Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi trở về chỗ ở thì thấy Angel đang nắm trên giường của mình. Vừa thấy Diệp Lăng Phi quay về, Angel liền ngồi bật dậy.

- Tiểu nha đầu, bây giờ là mấy giờ rồi, sao còn chưa quay về ngủ?

Diệp Lăng Phi để những quần áo đã thay ra sang một bên, lấy một cái chén rót nước vào, uống một hơi hết sạch. Angel vừa tắm qua, thân thể cô tỏa ra một hương thơm lay động lòng người. Cô mặc một cái quần bó sát, ôm lấy cặp chân dài nuột nà thẳng tắp. Trên người cô là một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoát một cái vest nhỏ màu đen, mái tóc đen nhánh phiêu dật xõa tung trên vai cô, từ chỗ cổ áo sơ mi bồng lộ ra một cái rãnh thật sâu.

- Satan, anh vừa đi đâu vậy?

Angel không hề có ý muốn rời đi, ngược lại còn nằm nghiêng trên giường của Diệp Lăng Phi, đầu tựa lên tay phải, dùng ánh mắt câu hồn nhìn Diệp Lăng Phi

- Anh muốn trở về nhà, nhưng cuối cùng anh lại quay về đây!

Diệp Lăng Phi vừa quay người, thấy Angel đang nằm trên giường của mình, hắn không đi đến bên giường mà ngồi lên chiếc ghế của chiếc bàn con, lấy ra một bao thuốc, đốt một điếu. Diệp Lăng Phi quay về phía Angel phả ra một ngụm khói, nói:

- Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có xen vào, em mau quay về phòng ngủ đi. À, suýt nữa thì anh quên nhắc nhở em, sau này em nên mặc quần áo khêu gợi kiểu này in ít thôi, em không biết những binh sĩ này đều là thanh niên sao, cả ngày phải ở trong quân doanh, nếu như thấy em ăn mặc gợi cảm như vậy, buổi tối bọn họ còn có thể ngủ yên sao?

- Bọn họ có ngủ được hay không thì có liên quan gì đến em, em cũng không nói là để cho bọn họ ngắm mà!

Angel bĩu môi, hừ lạnh nói:

- Em chỉ hy vọng anh nhìn thấy em như thế này thì không tài nào ngủ ngon được, nhưng mà em thấy anh sẽ không như vậy đâu. Hai ngày nay em thấy anh cứ lảng vảng bên người Bành Hiểu Lộ, anh nói cho em biết, có phải anh đến đó để phát tiết dục vọng không?

- Em nói nhăng gì đó, cái gì mà phát tiết dục vọng chứ, anh chỉ đi tán gẫu với Bành Hiểu Lộ mà thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Thật thế sao?

Angel ngồi dậy, cong môi nói:

- Em không tin đâu, nào lại đây để em thử xem thế nào!

Angel nói xong liền bước xuống giường, cố ý vểnh bộ ngực cao vút lên để Diệp Lăng Phi nhìn, sau đó đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn Angel, nói:

- Em muốn thử cái gì vậy?

- Thử xem anh còn có phản ứng hay không!

Angel vừa nói vừa ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy cổ hắn, cố ý uốn éo bộ mông khêu gợi để quyến rũ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dập tắt nửa điếu thuốc hút dở để vào cái cái gạt tàn, vươn tay ôm eo Angel, nói:

- Tiểu nha đầu, em đừng náo loạn nữa, nếu như em kích thích lửa dục trong lòng anh, cẩn thận anh sẽ khiến em ngày mai không rời giường được đó!

- Thế thì hay quá. Satan, em đang chờ đây!

Angel vừa nói vừa ưỡn ngực ra, cọ cọ cặp vú của mình vào ngực của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bị Angel đánh bại hoàn toàn, hắn biết mình không thể trêu vào Angel. Diệp Lăng Phi cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết phải làm sao đành mạnh mẽ ôm lấy Angel.

- Không phải anh nói muốn em không xuống giường được sao, lẽ nào cứ thế này cũng khiến em không thể xuống giường được?

Angel đang ngồi trên đùi thì bị Diệp Lăng Phi ôm lấy, cô oán trách với vẻ đầy căm phẫn và bất bình:

- Em thấy chắc chắn giữa anh và Bành Hiểu Lộ có chuyện gì đó, vì thế mới sợ bị em kiểm tra, anh căn bản là không có phản ứng. Hừ, thôi quên đi, em cũng không miễn cưỡng anh, em đi tìm Bành Hiểu Lộ hỏi một chút là biết!

Angel làm bộ sẽ bỏ đi, lại bị Diệp Lăng Phi kéo một cái. Angel như là đã sớm có chuẩn bị thuận thế ngã vào trong lòng Diệp Lăng Phi, cô ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, tay phải ôm cổ hắn, đôi môi mê người hơi hé mở, khẽ cười hỏi:

- Satan, anh thấy chưa, em biết ngay là anh sợ em bỏ đi mà. Thế nào, kể với em đi, anh yên tâm, em sẽ không nói cho Bạch Tình Đình biết chuyện của anh ở nơi này đâu!

