Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nửa đêm đã bị Chu Hân Mính đuổi trở về phòng ngủ của mình. Chu Hân Mính cũng không muốn sáng sớm bị Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngủ cùng mình.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Chu Hân Mính nhớ lại những gì đã làm đêm qua mà thấy hối hận. Tuy rằng tình cảnh triền miên đêm qua vẫn hiện lên trong đầu nàng, nhưng giờ phút này, lý trí của Chu Hân Mính đã chiến thắng, lại quyết định về sau mặc kệ Diệp Lăng Phi câu dẫn thế nào, nàng đều không thể để cho Diệp Lăng Phi đắc thủ.

Cả người mềm nhũn, hai chân giẫm lên mặt đất giống như giẫm trên bông.

- Khốn kiếp!

Chu Hân Mính trong lòng thầm mắng một tiếng, hết sức bất mãn vì đêm qua Diệp Lăng Phi đã làm nàng thành ra thế này, chỉ sợ Bạch Tình Đình phát hiện ra tình trạng khác thường của mình. Ánh mắt của nàng đảo qua trên mặt đất thấy bao cao su bị gói trong giấy vệ sinh, vội vã khom người nhặt lên, bỏ vào trong thùng rác. Vừa định đi tắm, lại quay người lại, lấy ra hai cái bao cao su trong thùng rác kia, dùng khăn tay gói kỹ, lại thả vào trong một cái túi nhựa, sau đó để vào dưới cùng của túi rác, lại còn đổ thêm rác rưởi trong thùng vào túi nữa. Cho dù đã làm thế vẫn còn cảm giác không yên tâm, lại lấy một ít khăn tay chưa dùng bao giờ bỏ vào trong túi rác, buộc chặt túi lại, đặt bên tường, định lúc nào ra ngoài thì mang ra luôn.

Chu Hân Mính mới vừa đi tới cửa phòng tắm, đã nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc một bộ áo ngủ bằng lụa, đang buồn ngủ đi tới. Bạch Tình Đình tóc rối tùy ý buông trên đầu vai, áo ngủ xộc xệch mở cổ, lộ ra cả một mảng ngực tuyết trắng. Tinh thần của nàng thoạt nhìn thật không tốt, ngáp mấy cái liền.

- Hân Mính, chào buổi sáng!

Bạch Tình Đình trong giọng nói hiện ra sự ủ rũ, lười nhác.

Chu Hân Mính thâm tâm rất lo lắng Bạch Tình Đình đêm qua nghe thấy tiếng nàng và Diệp Lăng Phi triền miên, trong lòng bất an, chột dạ hỏi han:

- Tình Đình, cậu mới tỉnh ngủ à?

- Ừ, ngủ cả đêm, đau đầu muốn chết đi được.

Bạch Tình Đình tay phải day huyệt Thái Dương, miệng nói:

- Tớ cũng không biết về bằng cách nào nữa. Rượu này về sau không thể uống linh tinh được. Ai nha, Hân Mính, lúc tớ ngủ cái gã Diệp Lăng Phi kia không nhân cơ hội mà phi lễ với tớ đấy chứ?

Bạch Tình Đình không thể giả vờ nói kháy Chu Hân Mính được. Nàng đúng là tuyệt không thể nhớ rõ được chuyện ngày hôm qua, chỉ nhớ rõ là nàng được Diệp Lăng Phi dìu ra khỏi quán rượu. Chuyện sau đó không nhớ nổi chút nào nữa.

Chu Hân Mính nhìn ra Bạch Tình Đình không phải nói dối, lúc này mới thả lòng tâm tình, thản nhiên cười nói:

- Tình Đình, hắn khá thành thật. Có tớ bảo hộ cậu mà, làm sao có thể cho hắn tiện nghi được.

Bạch Tình Đình ngoài miệng tuy nói "vậy là tốt rồi" nhưng trong lòng lại có chút mất mát. Bạch Tình Đình không thể tưởng tượng được là tối hôm qua Diệp Lăng Phi có thể thành thật như thế. Đêm qua cách ăn mặc của mình như thế hoàn toàn là chuẩn bị để câu dẫn Diệp Lăng Phi. Nhưng lại không có làm cho Diệp Lăng Phi mắc câu được, trong lòng không khỏi hoài nghi Diệp Lăng Phi sao tự dưng lại sửa đổi tính tình. Nhưng nghĩ đến lúc trước mình ở cùng Diệp Lăng Phi trong một thời gian rất lâu mà hắn cũng không có xâm phạm gì mình, trong lòng lại có chút bội phục với sự tự chủ của hắn. Hơn nữa còn cảm giác Diệp Lăng Phi này tuy nói có chút phong lưu, nhưng đúng là một người đan ông chân chính, sẽ không nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của phụ nữ.

Bạch Tình Đình cũng không có nghĩ về phần Chu Hân Mính. Thấy Chu Hân Mính cũng muốn tắm rửa, Bạch Tình Đình đưa tay vuốt lên bộ ngực của nàng, giống cô bé con tinh nghịch đùa nói:

- Hân Mính, chúng ta cùng nhau tắm đi.

- Cậu a...

Chu Hân Mính hơi lắc đầu, không nói thêm nữa, đi vào trong phòng tắm với Bạch Tình Đình.

Hai mỹ nữ vào trong phòng tắm cởi sạch đồ ra, hai thân thể như mỹ ngọc chạm khắc tỏa ra hào quang làm người ta mê muội, toàn thân không tìm ra một nốt ruồi đen. So với thân thể kiều diễm hoàn mỹ không có tí vết sẹo nào như trẻ con mới sinh của Bạch Tình Đình, cánh tay Chu Hân Mính lại có một vết sẹo. Đó là vết sẹo do năm đó bị sát thủ quốc tế gây thương tích mà lưu lại. Nhưng ngược lại, vết sẹo này lại làm tăng thêm một phần phong tình cho Chu Hân Mính.

Cánh tay phải như củ sen của Bạch Tình Đình quàng lên cặp mông trắng của Chu Hân Mính, cố ý đụng chạm vào giữa, cười xấu xa nói:

- Hân Mính, có cần tớ giúp cậu chà xát người không?

Chu Hân Mính bị động tác này của Bạch Tình Đình làm cho hoảng sợ. Nàng tưởng nhầm là Bạch Tình Đình phát hiện ra dấu vết đêm qua Diệp Lăng Phi lưu lại trên người mình. Chu Hân Mính rõ ràng nhớ rõ, đêm qua Diệp Lăng Phi đã cắn vào mông nàng, sợ lúc đó lưu lại dấu vết. Mà tay phải của Bạch Tình Đình sờ phải cũng chính là vị trí đó. Lúc ấy, Chu Hân Mính cả người đều bị dục hỏa thiêu đốt kịch liệt, làm sao còn khí lực mà đi ngăn cản Diệp Lăng Phi dùng tay đùa giỡn cặp mông của mình nữa. Bây giờ nhớ lại, nhất định là Diệp Lăng Phi đã để lại dấu vết.

Chu Hân Mính khẩn trương hẳn lên, vội vàng co người lại, luôn miệng nói:

- Không cần.

- Xem xem cậu sợ tới mức nào kìa. Tớ cũng có phải là tên khốn kiếp nào đâu.

Bạch Tình Đình dán chặt vào bên tai Chu Hân Mính, cắn lên vành tai bạn, hỏi:

- Hân Mính, ấy... cái kiểu ấy... là cảm giác thế nào?

Khi Bạch Tình Đình hỏi câu này thì hai má đỏ bừng lên. Chu Hân Mính nghe xong, sắc mặt cũng đỏ rực, than thở nói:

- Tớ... tớ không nhớ rõ.

Bạch Tình Đình không hỏi tiếp nữa, hai tay nàng giữ lên tường, để dòng nước chảy xuôi xuống dọc theo lưng mình, than thở:

- Tớ rất lo lắng, Hân Mính à. Tớ cũng muốn làm chuyện đó với Diệp Lăng Phi, nhưng tớ lại lo lắng, thật sự rất sợ hãi. Tớ biết là cả đời mình chỉ có một người đàn ông thì chắc chắn phải là Diệp Lăng Phi. Bất kể là tớ có cãi nhau với anh ấy thế nào đi nữa nhưng trong lòng tớ rất rõ ràng, tớ chỉ thương anh ấy. Khi tớ biết anh ấy và cậu có quan hệ, tớ thừa nhận là tớ rất tức giận. Khi tớ tỉnh táo lại, lại thấy đối với tớ đấy cũng không phải là một chuyện xấu. Tớ không hy vọng xa vời là Diệp Lăng Phi có thể dừng lại bên một mình tớ, bởi vì tớ hiểu Diệp Lăng Phi không phải giống như biểu hiện bề ngoài như thế. Trên người anh ấy có nhiều điểm khiến phụ nữ mê muội. So với những người đàn ông thành công áo mũ chỉnh tề, Diệp Lăng Phi sẽ làm cho phụ nữ có cảm giác an toàn hơn. Chỉ bằng điểm này cũng đủ để làm cho phụ nữ tự nguyện hiến thân. Hân Mính, tớ nghĩ cậu chắc là bị anh ấy hấp dẫn. Tớ cũng không trách cậu, mà ngược lại còn hâm mộ dũng khí của cậu nữa. Cậu đồng ý hiến lần đầu tiên của mình cho Diệp Lăng Phi. Tớ cũng muốn, nhưng mà tớ lại sợ hãi.

Chu Hân Mính đi tới phía sau Bạch Tình Đình, hai tay ôm lấy eo nàng, cả người đều dán vào người Bạch Tình Đình.

- Tình Đình, thực xin lỗi! Tớ biết tớ không nên làm như thế nhưng tớ thực không khống chế được chính mình. Tớ rất hối hận lúc trước đã quen biết Diệp Lăng Phi. Nếu tớ không biết anh ấy, có lẽ cũng không phát sinh những chuyện như vậy.

Bạch Tình Đình quay đầu, tươi cười hồn nhiên với Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, cậu ngốc quá. Có nhớ chúng ta đã từng nói gì không? Hai chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau. Như vậy tốt lắm a, hai chúng ta có thể vĩnh viễn đều ở cùng nhau. Thậm chí đến ngủ cũng ngủ cùng. Tớ bây giờ thật sự không tức giận. Từ bé đến giờ, cậu luôn giống như một người chị cả trân trọng tớ. Tớ lại giống như một đứa em út bốc đồng, cũng không suy xét gì đến cảm thụ của cậu cả. Hân Mính, trong lòng tớ rất vui. Chỉ có điều, tớ có một yêu cầu.

- Yêu cầu gì?

Chu Hân Mính hỏi.

- Lần này tớ kiêu ngạo, tớ không muốn làm em út.

Bạch Tình Đình nghịch ngợm cười nói:

- Về sau cậu phải nghe lời tớ. Không được đoạt Diệp Lăng Phi với tớ.

Chu Hân Mính làm sao lại ngờ được Bạch Tình Đình lại nói những lời như thế. Bạch Tình Đình thế này là rõ ràng nói với Chu Hân Mính rằng hai người bọn họ có thể cùng chia sẻ tình yêu của Diệp Lăng Phi. Nhưng Chu Hân Mính cũng rõ ràng, bản thân mình chung quy không thể trở thành vợ chính thức trên danh nghĩa của Diệp Lăng Phi được, chỉ có thể là tình nhân của hắn thôi. Cho dù như vậy, Chu Hân Mính cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

- Hân Mính, nói cho tớ biết lần đầu tiên của cậu có cảm giác thế nào?

Bạch Tình Đình lại đỏ mặt, hỏi một câu hỏi rất khó nói đối với một cô gái.

Chu Hân Mính lần này không còn gì giấu diếm, dán môi vào bên tai Bạch Tình Đình, nhỏ giọng kể.

Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình sau khi tắm xong thì thay đổi quần áo xuống lầu. Các nàng cũng không thấy Diệp Lăng Phi, chắc hắn đang ngủ. Chu Hân Mính trong lòng nhớ tới chuyện đêm qua, định quay về Cục cảnh sát hỏi đồng nghiệp bên giao thông xem chuyện đó kết quả thế nào. Trong thâm tâm, Chu Hân Mính rất muốn xem xem tên lái xe kia hình dạng thế nào, không ngờ lại dám ngang ngược coi trời bằng vung như thế ở thành phố Vọng Hải.

Bạch Tình Đình cũng nhớ chuyện với Bách hóa Việt Dương. Bách hóa Việt Dương gần đây tuy đã làm một loạt hoạt động quảng cáo, nhưng lưu lượng người không gia tăng nhiều lắm, khiến cho Bạch Tình Đình hoài nghi liệu có phải là mình không có năng lực để trông nom Bách hóa Việt Dương cho tốt hay không. Bách hóa Việt Dương này có liên quan đến địa vị tương lai của nàng ở Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ. Chỉ có đi thật tốt nước cờ này mới có thể khiến nàng thuận lợi tiếp nhận vị trí của ba mình, trở thành tân chưởng môn của Bách hóa Việt Dương.

Hai người đều có việc, ăn điểm tâm xong thì đều ra cửa. Đến lúc Diệp Lăng Phi xuống lầu ăn sáng thì đã sớm chẳng thấy bóng dáng hai người đâu.

Diệp Lăng Phi ăn qua loa cho xong bữa sáng rồi cũng lái xe đến công ty. Trên đường hắn thuận tay mua một tờ báo, muốn biết xem vụ đâm xe ngày hôm qua có được đưa tin hay không. Nhưng tìm mãi không có phát hiện ra tin có liên quan. Điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm giác rất thất vọng, mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Có điều, Diệp Lăng Phi cũng không để chuyện này trong lòng. Mình không phải là cảnh sát, cũng chẳng phải hóa thân của sứ giả chính nghĩa. Việc này đều có cơ quan chức năng xử lý. Việc của hắn chỉ là bảo vệ tốt bằng hữu thân nhân bên người thôi. Chỉ cần những người này không chịu thương tổn gì, những thứ khác không liên quan gì đến mình cả.

Chính bởi vì tâm tình như thế nên Diệp Lăng Phi rất nhanh quên chuyện này. Hắn vừa đi vào văn phòng, Từ Oánh liền theo vào. Chuyện hôm qua ít nhiều là vì có Diệp Lăng Phi ở đó, bằng không, Từ Oánh thật không biết về sau cô còn sống tiếp thế nào được nữa. Buổi chiều hôm qua, cô và Trịnh Khả Nhạc vẫn đều ở lại Cục Cảnh sát trả lời điều tra, không có thời gian cảm ơn Diệp Lăng Phi. Hôm nay trước khi đi làm, Trịnh Khả Nhạc ở nhà dưỡng thương còn dặn dò Từ Oánh nhất định phải mời tận mặt Diệp Lăng Phi đi ra ngoài ăn cơm. Lần này cô muốn cảm ơn Diệp Lăng Phi thật chu đáo.

Không cần Trịnh Khả Nhạc nhắc nhở, Từ Oánh cũng định mời Diệp Lăng Phi ra ngoài ăn cơm rồi. Nếu Diệp Lăng Phi mà có thời gian, Từ Oánh còn định ăn cơm xong sẽ mời hắn cùng đi hát.

Không cần Từ Oánh kể lại mọi chuyện cô và Trịnh Khả Nhạc ở Cục Cảnh sát ngày hôm qua, Diệp Lăng Phi cũng có thể đoán ra kết quả. Ba gã đàn ông được thuê kia lần này không trốn thoát được. Cha con Lục Tuấn cũng thế, không trốn thoát được. Về chuyện sau này bị vào tù thì cũng không cần Diệp Lăng Phi phải quan tâm. Dù sao Tôn Hoành đã đáp ứng Diệp Lăng Phi là sẽ hỗ trợ rồi. Diệp Lăng Phi tin chắc mấy gã này ở trong tù sẽ không có ngày nào tử tế đâu, có thể nói là sống không bằng chết.

Về phần Từ Oánh nói là muốn mời Diệp Lăng Phi đi ăn cơm, hắn uyển chuyển từ chối. Hiện tại, hắn cần dành nhiều tâm tư cho Bạch Tình Đình, giây phút nào cũng phải nhìn chằm chằm vào Bạch Tình Đình, để tránh bị kẻ khác chui vào chỗ trống. Từ Oánh tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra Từ Oánh có chút thất vọng, hắn nói tránh đi là do gần đây nhiều chuyện, chờ khi nào qua hết khoảng thời gian này, hắn sẽ đích thân hẹn hai người ăn cơm. Diệp Lăng Phi sau đó lại giỡn nói:

- Tôi muốn chờ hôm nào nóng nóng, các cô mặc váy ngắn mới hẹn các cô ra ngoài. Như vậy nhất định sẽ rất là phong cách.

Những lời này đã chọc cười Từ Oánh. Từ Oánh sảng khoái đáp ứng. Thấy nơi này không còn việc của mình nữa, cô liền rời khỏi văn phòng của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhớ ra ngày hôm qua gặp Lý Khả Hân. Hắn chần chừ cầm lấy điện thoại, gọi cho Đường Hiểu Uyển, quanh co hỏi thăm tình hình Lý Khả Hân. Cô bé Đường Hiểu Uyển không đoán ra được là Diệp Lăng Phi đang quanh co hỏi thăm về Lý Khả Hân. Cô còn tưởng là Diệp Lăng Phi vô tình nhắc tới. Đường Hiểu Uyển biết chuyện giữa Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi vì Lý Khả Hân đã từng nói cho cô biết rồi. Đường Hiểu Uyển kể với Diệp Lăng Phi là gần đây Lý Khả Hân đang tìm việc, có vẻ như là muốn rời khỏi Tập đoàn Tân Á.

Lý Khả Hân nếu rời khỏi Tập đoàn Tân Á, nói không chừng sẽ có cơ hội phát triển rất tốt. Diệp Lăng Phi vẫn cho rằng trước mắt hình thức kinh doanh của Tập đoàn Tân Á cũng không khá lắm. Tất cả đều là khách hàng cũ. Còn việc khai thác khách hàng mới thì vẫn trì trệ không tiến triển gì. Hơn nữa, Diệp Lăng Phi cũng không xem trọng những khai thác và nghiên cứu chế tạo sản phẩm máy móc nguyên bộ mà Tập đoàn Tân Á vẫn đang làm. Là một tập đoàn theo quy mô lớn, nếu cứ kiên trì phát triển sản phẩm máy móc nguyên bộ mà không có hướng phát triển đa dạng hóa thì tập đoàn đó sẽ chỉ có trì trệ chứ không thể tiến lên được. Từ năm trước, định mức kinh doanh của Tân Á đã giảm xuống đến mức có thể nhận ra được. Con đường tương lai của Tập đoàn Tân Á chắc sẽ càng ngày càng khó đi.

Về chuyện hiện nay Tập đoàn Tân Á đang tiếp xúc với Công ty BMW của Đức, dự tính thành lập công ty ô tô hợp doanh với BMW, giới thiệu kỹ thuật sản xuất ô tô của công ty BMW, Diệp Lăng Phi xem ra kế hoạch này cũng không phải là một biện pháp tốt nhất. Trong nước có rất nhiều xưởng sản xuất ô tô ban đàu chỉ là xưởng sản xuất máy móc linh kiện, về sau mới chuyển đổi thành mô hình công ty tập đoàn chuyên sản xuất xe con. Tập đoàn Tân Á hoàn toàn có thể mô phỏng theo hình thức công ty tập đoàn ô tô này, tự nghiên cứu phát triển loại ô tô phù hợp với người Trung Quốc.

Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không phủ nhận, nếu làm được việc tự chủ khai thác và phát triển sản xuất ô tô, Tập đoàn Tân Á cần phải đầu nhập một lượng lớn nhân tài vật lực. Dựa theo tình hình trước mắt của Tập đoàn Tân Á, chỉ có thể lợi dụng kỹ thuật sản xuất ô tô của Đức, thành lập công ty hợp doanh. Khi nào tích lũy đủ kinh nghiệm rồi lại tự nghiên cứu phát triển nhãn hiệu ô tô của riêng mình.

Trần Ngọc Đình đã đặt trọng điểm lên dự án thành lập công ty hợp doanh với BMW của Đức. Các công tác ban đầu đã sắp triển khai. Đối với bản thân Trần Ngọc Đình, đó cũng là một lần khiêu chiến mới. Nếu như dự án tiến hành thuận lợi, Tập đoàn Tân Á sẽ bắt đầu chuyển đổi dần từ tập đoàn sản xuất động cơ đốt trong và thiết bị máy móc nguyên bộ sang hướng là tập đoàn ô tô.

Dự án này trước mắt chỉ được sự tán thành của Trương Khiếu Thiên. Nhưng nội bộ Tập đoàn Tân Á lại không hoàn toàn thông qua. Ban giám đốc đều là những người bảo thủ. Bọn họ cho rằng Tập đoàn Tân Á chỉ cần bảo trì ổn định là được rồi. Một khi thành lập công ty hợp doanh với tập đoàn BMW của Đức thì tất yếu sẽ chiếm dụng một lượng lớn tài chính của Tập đoàn Tân Á rồi lại vứt bỏ sản phẩm truyền thống của Tân Á. Đây đối với họ quả là một khoản đầu tư mạo hiểm. Bởi vậy, nội bộ trong Tập đoàn Tân Á vẫn tranh luận không ngớt về vấn đề hợp tác với Tập đoàn BMW.

Diệp Lăng Phi cũng không tham gia vào quản lý của tập đoàn. Hắn cho rằng mình không cần phải xuất đầu. Cứ kệ cho Tiễn Thường Nam cầm đầu đám cổ đông ầm ĩ lên thôi. Mãi cho đến lúc sự tình ầm ĩ cả lên, Diệp Lăng Phi mới cân nhắc đến việc ra mặt để giải quyết. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Trương Khiếu Thiên không thể khống chế được cục diện. Diệp Lăng Phi vẫn cho rằng Tập đoàn Tân Á là của Trương Khiếu Thiên, còn mình chẳng qua chỉ là một người rảnh rỗi tạm thời đến Tập đoàn Tân Á mà thôi. Tuy nói hắn đã khống chế hơn năm mươi phần trăm cổ phần, nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Lăng Phi rất coi trọng Tập đoàn Tân Á. Và tương tự, đúng là Diệp Lăng Phi cũng có đến hơn phân nửa cổ phần trong Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ, nhưng Diệp Lăng Phi coi như đây là thủ đoạn để kiềm chế Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên. Hắn tuyệt không để ý tới số tiền này. Cho dù đây có là một khoản vốn gốc một đi không trở lại, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không hề nháy mắt.

Đúng là ở dưới điều kiện tiên quyết này, Diệp Lăng Phi cho rằng có lẽ Lý Khả Hân rời khỏi Tập đoàn Tân Á sẽ có cơ hội phát triển rất tốt. Lý Khả Hân có tinh thần trách nhiệm cao, muốn công việc phải thực tế, cụ thể. Như thế cứ ở lại phòng thị trường của Tập đoàn Tân Á sẽ là một sự lãng phí. Trước mắt, phòng thị trường của Tập đoàn Tân Á xem ra chỉ có vẻ ngồi không ăn lương sếp, chỉ biết duy trì những khách hàng cũ mà thôi.

Diệp Lăng Phi không có ngăn trở Lý Khả Hân tạm rời cương vị công tác mà còn dặn dò Đường Hiểu Uyển đừng kể cho Lý Khả Hân biết chuyện hai người nói chuyện với nhau có nhắc tới cô ta. Đường Hiểu Uyển đồng ý.

Hôm nay Trần Ngọc Đình không đi làm, cũng không báo gì cho công ty cả. Điều này rõ ràng không giống với phong cách làm việc từ trước đến giờ của Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi cho tới trưa cũng không thấy Trần Ngọc Đình tới công ty, công việc của Ban Tổ chức cho tới giờ đều là một mình Thái Hạo phụ trách. Bây giờ thái độ của tiểu tử Thái Hạo này đối với Diệp Lăng Phi rõ ràng có chuyển biến, gần như là có đập mặt vào Diệp Lăng Phi cũng không thèm chào hỏi. Diệp Lăng Phi không tin rằng nguyên nhân là do Thái Hạo được một tay Trần Ngọc Đình nâng đỡ lên. Hắn nghĩ rằng Thái Hạo có lẽ là tìm được một chỗ dựa vững chắc. Chỉ sợ là ở Tập đoàn Tân Á, cũng chỉ có Tiễn Thường Nam là có thể cho Thái Hạo cảm giác là y không động được đến hắn.

Diệp Lăng Phi cũng lười so đo với Thái Hạo. Nếu Thái Hạo là do Trần Ngọc Đình đề bạt thì cứ để cô tự giải quyết. Lúc trước Diệp Lăng Phi rõ ràng đã nhắc nhở Trần Ngọc Đình đừng điều Thái Hạo đến Ban Tổ chức nhưng cô cứ cố tình không nghe lời hắn. Nếu Thái Hạo thực sự bị Tiễn Thường Nam kéo qua thì chuyện của Trần Ngọc Đình từ nay về sau có thể sẽ phiền toái.

Tới gần giữa trưa, Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình vẫn còn chưa xuất hiện ở Tập đoàn, hắn không kìm nổi bấm điện thoại gọi cô. Điện thoại đổ chuông liên tiếp ba lượt mà Trần Ngọc Đình đều không nghe. Mãi cho đến lần thứ tư mới nghe được giọng nói khàn khàn của cô:

- Giám đốc Diệp, tôi có chuyện. Đừng gọi điện cho tôi nữa.

Diệp Lăng Phi nghe thấy thanh âm của Trần Ngọc Đình không đúng, truy vấn:

- Phó tổng Trần, rốt cuộc là làm sao vậy. Tôi cảm thấy giọng nói của chị không ổn. Có chuyện gì tôi có thể giúp được chị không?

- Tiểu Vũ cả đêm cũng chưa về nhà. Tôi tìm nó cả đêm nhưng cho tới giờ cũng không có tin tức gì của nó cả.

Trần Ngọc Đình gần như là khóc đến nơi, nức nở nói:

- Tôi thật không nên đánh nó.

Tiếu Hoành Vũ là chỗ dựa tinh thần của Trần Ngọc Đình. Sau khi chồng mất, cô đã ký thác tất cả hy vọng trên người đứa con. Tiếu Hoành Vũ chính là điểm dựa sinh tồn của cô. Hiện giờ Trần Ngọc Đình làm tất cả cũng chỉ vì con mình, thế mà Tiếu Hoành Vũ lại đột nhiên mất tích, Diệp Lăng Phi có thể hình dung được cảm giác bất lực và hối hận của Trần Ngọc Đình hiện giờ.

- Chị đang ở đâu? Tôi đi tìm chị bây giờ. Nói không chừng tôi có thể giúp được chị đấy.

Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi.

- Tôi ở nhà!

Trần Ngọc Đình uể oải đáp.

Diệp Lăng Phi hỏi lại địa chỉ cụ thể nhà của Trần Ngọc Đình, rồi vội vàng gọi Từ Oánh. Dù sao hắn có ở Ban Tổ chức cũng không có việc gì, cũng không cần để ý xem có người cần tìm mình hay không.

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi đến nhà Trần Ngọc Đình ban ngày. Hôm ấy Diệp Lăng Phi đến là buổi tối, lúc đó cũng chỉ lo đưa Trần Ngọc Đình về nhà, căn bản là cũng không chú ý đến vẻ ngoài của căn nhà. Cho đến lúc đến đó vào ban ngày, hắn mới quan sát cẩn thận, phòng ở của Trần Ngọc Đình ở tiểu khu đã xây từ hơn hai mươi năm trước rồi.

Vốn là chính phủ thành phố Vọng Hải muốn khai thác khu vực này lại lần nưa, nhưng sau này, phương án vẫn bị ách lại, nguyên nhân chủ yếu là ở đây giá phòng rất cao, không có nhà đầu tư nào đồng ý khai thác khu vực phòng ở thương mại này cả.

Diệp Lăng Phi rất thắc mắc. Với thu nhập của Trần Ngọc Đình, vì cái gì mà không chịu mua phòng ở mới chứ. Nhưng hắn lại không tiếp tục băn khoăn về điều này nữa, hiện giờ vấn đề trọng yếu nhất vẫn là gặp được Trần Ngọc Đình.

Trần Ngọc Đình nhà ở lầu ba, Diệp Lăng Phi bấm chuông cửa rồi đứng chờ ở đó. Không bao lâu sau, cửa chống trộm được mở ra, Trần Ngọc Đình sắc mặt vàng như nến, thoạt nhìn như già đi rất nhiều tuổi.

- Vào đi!

Giọng nói Trần Ngọc Đình như mất hết sức lực. Cô đẩy cửa ra rồi bước quay về phòng khách, ngồi bên điện thoại trông chờ.

Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng khách, phát hiện thấy tuy bề ngoài tòa nhà này trông không được tốt lắm, nhưng trong nhà Trần Ngọc Đình lại được thiết kế hoàn toàn khác biệt so với vẻ cũ nát bên ngoài.

Bước trên nền gạch trơn ở phòng khách, Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Trần Ngọc Đình, yêu thương nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, không kìm nổi an ủi:

- Chị Ngọc Đình, đừng lo cho Tiểu Vũ. Tôi nghĩ Tiểu Vũ không có việc gì đâu.

Diệp Lăng Phi không nói những lời này còn tốt, vừa nói xong nước mắt Trần Ngọc Đình tuôn rơi như mưa xối. Cô tự trách mình, nói:

- Đều là tôi, tôi không nên đánh Tiểu Vũ. Tiểu Vũ, mẹ sai rồi, chỉ cần con trở về, bảo mẹ làm gì cũng được hết.

Diệp Lăng Phi nghe được câu này, không kìm nổi trong lòng đau xót, ôm lấy Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình ngay thời khắc được Diệp Lăng Phi ôm lấy kia, rốt cuộc không còn kiên cường được nữa, cả người như vô lực, ngã nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi khóc rống lên. Cô đã mất chồng, nếu lại mất đi đứa con thì Trần Ngọc Đình sẽ mất hết cả dũng khí để tồn tại. Tiếu Hoành Vũ chính là tất cả của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK