Tùy Trường Hồng đặt điện thoại xuống, nét mặt lộ rõ vẻ vui sướng, thầm nghĩ tên Hắc Tam này đến đúng lúc thật, mình còn đang lo không tìm được trợ thủ thì Hắc Tam lại tới. Tùy Trường Hồng không chào hỏi người nào, đi ra khỏi phòng làm việc của mình, ông ta lái xe tới ngân hàng, rút một trăm nghìn tiền mặt. Tùy Trường Hồng lo lắng mình bị người khác nhận ra, lúc đến ngân hàng còn cố ý đeo thêm một cặp kính, nhưng không ngờ mình vẫn có người phát hiện.
- Thị trưởng Tùy!
Giọng nói của một cô gái vang lên sau lưng Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng theo bản năng xoay người lại, thấy một cô gái đeo kính xinh đẹp đang chạy tới. Tùy Trường Hồng cũng không nhận ra cô gái này, ông ta lo lắng bị phát hiện, khoát khoát tay chặn lại, bảo:
- Cô nhận lầm người rồi!
Tùy Trường Hồng vừa nói vừa đi ra chỗ xe của mình, vừa mới mở cửa xe ra, cô gái kia đã đuổi theo.
- Thị trưởng Tùy, tôi là phóng viên của nhật báo Vọng Hải. Hứa Tư Tư!
Cô gái kia tự giới thiệu.
- Tôi đã từng phỏng vấn ngài rồi, lẽ nào ngài không nhớ sao?
Tùy Trường Hồng đang lo bị người ta bắt gặp, đúng lúc này lại gặp phải cô nhà báo quen mặt, ông ta nói:
- Tôi không phải là người mà cô muốn tìm, bây giờ tôi còn có việc, phiền cô không nên quấy rầy tôi nữa!
Tùy Trường Hồng nói xong liền lên xa, lái xe ròi đi. Hứa Tư Tư dõi mắt nhìn biển số xe đó, trong lòng bắt đầu thấy kì lạ. Cô dám chắc người này là thị trưởng Tùy Trường Hồng, nhưng vì sao Tùy Trường Hồng lại không thừa nhận ông ta là thị trưởng nhỉ? Hứa Tư Tư vốn định đến ngân hàng lấy tiền, bây giờ gặp phải chuyện này, bản năng mẫn cảm của nghề nghiệp khiến cô cảm thấy trong chuyện này có vấn đề. Hứa Tư Tư không đến ngân hàng lấy tiền nữa, vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, đuổi theo xe của Tùy Trường Hồng.
Tùy Trường Hồng không có biết được minh đã bị theo dõi, lúc ông ta lấy tiền đã thông báo cho Hắc Tam. Sau khi Hắc Tam nói cho Tùy Trường Hồng biết địa điểm gặp mặt. Tùy Trường Hồng lái xe thẳng đến chỗ đó. Chỗ hẹn theo như lời Hắc Tam là một cái hẻm nhỏ trong khu vực nhà cũ. Tùy Trường Hồng tới cái hẻm đó, tay cầm một cái túi đựng tiền màu đen, xuống xe, ông ta đi thẳng vào trong cái ngõ nhỏ. Hứa Tư Tư cũng đuổi tới đây, cô xuống xe, cùng vào theo. Hứa Tư Tư trong lòng càng lúc càng nghi hoặc, sao thị trưởng Tùy lại đi đến nơi khi ho cò gáy này. Hứa Tư Tư cố hết sức không để cho Tùy Trường Hồng phát hiện, cô đi theo Tùy Trường Hồng, khoảng chừng hơn mười phút, đột nhiên nghe thấy tiếng một người đàn ông hô:
- Thị trưởng Tùy, đã lâu không gặp!
Hứa Tư Tư tìm một chỗ ẩn thân, len lén thò đầu ra nhìn bên ngoài, thấy Tùy Trường Hồng và một gã đàn ông có một vết sẹo trên mặt đang nói chuyện. Hứa Tư Tư nín thở, nghe thấy Tùy Trường Hồng nói:
- Hắc Tam, quả là chúng ta đã lâu không gặp rồi!
- Hắc Tam ư?
Hứa Tư Tư hơi sửng sốt, cô không nghĩ ra được vì sao Tùy Trường Hồng lại gặp mặt người đàn ông tên là Hắc Tam kia ở chỗ này. Hứa Tư Tư mơ hồ cảm giác thấy việc này sẽ có chút tin tức, cô len lén lấy máy ảnh kỹ thuật số ra, bật chức năng quay phim. Tùy Trường Hồng hoàn toàn không biết ông đã bị Hứa Tư Tư theo dõi, hơn nữa Hứa Tư Tư còn đang định chụp ảnh ông ta. Tùy Trường Hồng đưa cái túi trong tay cho Hắc Tam, nói:
- Hắc Tam, đây là một trăm nghìn tệ, anh đếm đi, chờ sau khi xong việc, tôi sẽ đưa nốt một trăm nghìn còn lại cho anh!
Hắc Tam cầm lấy cái túi, hắn không xem bên trong có bao nhiêu tiền, cười nói:
- Thị trưởng Tùy. Hắc Tam tôi sao có thể không tin ông được, bây giờ tôi còn đang nhờ cậy vào ông mà!
- Nhờ cậy cái con khỉ, tôi đây đến bản thân còn chưa chắc đã bảo vệ được nữa đây!
Tùy Trường Hồng lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút, ông ta phì phèo điếu thuốc, nói:
- Bây giờ tôi đang bị điều tra. Hắc Tam, trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ cần anh giúp tôi giết chết một người, tôi không chỉ đưa thêm cho anh một trăm nghìn nữa mà còn đảm bảo cho anh bình an vô sự ở thành phố Vọng Hải!
- Không phải chỉ là giết một người thôi sao. Hắc Tam tôi giết người còn ít à, thị trưởng Tùy, ông nói đi, là ai, bây giờ đang ở đâu, tôi đảm bảo sẽ giúp ông giết chết hắn!
Hắc Tam ngoác miệng nói.
- Người đó tên là Vương Thần, là một nhà báo!
Tùy Trường Hồng đưa cho Hắc Tam một cái phongbì, nói:
- Đây là tài liệu chi tiết về gã nhà báo kia, anh tự xem đi!
Hắc Tam mở cái phong bì ra, từ bên trong lấy ra mấy tấm ảnh, rồi lại lấy ra mấy tờ giấy, lẩm bẩm:
- A, hóa ra là đang ở trong khách sạn à, ừm, dễ thôi, tối nay tôi sẽ đi giết chết hắn!
- Hắc Tam, anh nhất định phải cẩn thận một chút, không nên để xảy ra chuyện gì!
Tùy Trường Hồng nói.
- Nếu như gặp chuyện không may thì sẽ phiền phức đó!
- Ừ!
Hắc Tam vừa nói một tiếng “ừ” chợt nghe thấy “bịch” một tiếng, hình như là có vật gì rơi xuống đất. Hắc Tam và Tùy Trường Hồng đều cả kinh, ngay khi Tùy Trường Hồng còn chưa có phản ứng gì thì Hắc Tam đã đuổi theo. Tùy Trường Hồng ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm tắt, cũng đuổi theo. Hắc Tam đuổi tới đầu ngõ, thấy một cô gái đeo kính vừa leo lên một chiếc xe taxi. Hắc Tam nhìn xung quanh, thấy xe của Tùy Trường Hồng cũng đỗ ở đây. Hắc Tam vội vội vàng vàng chạy tới chỗ xe của Tùy Trường Hồng kéo cửa xe ra, lúc đó mới phát hiện Tùy Trường Hồng đã khóa cửa xe lại rồi. Hắc Tam tức giận hung hăng đạp một phát vào cửa xe, quay người lại, thấy Tùy Trường Hồng còn đang ở trong ngõ nhỏ đang chạy ra đây. Tùy Trường Hồng lâu ngày không vận động, căn bản là không chạy nổi, mới chạy vài bước cũng đã mệt đến độ thở hổn hển.
- Ông tới đây nhanh một chút, nếu như để cho kẻ đó chạy thoát, cả ông và tôi đều xong đời đó!
Hắc Tam thực sự nóng ruột, mở miệng mắng Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng phải cắn răng chạy thêm mấy bước, thực sự không chạy nổi, chỉ có thể đi bộ tới. Hắc Tam không chờ được nữa, lại chạy đến, hô lên:
- Chìa khóa đang ở đâu, ở đâu?