- Đúng là anh không có biện pháp nào với em, Angel, vì sao em luôn luôn thích tùy hứng như vậy nhỉ?

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Anh và Bành Hiểu Lộ thực sự không có chuyện gì, tối đa cũng chỉ là tình cảm giữa hai người bạn mà thôi!

Angel nhìn vào trong mắt Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên cười nói:

- Satan, em tin tưởng lời anh nói. Ánh mắt của anh đã nói cho em biết, giữa anh và Bành Hiểu Lộ quả thực không có chuyện gì cả, nhưng mà em vẫn muốn chứng nhận một chút!

Angel vừa nói vừa đặt tay trái lên hạ thân Diệp Lăng Phi, bàn tay mềm mại của cô sờ tới sờ lui nơi đó của hắn. Diệp Lăng Phi chau mày, giọng điệu không khỏi trở nên nghiêm khắc hơn, nói:

- Em đang làm cái gì vậy?

- Không làm gì, chỉ thử mà thôi!

Angel không hề có chút sợ hãi nào, có rất hiểu tính cách của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sẽ không làm gì mình đâu. Dù cho mình có gây ra họa lớn tới đâu. Diệp Lăng Phi cũng sẽ giúp mình xử lý, cho tới bây giờ, Angel giống như một đứa bé bị Diệp Lăng Phi chiều chuộng thành ra hư hỏng. Cho dù có xảy ra tai vạ lớn bằng trời, Angel cũng không lo lắng, dù sao đã có Diệp Lăng Phi làm chỗ dựa phía sau của cô rồi.

Tư thế nghiêm khắc của Diệp Lăng Phi bây giờ đối với Angel mà nói, chỉ nhìn như không thấy, tay của cô vẫn sục sạo dưới hạ thân của Diệp Lăng Phi, mãi cho đến lúc Diệp Lăng Phi mạnh mẽ kéo tay cô ra. Angel mới cười ha ha, nói:

- Satan, phản ứng của anh mãnh liệt như vậy, có cần em giúp anh một tay không?

- Em không gây thêm phiền phức cho anh nữa là may mắn lắm rồi!

Diệp Lăng Phi có chút bất đắc dĩ nói.

- Đúng là anh đành bó tay với em, đánh cũng không được, mắng cũng không xong, sớm biết thế này thì ngày xưa anh đã không nuông chiều em thái quá như vậy, để em biến thành như bây giờ, chẳng biết sợ anh tí nào cả!

Angel nhẹ nhàng nói:

- Satan, trong mắt anh em vốn là một cô bé bướng bỉnh, thỉnh thoảng đi quyến rũ phụ nữ, những việc khác em sẽ không làm đâu. Ừm, nhưng việc quyến rũ anh so với quyến rũ những người phụ nữ kia đúng là khó hơn rất nhiều!

- Được rồi được rồi, làm loạn xong rồi thì mau đi ngủ sớm một chút!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ lưng Angel, nói nhẹ nhàng giống như là đang dỗ dành trẻ con vậy:

- Ngày mai còn có các trò vui nữa, tối nay nên ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có thể xinh đẹp được!

Angel cũng là người biết chừng mực, thấy mọi chuyện tốt đẹp thì cũng dừng tay lại. Cô gật đầu, cười nói:

- Được, nhưng mà trước khi đi anh phải hôn em!

Diệp Lăng Phi cười cười lắc đầu, ghé môi hôn Angel một cái. Lúc này Angel mới chịu rời khỏi người của Diệp Lăng Phi, còn cố ý uốn éo bộ mông của mình, thấp giọng nói rằng:

- Satan, anh nói thật cho em biết, anh có lửa dục với em không?

- Em nói xem!

Diệp Lăng Phi cười khổ nói.

- Hiện giờ anh bị em làm thành ra như thế này rồi, em còn hỏi là có lửa dục hay không à!

- Thật sao?

Angel nhìn Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên, cô cúi đầu xuống, há miệng nhẹ nhàng mút tiểu đệ của Diệp Lăng Phi một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhanh như gió, đứng thẳng dậy, nói với Diệp Lăng Phi rằng:

- Đây là lần đầu tiên em làm như vậy đấy, loại cảm giác này đúng là không giống như với người khác!

Angel nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Diệp Lăng Phi cười khổ khẽ lắc đầu, thấp giọng oán giận nói: "Cái tiểu nha đầu này, làm gì lại khiến cho ta nổi lòng tà rồi, đêm nay ta muốn ngủ cũng khó mà yên rồi!”

Sáng sớm hôm sau, Bạch Dương đã bận việc lu bù, đêm qua hắn còn một chút việc chưa chuẩn bị xong, mới sáng bảnh mắt đã dẫn theo mấy người thu xếp nốt công việc còn dang dở ngày hôm qua, sau đó mới đến nhà ăn. Ngay tại nhà ăn, Bạch Dương nhìn thấy Diệp Lăng Phi.

- Diệp tiên sinh, chào buổi sáng!

Bạch Dương cười ha hả, chào hỏi.

- Xin chào!

Diệp Lăng Phi có vẻ như là chưa tỉnh ngủ, nếu đổi lại là người khác bị Angel khiêu khích như vậy, cũng khó có thể ngủ ngay được. Diệp Lăng Phi trằn trọc một lúc lâu sau mới ngủ được, bởi vì ngủ không sâu giấc, Diệp Lăng Phi tỏ ra có chút uể oải, trên đường đi tới nhà ăn hắn đã ngáp không ít lần. Bạch Dương nhìn ra Diệp Lăng Phi ngáp liên tục, cười nói:

- Diệp tiên sinh, có phải đêm qua ngủ không ngon giấc không?

- Ừ, cũng gần như thế!

Diệp Lăng Phi nói rằng.

-Tối qua tôi về trễ, vì thế nên ngủ không ngon lắm!

Bạch Dương biết Diệp Lăng Phi vốn là phải rời khỏi đây quay về thành phố Vọng Hải, nhưng không biết vì sao Diệp Lăng Phi lại đột nhiên quay lại nơi này. Tuy thế nhưng Bạch Dương cũng không phải người nhiều chuyện, nhất định phải truy hỏi đến cùng. Bạch Dương chỉ cười nói:

- Diệp tiên sinh, nếu như anh buồn ngủ quá thì đi tắm nước lạnh một phen, tôi đảm bảo sẽ không còn buồn ngủ nữa!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Không có vấn đề gì đâu, một lát nữa là tôi bình thường lại thôi, tôi còn chuẩn bị tranh tài ở trận bóng đá mà, thế nào, trận thi đấu bóng đã đã thu xếp ra sao rồi?

- Diệp tiên sinh, anh cũng muốn tham gia thi đấu bóng đá à, điều này thật tốt quá!

Bạch Dương nói.

- Nếu như vậy hai người chúng ta có thể cùng đá bóng trên sân rồi, được rồi, Diệp tiên sinh, chờ cơm nước xong xuôi tôi sẽ sửa lại danh sách, đến lúc đó sẽ báo lại với anh!

Diệp Lăng Phi cũng không nói gì nữa mà chỉ gật đầu. Hắn cùng với Bạch Dương đi vào trong nhà ăn, thấy Bành Hiểu Lộ đang bê bữa sáng đi tìm chỗ ngồi. Trông dáng vẻ của Bành Hiểu Lộ thì hình như tối qua cô cũng không ngủ ngon. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bành Hiểu Lộ cười với cô, nhưng không ngờ được rằng Bành Hiểu Lộ chỉ liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó bước qua bên người Diệp Lăng Phi, đi tới ngồi xuống chiếc bàn ăn gần cửa.

Diệp Lăng Phi trong lòng cảm thấy quái lạ, hôm nay cô nàng Bành Hiểu Lộ ngày này làm sao vậy, vì sao thấy mình mà cả một câu chào hỏi cũng không có. Diệp Lăng Phi nghi hoặc không giải thích được, trước tiên đi lấy cơm, sau đó bê bữa sáng đến chỗ Bành Hiểu Lộ, hắn đặt đồ ăn ở bàn đối diện với Bành Hiểu Lộ, sau đó ngồi xuống. Bành Hiểu Lộ đã ăn được hơn một nửa, tuy cô biết rõ là Diệp Lăng Phi ngồi đối điện với mình, nhưng cô cũng không có ý định bắt chuyện, vẫn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Diệp Lăng Phi cố ý nói:

- Ưm, bữa sáng hôm nay thật là phong phú, tôi thấy nhất định là là đồ tiếp tế mới được đưa tới hôm qua, xem ra phải biểu dương bộ phận hậu cần, cung ứng vật tư rất kịp thời!

Bành Hiểu Lộ cũng không nói gì, mặc cho Diệp Lăng Phi lải nhải một mình ở bên đó. Bành Hiểu Lộ nhanh chóng ăn xong bữa sáng, cô đứng lên bê phần thức ăn đi, từ đầu đến cuối không hề có ý định mở miệng nói chuyện với Diệp Lăng Phi, giống như là đang giận dỗi gì với Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi cảm thấy hết sức mơ hồ, cô nàng Bành Hiểu Lộ này rốt cuộc bị làm sao vậy, tối hôm qua còn nói nói cười cười với mình, đến hôm nay lại đột nhiên không để ý đến mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK