Diệp Lăng Phi cũng không biết rằng trời sắp tối rồi, khi Đường Hiểu Uyển nhắc thì Diệp Lăng Phi mới biết bây giờ cũng đã không còn sớm gì nữa. Khi hắn nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói Điền Tư tối nay có thể đến đây làm khách, Diệp Lăng Phi nhíu mày lại, hắn không muốn Điền Tư biết chuyện mình ở đây, theo Diệp Lăng Phi thấy cô bé Điền Tư này để ý rất nhiều chuyện, tuyệt đối không đơn thuần như Vu Đình Đình, đây cũng là điểm khiến Diệp Lăng Phi không thích Điền Tư. Đường Hiểu Uyển ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, cô thấy Diệp Lăng Phi chau mày thì trong lòng Đường Hiểu Uyển cũng có thể hiểu được đôi phần, cô làm ra thế sắp đứng dậy. Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, hắn hỏi:
- Tiểu Uyển, em định đi đâu vậy?
- Em đi gọi điện thoại cho Đình Đình, bảo em ấy đừng dẫn bạn học đến đây nữa!
Đường Hiểu Uyển đứng dậy, khi cô sắp đi thì Đường Hiểu Uyển nói thêm một câu:
- Diệp đại ca, lúc đầu em không nên nhận lời!
Diệp Lăng Phi không nói gì, chỉ nhìn Đường Hiểu Uyển gật đầu, Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển đi vào bên trong phòng ngủ thì Diệp Lăng Phi đứng dậy, tay hắn đặt lên ban công sân thượng, mắt nhìn ra nơi biển rộng.
Đường Hiểu Uyển khi trở lại, cô thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở sân thượng, Đường Hiểu Uyển đi đến sau lưng Diệp Lăng Phi, cô vươn hai tay ôm lấy eo Diệp Lăng Phi từ phía sau, Diệp Lăng Phi nghiêng đầu lại, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Uyển, sao rồi?
- À, ...không có…không có gì đâu anh!
Đường Hiểu Uyển vội vàng buông hai tay đang ôm Diệp Lăng Phi ra, cô nói:
- Em đã gọi điện thoại cho Đình Đình rồi, Đình Đình đang trên đường quay lại, nhưng cô bạn học kia tối nay có việc, không đến được, Diệp đại ca, thế thì bớt được một chuyện, anh không cần lo sẽ bị bạn học của Đình Đình nhìn thấy nữa đâu!
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy thì hắn nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Uyển, bây giờ em cũng đã thành quỷ rồi đấy, em có thể biết được trong lòng anh đang lo lắng gì rồi đấy!
- Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ Diệp đại ca còn tưởng rằng em vẫn là Hiểu Uyển của quá khứ sao?
Đường Hiểu Uyển nói tới đây thì tỏ vẻ dương dương tự đắc, cô xoay khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn sang nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp đại ca, bây giờ em đã học được rất nhiều thứ, ngay cả chị Khả Hân cũng nói là em học rất nhanh nữa đấy!
Diệp Lăng Phi ngắt chiếc mũi của Đường Hiểu Uyển một cái và nói:
- Anh thấy Khả Hân không muốn đả kích sự nhiệt tình của tiểu nha đầu em thôi, em cần học nhiều thứ lắm đấy!
Diệp Lăng Phi ở bên trong biệt thự đợi một chút, sau khi Vu Đình Đình trở về thì Diệp Lăng Phi lại gặp mặt Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi chủ yếu dặn dò Vu Đình Đình phải cẩn thận một chút, không nên đem mọi chuyện nói cho cô bạn học tên là Điền Tư của cô nghe. Vu Đình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói gì, thì cô đều nghe chủ yếu là cái gì, nếu Diệp Lăng Phi đã nói như vậy thì dĩ nhiên Vu Đình Đình phải gật đầu đồng ý, cô cũng không hỏi tại sao. Đây cũng là điểm tốt của Vu Đình Đình, trong mắt Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình vốn là một con người lương thiện như vậy.
Diệp Lăng Phi sau khi tạm biệt Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển thì trên đường về nhà, hắn gọi điện thoại cho Lý Khả Hân. Hôm nay Diệp Lăng Phi vốn định đi gặp Lý Khả Hân, nhưng không ngờ không gặp được Lý Khả Hân trong công ty, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Lý Khả Hân mục đích là cũng muốn hỏi xem tình hình của Lý Khả Hân. Sau khi chuông điện thoại reo mấy tiếng thì từ đầu dây bên khia truyền đến giọng nói của Lý Khả Hân:
- Diệp Lăng Phi, bây giờ em đang rất bận!
Lý Khả Hân nói những lời này khiến Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn đang định hỏi Lý Khả Hân rốt cuộc đang bận gì thì trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Lý Khả Hân:
- Bây giờ em đang bận thu xếp hành lý, chuyến bay của em là vào chiều mai, nếu anh có thời gian thì đến sân bay tiễn em, đương nhiên nếu anh không có thời gian thì thôi vậy, em cũng biết công việc của anh rất nhiều!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Khả Hân, em nói chuyện với anh như vậy từ khi nào thế, khi nãy khẩu khí nói chuyện của em khiến cho anh cho rằng người đang nói chuyện bên đầu dây kia không phải là em!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này thì Lý Khả Hân lập tức hỏi ngược lại:
- Vì sao anh lại nói là không giống em?
- À, không có gì!
Diệp Lăng Phi nói tiếp,
- Khả Hân, vậy ngày mai anh xem có thể tranh thủ thời gian mà đi tiễn em không, em cũng biết...!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết lời thì đã nghe tiếng Lý Khả Hân nói tiếp:
- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi, anh cũng đừng dài dòng với em nữa, em còn không hiểu anh sao? Em cũng đã nói rồi, anh không cần phải khó xử, em không bắt buộc anh phải đi tiễn em, xem kia anh sợ rồi kìa. Bây giờ em đang bận, không nói chuyện với anh được!
Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh tít tít thì bỏ điện thoại di động xuống, hắn khẽ lắc đầu. Diệp Lăng Phi không ngờ sau khi Lý Khả Hân lên làm giám đốc thì cá tính của cô trở nên rất mạnh mẽ, mình còn chưa nói là tắt máy thì Lý Khả Hân đã giành tắt máy trước rồi.
Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại thì dường như người phụ nữ tắt điện thoại trước không có mấy người, Trương Lộ Tuyết là một, Bạch Tình Đình là hai, còn lại là Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây thì đột nhiên cười to lên, theo Diệp Lăng Phi thấy, cá tính của Lý Khả Hân quả nhiên vẫn không có gì thay đổi nhiều, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà! Diệp Lăng Phi cũng bỏ điện thoại xuống rồi lái xe trở về biệt thự. Diệp Lăng Phi lần này về đến biệt thự thì hắn phát hiện biệt thự vắng tanh, dường như trong nhà không có ai cả. Diệp Lăng Phi dừng xe ở trong sân biệt thự, hắn bước xuống xe và đứng ở trong sân biệt thự nhìn vào phía trong biệt thự, hắn không nhìn thấy một bóng người nào cả. Diệp Lăng Phi khẽ chau mày, Chu Hân Mính bây giờ đang ở bên trong bệnh viện, Trương Vân và Suzu Yamakawa chiều nay đã qua đó để chăm sóc cho Chu Hân Mính, bây giờ bọn họ vẫn chưa về thì cũng có thể hiểu được. Nếu như lúc này mà Bạch Tình Đình vẫn chưa về thì cũng là có thể hiểu được, vấn đề bây giờ là nếu trong biệt thự không có người thì há chẳng phải là Diệp Lăng Phi một mình ở nhà nấu cơm sao?
Diệp Lăng Phi cũng không nhớ rõ hắn đã không nấu cơm bao lâu rồi, nếu để hắn ở nhà một mình nấu cơm thì đợi Diệp Lăng Phi nấu chín cơm thì hắn cũng đói chết rồi. Diệp Lăng Phi không đi vào trong biệt thự mà hắn đứng ở trong sân biệt thự cầm điện thoại bấm gọi cho Bạch Tình Đình.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên mấy tiếng thì nghe tiếng Bạch Tình Đình từ bên trong điện thoại truyền lại,
- Ông xã, có chuyện gì vậy?
Đầu dây bên kia điện thoại có vẻ hơi ồn ào, dường như Bạch Tình Đình cũng không ở công ty. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Bà xã, em ở đâu vậy?
- Em, em ở công ty, bởi vì hôm nay có chút việc phải giải quyết, à, chút nữa em còn có một bữa tiệc phải tham dự, ông xã, tối nay em về em ăn trễ chút!
Bạch Tình Đình dừng lại một chút rồi lại nói tiếp thêm một câu:
- Đến lúc đó em sẽ gọi điện thoại cho ông xã nhé!
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình vốn định tìm Bạch Tình Đình để cùng nhau ăn tối, nhưng hắn không ngờ Bạch Tình Đình bận việc, Diệp Lăng Phi chỉ có thể tắt máy. Trong lòng hắn suy nghĩ rốt cuộc phải tìm ai để cùng hắn ăn cơm đây, Diệp Lăng Phi vẫn có thói quen cùng người khác ăn cơm, hắn không thích ứng được những chuyện như đột nhiên tối nay không có ai ăn cơm với hắn cả, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nở nụ cười, theo Diệp Lăng Phi thấy xem ra, có đôi khi một mình mình lặng lẽ ăn cơm cũng không là một chuyện tốt. Dường như bây giờ hắn rất ít ăn cơm một mình, không giống như tối nay phải nếm thử cảm giác ăn cơm một mình.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn không gọi ai cả, hắn một mình lái xe rời khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi ăn cơm một mình cũng không cần phải vắt não suy nghĩ rốt cuộc nên ăn cơm ở đâu, chỉ cần có một nơi thích hợp thì ăn cơm ở đâu cũng được. Diệp Lăng Phi lái xe, hắn đang tìm kiếm những tiệm cơm bên đường. Cuối cùng, Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa một tiệm cơm ở ngã tư đường. Tiệm cơm này từ bên ngoài nhìn vào trông rất sạch sẽ, Diệp Lăng Phi cũng chưa từng đến đây ăn cơm, hắn cũng không biết bên trong như thế nào. Diệp Lăng Phi bây giờ chỉ muốn tìm một tiệm cơm để yên tĩnh ăn một bữa cơm mà thôi, hắn cất bước đi vào trong tiệm cơm, hắn phát hiện mặt tiền của tiệm cơm này tuy nói là không lớn nhưng trang trí ở bên trong lại rất đẹp, trên tường còn treo những bức tranh có vẻ như rất ưu nhã, hữu tình, nếu như không nhìn thấy trong tiệm cơm có hơn ba bốn người cùng nhau ăn cơm thì hắn còn cho là mình đã đi nhầm chỗ, hắn tưởng đã đi vào trong một tiệm cơm cho tình nhân. Phong cách của tiệm cơm này rất đẹp, rất thích hợp cho các cặp tình nhân ở đây dùng cơm. Tiếc là hôm nay Diệp Lăng Phi lại không dẫn bạn gái đến đây, hắn ngồi ở vị trí tựa vào tường, một nhân viên phục vụ nữ đi đến nhẹ nhàng hỏi:
- Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài cần dùng gì?
- Ở đây có gì?