- Ở đây!
Tùy Trường Hồng lấy chìa khóa xe ra. Hắc Tam cầm chìa khóa chạy đến chỗ xe của Tùy Trường Hồng, khi hắn chạy ra thì đã không thấy bóng dáng chiếc xe taxi kia đâu rồi. Hắc Tam tức giận đến ném chìa khóa xe xuống đất, cầm lấy túi tiền, chuẩn bị bỏ đi. Lúc đó Tùy Trường Hồng mới thở hổn hển đi tới, ông ta kéo tay Hắc Tam, nói:
- Hắc Tam, anh không thể đi được!
- Tôi không thể đi, lẽ nào còn ngồi đây chờ bị bắt sao?
Hắc Tam mắng,
- Tùy Trường Hồng, ông là một kẻ vô dụng, bị người khác theo dõi mà cũng không biết!
- Hắc Tam, không nên nóng nảy, chúng ta suy nghĩ xem, nhất định sẽ có cách!
Tùy Trường Hồng nắm chặt cánh tay Hắc Tam, không cho Hắc Tam đi, ông ta thở hổn hển, nói:
- Hắc Tam, anh đã nghĩ qua chưa, nếu như anh cầm một trăm nghìn này rời khỏi thành phố Vọng Hải nói, anh sẽ nhanh chóng tiêu hết sạch, đến lúc đó anh còn chạy đi đâu. Bây giờ chúng ta đang ngồi chung một con thuyền, nếu như tôi xong đời, anh cũng không có kết cục tốt. Nếu như tôi có thể tiếp tục làm thị trưởng thành phố Vọng Hải, anh cũng có thể tiếp tục tiêu dao tự tại ở thành phố Vọng Hải. Tôi sẽ vận dụng quyền lực của mình để bảo vệ anh!
Hắc Tam nghe Tùy Trường Hồng nói mấy lời đó, hắn xoay người lại, nhìn Tùy Trường Hồng, nói:
- Chúng ta phải làm sao bây giờ, tôi cũng không biết con quỷ nhỏ kia đang làm cái gì nữa?
- Hắc Tam, lên xe đã rồi nói tiếp!
Tùy Trường Hồng cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa xe ra, sau khi Hắc Tam lên xe. Tùy Trường Hồng mở cánh cửa khác, ngồi lên.
- Hắc Tam, anh nói lại cho tôi xem bộ dạng của người kia thế nào?
Tùy Trường Hồng hỏi.
- Tôi không nhìn rõ lắm!
Hắc Tam nói.
- Lúc tôi chạy ra thì đã thấy con quỷ nhỏ đó lên xe taxi rồi!
- Vậy cô ta mặc quần áo màu gì, kiểu dáng ra làm sao?
Tùy Trường Hồng hỏi.
Hắc Tam suy nghĩ một lát, nói lại trang phục của cô gái mà mình nhìn thấy, đặc biệt còn nhắc tới là cô ta có đeo kính. Tùy Trường Hồng lập tức nghĩ tới nữ nhà báo Hứa Tư Tư mà mình gặp phải ở ngân hàng. Tùy Trường Hồng vừa nghĩ đến nữ nhà báo này, cũng yên tâm hơn một chút, ông ta châm một điếu thuốc rồi nói:
- Hắc Tam, chuyện này anh không cần sốt ruột, tôi biết người mà anh nói là ai rồi?
- Ông biết còn không mau nói ra đi!
Hắc Tam thúc giục,
- Ông mau nghĩ cách tóm con quỷ nhó đó lại đi, tôi đoán nhất định cô ta đã nghe thấy chúng ta nói chuyện rồi. Tùy Trường Hồng, tôi là một kẻ liều mạng, cho dù chết rồi cũng không sao, ông thì không như thể, ông là thị trưởng cơ mà!
- Hắc Tam, lúc này nhất định phải tỉnh táo!
Tùy Trường Hồng lại hút thuốc, sau khi rít một hơi, ông ta nói:
- Tôi là thị trưởng, dù cô nhà báo kia nghe được cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta, nhất định cũng không dám đi tố cáo tôi, lẽ nào cô ta không sợ sẽ tự chui đầu vào lưới sao. Tôi đoán cô nhà báo Hứa Tư Tư này có lẽ sẽ quay về nhà của mình. Hắc Tam, anh chờ một chút, để tôi gọi một cuộc điện thoại!
Lúc này Tùy Trường Hồng đã tỉnh táo lại, ông ta cầm điện thoại bấm một dãy sao, khi đầu dây bên kia nghe máy. Tùy Trường Hồng nói:
- Tôi muốn biết nữ nhà báo Hứa Tư Tư của tòa soạn các ông sống ở chỗ nào?
Tùy Trường Hồng quả thật đã đoán đúng, Hứa Tư Tư đúng là đã quay về nhà. Cô không tài nào tưởng tượng nổi trong lúc vô ý mình lại gặp được một tin tức kinh thiên động địa như vậy. Khi Hứa Tư Tư đang định chụp ảnh, vô ý gây ra tiếng động, cô ý thức được chuyện không ổn, lúc đó mới vội vàng chạy đi ra. Lúc Hứa Tư Tư lên xe taxi thì thấy phía sau có người đuổi theo mình. Hứa Tư Tư trong lòng cực độ sợ hãi, vội vã thúc giục tài xế mau mau lái xe. Hứa Tư Tư nhìn chằm chằm vào phía sau, mãi đến lúc không thấy ai đuổi theo mình, cuối cùng cô cũng yên lòng.
Hứa Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số, lại bắt đầu suy nghĩ. Trong tay nắm giữ một bí mật lớn như vậy, hẳn là phải lập tức đến cục công an báo án, nhưng Hứa Tư Tư lạo nghĩ dù gì Tùy Trường Hồng cũng là thị trưởng, một khi mình đi tố giác, nói không chừng cảnh sát không chỉ không dám đi điều tra, trái lại còn bắt mình lại, đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao, ai biết trong cục công an có người của Tùy Trường Hồng hay không. Hứa Tư Tư cảm thấy đau đầu, đây là một chuyện khiến cho cô cực kì khó giải quyết. Cô lại không biết nên tìm ai mới tốt, nhất thời Hứa Tư Tư cảm thấy hoảng loạn, chỉ có thể về nhà trước đã, nghĩ xem nên làm thế bây giờ.
Cô đeo balô đi tới trước cửa nhà minh, lúc đang cầm chìa khóa thì bỗng nhiên cảm thấy vai bị người vỗ một cái. “Leng keng”, chìa khóa trong tay Hứa Tư Tư rơi xuống mặt đất. Hứa Tư Tư sắc mặt trắng bệch, xoay người lại, thấy người đứng phía sau mình là bạn trai của cô. Trương Vĩ. Hứa Tư Tư căn bản là không biết bạn trai mình tới lúc nào, giờ phút này Hứa Tư Tư nhìn thấy Trương Vĩ, bất chấp tất cả nhào vào trong lòng Trương Vĩ, ôm thật chặt bạn trai của mình.
- Tư Tư, em làm sao vậy, vừa nãy ở tầng dưới anh đã nhìn thấy em, anh gọi em khàn cả giọng, kết quả em cứ bước đi, anh chỉ đành đuổi theo thôi!
Trương Vĩ nói.
Hứa Tư Tư chỉ ôm Trương Vĩ thật chật, không chịu nói gì. Trương Vĩ vỗ nhẹ vào lưng Hứa Tư Tư, an ủi:
- Được rồi. Tư Tư, anh thấy nhất định là em gặp phải chuyện gì rồi, đừng sợ, có anh ở đây!
Một lúc lâu sao. Hứa Tư Tư mới buông tay ra, cô khom người nhặt chiếc chìa khóa rơi dưới đất, mở cửa ta, để Trương Vĩ vào trong nhà. Khi Hứa Tư Tư khóa cửa nhà lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ném balô xuống ghế salon trong phòng khách, lúc đó mới hỏi:
- Sao hôm nay anh lại đến đây, không phải anh nói là ngày mai mới đến sao?
- Anh nhớ em quá nên mới vội tới đây!
Trương Vĩ đi đến ôm eo Hứa Tư Tư, nói:
- Tư Tư, anh rất nhớ em, thực sự không thể chờ nổi để được gặp em!
Hứa Tư Tư thấy Trương Vĩ cảm thấy như là có cứu tinh xuất hiện, nũng nịu nói:
- Anh nhớ em, vậy tại sao anh lại không đến thăm em, còn chờ lâu như vậy mới tới!
Tay Trương Vĩ này ở Bắc Kinh cũng đã có một bạn gái mới, cô bạn gái này và anh ta đã ở chung với nhau rồi. Lần này anh ta đến thành phố Vọng Hải là vì muốn xem thái độ của Hứa Tư Tư như thế nào, anh ta và Hứa Tư Tư đã yêu nhau rất lâu rồi. Hứa Tư Tư vẫn không chịu quan hệ với Trương Vĩ, tối đa chỉ là hôn môi, thậm chí ngay cả quần áo của Hứa Tư Tư còn chưa được cởi. Trương Vĩ cũng là đàn ông, có một bạn gái lại như là đồ không thể đụng vào vậy, khiến cho Trương Vĩ bực tức, về phần bạn gái mới của Trương Vĩ, tướng mạo cũng ổn, chỉ là sau mấy ngày gặp gỡ hẹn hò với Trương Vĩ là đã lên giường với Trương Vĩ rồi. Trương Vĩ trong lòng do dự, nếu như Hứa Tư Tư có thể quan hệ với anh ta. Trương Vĩ sẽ lựa chọn Hứa Tư Tư. Nhưng nếu như Hứa Tư Tư kiên trì không muốn quan hệ với mình. Trương Vĩ sẽ quyết tâm buông tha Hứa Tư Tư, tối đa chỉ giữ liên lạc với Hứa Tư Tư mà thôi, có thể nói, anh ta sẽ bắt cá hai tay.
Trương Vĩ nghe Hứa Tư Tư nhõng nhẽo như vậy, xương cốt như mềm cả ra, trong lòng thầm nghĩ nếu như có thể lên giường với Hứa Tư Tư, vậy thì anh ta tình nguyện thôi việc ở Bắc Kinh, đến thành phố Vọng Hải ngày ngày gặp gỡ Hứa Tư Tư.
- Tư Tư, công việc ở chỗ anh bận quá, đây không phải là vì tương lai của hai chúng ta sao?
Trương Vĩ ôm eo Hứa Tư Tư, tay kia đặt trên ngực cô. Hứa Tư Tư đang trong lúc hoảng loạn đột nhiên gặp được bạn trai của mình, giống như là có cứu tinh tới vậy, cô cảm thấy bạn trai của mình mang lại cho mình cảm giác an toàn. Hứa Tư Tư không tự chủ được nhắm mắt lại. Trương Vĩ thấy Hứa Tư Tư như vậy, khấp khởi mừng thầm. Anh ta ôm Hứa Tư Tư đi vào bên trong phòng ngủ, đặt Hứa Tư Tư lên trên giường, chuẩn bị nằm xuống, thân thiết một phen. Ngay lúc đó. Hứa Tư Tư bỗng nhiên mở mắt, cô không đẩy Trương Vĩ ra mà nói:
- Em có mấy thứ cần giải quyết, anh chờ em một chút!
Trương Vĩ mừng thầm, xem ra mình sắp thành công rồi. Anh ta gật đầu, nói:
- Tư Tư, vậy anh chờ em!
- Vâng!
Hứa Tư Tư đáp lời. Cô từ trên giường đứng lên, chỉnh trang lại y phục, đi ra phòng khách. Hứa Tư Tư lấy máy ảnh kỹ thuật số ra khỏi balô, lại quay về phòng ngủ. Trương Vĩ đã cởi áo ngoài ra, để mình trần. Hứa Tư Tư lầu bầu:
- Anh không sợ lạnh à, ừm, anh ra ngoài trước đi, em có chút việc!
- Tư Tư, anh muốn đi tắm!
Trương Vĩ nói.
- Ừ, em phải làm nốt việc của mình đã, anh cứ đi tắm đi!
Hứa Tư Tư nói.
- Được!
Trương Vĩ vừa nghe Hứa Tư Tư nói như vậy, thầm kết luận Hứa Tư Tư đã ngầm đồng ý quan hệ với mình, anh ta đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, hôm nay rốt cục đã tới. Trương Vĩ cảm thấy hưng phấn lạ thường, cởi quần áo ra, chỉ mặc mỗi cái quần soóc đi vào trong nhà tắm. Hứa Tư Tư vội vàng bật máy tính lên, cô muốn lưu mấy chứng cứ có liên qua đến thị trưởng Tùy vào trong máy. Cô bé Hứa Tư Tư này cũng rất cẩn thận, cô nghĩ nếu như Tùy Trường Hồng thông qua thủ đoạn nào đó tìm được mình, mình cũng có thể dùng những chứng cứ này để tự bảo vệ bản thân.
