớ đã bảo cậu cách tìm thế nào rồi sao, hơn nữa tớ cũng không hiểu rõ lắm chuyện này.
Chu Hân Minh nói:
- Mấy thứ này bọn đàn ông rất thích, hay là cậu đi hỏi Diệp Lăng Phi đi, không chừng anh ta cũng biết.
- Cậu bảo tớ đi hỏi anh ta?
Bạch Tình Đình mặt ửng hồng, mở miệng nói:
- Hân Minh, cậu không giúp tớ thì thôi vậy!
- Tớ đâu giám từ chối đâu, tớ chỉ nói lâu rồi tớ không tìm loại phim đó thôi, bộ phim mà cậu xem là do năm ngoái tớ hỏi đồng nghiệp mới tìm được đó. Bây giờ ai biết có còn dùng được không. Cậu không biết à, cảnh sát giám sát rất chặt chẽ mấy loại trang internet kiểu đó, không chừng bọn họ sớm đã cho out rồi.
- Cậu giúp hay không?
Bạch Tình Đình hỏi :
- Giúp!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh vừa về tới nhà liền chạy ngay vào phòng của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi sau khi tắm xong thì thấy cửa phòng của Bạch Tình Đình khẽ hở, hắn lấy tay nhẹ đẩy cửa ra, không ngờ cửa phòng vẫn mở, hắn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đang dán mắt vào máy tính.
Hai người vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi vào liền cuống cuồng, tay Chu Hân Minh cầm chắc con chuột, vừa định đóng bộ phim mà cô khó khăn lắm mới down xuống được thì Diệp Lăng Phi đã bước tới. Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình đều cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng, hai người không biết sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy hình ảnh đó thì sẽ nói gì.