“Anh cần em” Câu nói của Diệp Lăng Phi nói khá lộ liễu, nếu không hiểu rõ con người Diệp Lăng Phi lại nghe Diệp Lăng Phi nói vậy nhất định sẽ cho rằng Diệp Lăng Phi không chịu nổi muốn Bành Hiểu Lộ đến Hông Kong làm trò ân ái. Bành Hiểu Lộ biết tính cách của Diệp Lăng Phi, cũng biết rõ những người phụ nữ ở xung quanh Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi trước nay chưa bao giờ thiếu đàn bà, Diệp Lăng Phi không ham muốn đến mức muốn Bành Hiểu Lộ đến Hong Kong cùng hắn ân ái.
- Diệp Lăng Phi, rút cuộc anh có chuyện gì vậy, cứ nói thẳng với em đi, anh có biết anh nói như vậy, em không biết thế nào cả, không biết rút cuộc anh muốn làm gì?
Bành Hiểu Lộ nói đến đây lại nói thêm một câu:
- Em bị anh bắt nạt sợ lắm rồi, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
- Lần này quả thật có việc cần nhờ em giúp, Hiểu Lộ, chuyện này chỉ có em mới có thể giúp được anh , vì vậy anh rất cần gặp em, Hiểu Lộ, ngày mai em đến Hong Kong được không?
Diệp Lăng Phi không đợi Bành Hiểu Lộ có đồng ý hay không, hắn đã quyết định cho Bành Hiểu Lộ, hỏi Bành Hiểu Lộ ngày mai có thể đến Hong Kong được không. Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi ép đến mức dở khóc dở cười, cô ta chưa gặp người đàn ông nào như vậy, tự mình quyết định. Bành Hiểu Lộ muốn đùa với Diệp Lăng Phi, cố tình nói không đi Hong Kong nhưng nghĩ lại cảm thấy bản thân cứ đi thì tốt hơn, cô ta nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi không hề giống như đang đùa, ở Hong Kong nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Bành Hiểu Lộ nghĩ đến đây bèn đồng ý nói: Vậy được, ngày mai em sẽ cố gắng đi Hong Kong nhưng em không bảo đảm ngày mai nhất định sẽ đến Hong Kong, bên này em còn có chút việc phải giải quyết.
- Vậy được, chỉ cần em chịu đến anh có thể đợi em.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, trước khi cúp máy còn nói thêm một câu:
- Nhưng anh nói trước với em, chuyện này hoàn toàn là việc công, em không cần vì anh mà…
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu thì đã bị Bành Hiểu Lộ cắt ngang nói:
- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi, em hiểu, anh không cần dài dòng nữa, em phải chuẩn bị một chút, không nói chuyện với anh nữa.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng cúp điện thoại của Bành Hiểu Lộ, hắn cũng cúp điện thoại, nhìn Lương Ngọc ngồi bên giường khẽ lắc đầu nói:
- Hài, xem ra chuyện này cần cô ấy đến giải quyết rồi.
Diệp Lăng Phi không nói với Lương Ngọc chuyện về Bành Hiểu Lộ, hắn hỏi Lương Ngọc vài câu rồi đưa điện thoại cho Lương Ngọc để Lương Ngọc gọi điện cho em gái cô ta Lương An An báo bình an. Lương An An rất lo lắng cho Lương Ngọc không biết chị của cô ta thế nào. Khi Lương An An nghe thấy giọng của Lương Ngọc cô ta mới yên tâm. Lương An An nhân cơ hội hỏi Lương Ngọc chuyện về Diệp Lăng Phi, Lương An An thấy con người Diệp Lăng Phi có quá nhiều bí mật khiến người khác không hiểu được.
Lương Ngọc không giải thích nhiều với Lương An An, chỉ nói với Lương An An có chuyện gì thì cứ nghe lời Diệp Lăng Phi đảm bảo sẽ không có chuyện gì. Có lời của Lương Ngọc, Lương An An hoàn toàn yên tâm.
Diệp Lăng Phi không ở chỗ Lương Ngọc quá lâu, lần này hắn đến không phải là muốn đưa Lương Ngọc đi. Trước mắt Lương Ngọc vẫn là cảnh sát, nếu bây giờ Diệp Lăng Phi đưa Lương Ngọc đi, điều này đối với Lương Ngọc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này. Trước mắt, Lương Ngọc vẫn phải ở đây, Diệp Lăng Phi muốn thông qua thủ tục hợp pháp để cứu Lương Ngọc ra.
Còn hai người cảnh sát kia, qua lại với Dã Thú khá tốt, Dã Thú cũng không làm khó họ. Khi Diệp Lăng Phi đi ra, Dã Thú đang nói chuyện phiếm với hai người đó. Diệp Lăng Phi bảo Dã Thú trả súng cho họ, đương nhiên để không xảy ra điều ngoài ý muốn Diệp Lăng Phi không trực tiếp đưa đạn cho hai người cảnh sát đó mà đưa cho Lương Ngọc bảo Lương Ngọc đợi bọn họ đi rồi hãy đưa đạn cho hai người cảnh sát kia.
Khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi khỏi đã là nửa đêm rồi. Hong Kong mệnh danh là thành phố không đêm, mặc dù lúc này đã là nửa đêm nhưng trên đường vẫn không ít xe qua lại. Diệp Lăng Phi bận rộn cả ngày, hôm nay hắn vừa đến Hong Kong đã bận rộn đi lại khắp nơi, lại còn gặp phải không ít nguy hiểm. Diệp Lăng Phi nhận ra, sự việc ở Hong Kong không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, hắn thấy ít nhất phải tốn rất nhiều thời gian để giải quyết chuyện này.
Quay về phòng khách sạn, Diệp Lăng Phi tắm nước nóng, khi đặt mình lên giường hắn cảm thấy khắp người mệt mỏi rã rời không thể quan tâm được việc gì nữa, vừa nhắm mắt là ngủ say như chết.
Diệp Lăng Phi ngủ rất say khi hắn tỉnh lại thì đã hơn tám giờ rồi. Điên thoại để bên giường hiện mấy cuộc gọi nhỡ, Diệp Lăng Phi mở cuộc gọi nhỡ ra thấy trong đó có cuộc gọi của Bạch Tình Đình, Bành Hiểu Lộ gọi đến, cũng có số điện thoại lạ gọi đến, tóm lại trong lúc Diệp Lăng Phi ngủ đã có không ít cuộc điện thoại gọi đến, chỉ đáng tiếc là Diệp Lăng Phi quá mệt nên không nghe thấy.
Diệp Lăng Phi gọi lại cho Bạch Tình Đinh trước, từ khi hắn đến Hong Kong vẫn chưa gọi điện cho Bạch Tình Đình, hẳn là Bạch Tình Đình vô cùng lo lắng. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Bạch Tình Đình, từ trong điện thoại tiếng của Bạch Tình Đình vọng ra nói:
- Ông xã, bây giờ anh thế nào?
- Anh vẫn ổn, chỉ là ở đây khá nhiều việc, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện ở Hong Kong sẽ có thể gặp bà xã rồi.
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm một câu:
- Bà xã, anh nhớ em.
Bạch Tình Đinh ngọt ngào nói:
- Ông xã, anh cẩn thận một chút, bên đó khá bất ổn, anh làm gì cũng phải cẩn thận.
- Ừ, anh biết rồi, bà xã em yên tâm.
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Bạch Tình Đình xong, thì gọi điện cho Bành Hiểu Lộ. Cuộc điện thoại gọi cho Bành Hiểu Lộ nhất định phải gọi, tối hôm qua Diệp Lăng Phi gọi điện cho Bành Hiểu Lộ bảo Bành Hiểu Lộ đến Hong Kong, Diệp Lăng Phi lo bên phía Bành Hiểu Lộ có gì thay đổi, do vậy khi Bành Hiểu Lộ nghe điện thoại không đợi Bành Hiểu Lộ nói, Diệp Lăng Phi đã nói trước:
- Hiểu Lộ, có phải sự việc có gì thay đổi không?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cảm thấy rất bất ngờ nói:
- Không có gì thay đổi cả. Diệp Lăng Phi, sáng nay em gọi điện cho anh muốn nói với anh em đã mua vé máy bay rồi, có lẽ chiều này sẽ đến Hong Kong, em muốn anh đến sân bay đón em, Diệp Lăng Phi anh nghĩ là chuyện gì?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ồ, không có, không có, anh sợ em có việc gì không đến được cơ. Anh ở đây đang chờ em đến giúp, nếu em không đến được, anh không biết tìm ai giúp nữa.
- Được rồi, Diệp Lăng Phi, em còn không hiểu anh sao, anh nói như rất thảm không bằng, thực ra trong lòng anh có tính toán rồi, biết phải làm thế nào , em qua đó không chừng lại làm bia đỡ đạn cho anh, bị anh điều khiển, Diệp Lăng Phi, em không nói sai chứ, có phải giống như em đoán vậy không?
Diệp Lăng Phi không biết trả lời thế nào nói:
- Hiểu Lộ, em đừng có đoán lung tung nữa, em đến rồi nói.
Diệp Lăng Phi cố tình không nói chuyện này với Bành Hiểu Lộ nữa, ở đầu kia Bành Hiểu Lộ dường như không hứng thú với việc Diệp Lăng Phi bảo cô ta đi Hong Kong làm gì, Bành Hiểu Lộ thản nhiên nói:
- Được rồi, anh có lòng là được rồi, em không hỏi nữa, bây giờ em đi chuẩn bị, chúng ta gặp nhau ở Hong Kong.
Diệp Lăng Phi đặt điện thoại xuống, con số điện thoại lạ kia, Diệp Lăng Phi không có hứng thú gọi lại. Nếu thật sự tìm Diệp Lăng Phi có việc gấp thì họ nhất định sẽ gọi lại. Diệp Lăng Phi xuống giường, vươn vai định đi tắm thì chuông điện thoại lại vang lên. Diệp Lăng Phi quay người lại, lấy điện thoại trên giường để nghe. Từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Lương An An:
- Chú ngủ dậy chưa?
Tay phải Diệp Lăng Phi dụi mắt nói:
- Dậy rồi. An An, lẽ nào có chuyện gì sao?
- Không có việc gì sao cháu lại gọi cho chú chứ. Chú có xem tin tức không?
Diệp Lăng Phi trách:
- Không, chú mới ngủ dậy, xem tin tức gì cơ, hơn nữa chú vốn cũng không thích xem tin tức, cháu còn bảo chú xem tin tức, An An, cháu tha cho chú đi, những chuyện thế này tốt nhất là không nên tìm chú. An An, nếu cháu không có việc gì thì chú cúp điện thoại đây, chú còn chưa rửa mặt cơ.