Trong lúc Hứa Tư Tư đang lưu mấy chứng cứ vào máy vi tính. Tùy Trường Hồng đã lái xe tới dưới nhà Hứa Tư Tư rồi. Tùy Trường Hồng sau khi thông qua phía tòa soạn báo biết được đại chỉ nhà của Hứa Tư Tư, ông lập tức cùng Hắc Tam chạy tới đây. Tùy Trường Hồng dừng xe lại, nói với Hắc Tam:
- Tôi không tiện ra mặt, anh xử lý đi. Sau khi giải quyết xong xuôi, tôi dẫn anh đến một nơi an toàn, chúng ta sẽ bàn bạc tiếp!
- Không thành vấn đề!
Hắc Tam lấy ra một con dao găm, nói:
- Loại chuyện này tôi làm thường xuyên! Thị trưởng Tùy, ông cứ ngồi chờ tin tốt của tôi đi!
Hắc Tam xuống xe, cầm dao găm đi vào trong tòa nhà. Tùy Trường Hồng thì lùi xe về phía sau, chuẩn bị quay đầu ra ngoài thì thấy một chiếc xe hơi đi qua bên cạnh mình. Tùy Trường Hồng thấy chiếc xe hơi đó dừng ở trước cửa tòa nhà mà Hắc Tam vừa mới đi vào, sau đó cửa xe mở ra, thân ảnh của một người rất quen thuộc xuất hiện trước mắt Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng sao có thể ngờ được rằng lại gặp phải Diệp Lăng Phi ở đây. Tùy Trường Hồng vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, lại nghĩ tới tình huống khó khăn của mình lúc này là có liên quan đến Diệp Lăng Phi. Tùy Trường Hồng bây giờ hận Diệp Lăng Phi thấu xương, người mà Tùy Trường Hồng hận nhất lúc này là Điền Vi Dân, theo hắn thấy thì tất cả chuyện này đều là do Điền Vi Dân giờ trò quỷ, Điền Vi Dân đã bố trí một cái bẫy, chờ mình nhảy vào trong. Người mà ông ta hận thứ hai là Chu Hồng Sâm, người thứ ba chính là Diệp Lăng Phi. Tùy Trường Hồng cũng không biết vì sao mình lại hận luôn cả Diệp Lăng Phi, có lẽ do Diệp Lăng Phi là đồng lõa với Chu Hồng Sâm.
Tùy Trường Hồng cũng không biết ông ta trở nên như thế này là do Diệp Lăng Phi đã thiết kế một cái bẫy cho ông ta, muốn ép Tùy Trường Hồng phải chết. Tùy Trường Hồng vừa thấy Diệp Lăng Phi đến chỗ này, ông ta lo lắng bị Diệp Lăng Phi phát hiện mình cũng đang ở đây, vội vàng lái xe rời đi. Diệp Lăng Phi thật sự không để ý đến Tùy Trường Hồng, vừa xuống xe, hắn lấy di động bấm số điện thoại của Trịnh Khả Nhạc. Người bên kia vừa nghe máy, Diệp Lăng Phi đã oán giận nói:
- Khả Nhạc à, em quá đáng thật đấy, đường ống nước bị hỏng mà lại gọi điện thoại cho anh, lẽ nào anh giống công nhân công ty sửa chữa đường ống nước lắm sao?
- Diệp đại ca, anh đừng oán giận nữa, mau bắt đầu đi!
Trịnh Khả Nhạc nói.
- Nhà em sắp bị nước nhấn chìm rồi, em đã gọi điện thoại yêu cầu công ty cung cấp nước đến sửa chữa, chỉ là bây giờ còn chưa thấy ai đến. Diệp đại ca, cũng là có anh tới nhanh, anh mau lên gác giúp em đi!
- Cái nha đầu này!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, không làm gì khác được đành dập máy, cất bước đi vào bên trong tòa nhà.