Diệp Lăng Phi không ngờ Vu Chấn lại đến nhanh như vậy. Hắn tưởng rằng cùng lắm thì phải đến chiều Vu Chấn mới tới thành phố Vọng Hải, nhưng không ngờ mới gần trưa Vu Chấn đã đến thành phố Vọng Hải rồi. Lúc Vu Chấn gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đang ở trong biệt thự cùng Chu Hân Mính nói chuyện phiếm. Sau khi nhận được điện thoại của Vu Chấn, Diệp Lăng Phi đứng lên, đi ra khỏi gian phòng của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi đi thẳng lên sân thượng tầng ba, hắn cầm điện thoại di động, ngồi ở xuống cái ghế trên sân, để tay lên cái bàn bên cạnh, nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng nói của Vu Chấn:
- Tiểu Diệp, tôi đến thành phố Vọng Hải rồi!
Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, gõ gõ tàn thuốc vào trong cái gạt tàn, nói vào trong điện thoại di động:
- Thị trưởng Vu, tôi không ngờ ông lại đến sớm như vậy, nếu như ông không có việc gì thì tới nhà của tôi đi, được chứ?
- Chuyện này...
Vu Chấn hơi chần chừ, nói:
- Tiểu Diệp, cậu ra ngoài đi, chúng ta tìm một chỗ tâm sự!
- Vậy cũng được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thị trưởng Vu. ông chọn chỗ đi, bây giờ tôi sẽ lái xe đến đó!
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi biệt thự, thời tiết hôm nay vô cùng tồi tệ, trên bầu trời mây đen tầng tầng lóp lớp, thời tiết như vậy có thể đô mưa lớn bất kỳ lúc nào. Diệp Lăng Phi nhớ là hôm nay lúc Bạch Tình Đình ra khỏi nhà thì lại không đem theo áo mưa hay ô. Diệp Lăng Phi lại lấy di động ra gọi cho Bạch Tình Đình.
- Bà xã, trông trời hôm nay có lẽ sẽ có mưa đó, em đừng đi ra ngoài, cứ ở trong công ty đi nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
Giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, cô thở dài, nói:
- Ông xã, bây giờ em đang ở bên Long Sơn đây, chỗ này xảy ra chút chuyện, em đến xem thế nào!
- Xảy ra chuyện ư?
Diệp Lăng Phi kinh ngạc, nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Chuyện không rắc rối lắm, em đang xử lý!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, về nhà em sẽ nói với anh sau!
- Bà xã, nhớ cẩn thận, nếu như trời mưa thì về sớm đấy!
Diệp Lăng Phi dặn dò nói.
- Ngàn vạn lần đừng để gặp mưa, như thế anh sẽ đau lòng lắm đó!
- Vâng, ông xã, em biết rồi. Anh yên tâm đi, em biết tự chăm sóc bản thân mà!
Diệp Lăng Phi dập máy, lái xe thẳng đến quán cơm ở trang tâm thành phố theo lời Vu Chấn. Khi Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa quán cơm, còn chưa kịp dừng xe lại, trời đã bắt đầu đổ mưa rồi. Trận mưa này rất lớn, nước mưa rơi vào cửa kính xe phát ra những âm thanh bộp bộp chát chát, cảm giác như là muốn đánh nát cả cửa kính xe vậy. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa nhà hàng, đây cửa xe ra, bước xuống xe chạy vào trong nhà hàng. Khoảng cách cũng chỉ 10 bước chân thôi, tuy vậy người Diệp Lăng Phi đã bị nước mưa xối ướt đẫm rồi. Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ngòai ra, vắt lên trên tay, cất bước đi vào tronanhà hàng. Khi Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ra thì thấy bên trong phòng, Vu Chấn và Vu Tiêu Tiếu đã ngồi ở đó từ lúc nào. Vu Tiêu Tiếu vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi ướt đẫm đi vào, cô bất chấp cha mình cũng đang ở chỗ này, vội vàng đứng dậy, nói:
- Diệp đại ca, sao anh bị ướt như chuột lột thế này?
Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa cầm lấy quần áo trong tay Diệp Lăng Phi, vắt lên trên ghế. Quần của Diệp Lăng Phi cũng bị ướt, nhưng ở đây thì cũng không thể cởi ra được, quần ẩm bết vào người rất khó chịu. Diệp Lăng Phi vừa đặt mông ngồi xuống thì làm ướt hết cả đệm trên ghế rồi.
- Mẹ nó, lúc anh ra khỏi nhà thì cảm thấy hôm nay thời tiết không tốt cho lắm, có lẽ sẽ có mưa, nhưng thật không ngờ lại mưa lớn như vậy, thật đúng là thời tiết quỷ quái!
Diệp Lăng Phi không để ý đến Vu Chấn đang ngồi ở này này, mở miệng ra chửi mắng. Vu Tiêu Tiếu ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, còn Vu Chấn ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu cầm lấy khăn giấy lau những giọt nước mưa trên mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, em quên dặn anh, bảo anh mang theo đồ che mưa!
Vu Chấn có vẻ hơi xấu hổ, nói:
- Tiểu Diệp, thực sự xin lỗi cậu, ta tôi cũng không ngờ hôm nay trời lại đổ mưa, khiến cậu bị như thế này!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:
- Thị trưởng Vu, không sao đâu, là do tôi quá chủ quan, lúc ra khói nhà lại ngại đem theo áo mưa, tôi nghĩ là hôm nay trời mưa cũng không to lắm, nhưng mà không ngờ mưa lại nặng hạt như vậy!
Vu Chấn rót một chén trà cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, lần này tôi tìm cậu gấp như vậy, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Bên thành phố Đông Hải xảy ra vấn đề, tôi không biết nên giải quyết thế nào nữa!
Diệp Lăng Phi tay phải nâng chén trà lên, uống một hơi hết sạch. Sau khi đặt chén trà xuống, Diệp Lăng Phi nói:
- Thị trưởng Vu, có phải là chuyện dưỡng khí dùng trong y tế ở thành phố Đông Hải các ông không?
Vu Chấn gật đầu, nói:
- Chính là chuyện này, Tiểu Diệp, cậu biết rồi sao?
- Tôi chỉ biết một chút thôi, là hôm qua Tiêu Tiếu để cập đến!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Vu Tiêu Tiếu, ý thức được mình không nên nói như vậy, nếu như khiến cho Vu Chấn nghi ngờ mối quan hệ giữa mình và Vu Tiêu Tiếu, không biết Vu Chấn sẽ nghĩ như thế nào. Chỉ là, Vu Chấn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cũng không truy hỏi vì sao hôm qua Vu Tiêu Tiếu lại nói chuyện này với Diệp Lăng Phi, hình như sự chú ý của Vu Chấn không để ở chỗ này mà là ở chỗ thành phố Đông Hải. Vu Chấn mới đến làm thị trưởng ở Thành phố Đông Hải không lâu lắm, nhưng những sự việc ở thành phố Đông Hải cứ nối đuôi nhau mà phát sinh, khiến cho Vu Chấn cảm thấy đến thời gian để xả hơi cũng không có, hơn nữa việc lần này so với những chuyện lần trước còn khó giải quyết hơn. Vu Chấn khẽ thở dài, nói:
- Tiểu Diệp, chuyện này thực sự là rất khó giải quyết! Cậu biết không, bệnh viện trung tâm thành phố Đông Hải xảy ra chuyện chết người, tôi mới biết được chuyện này, đáng sợ nhất là chuyện này lúc tôi chưa tới Đông Hải làm thị trưởng thì thành phố Đông Hải đã xuất hiện rất nhiều rồi, chuyện lúc đó đều bị ém nhẹm đi, lần này thì lại làm lớn lên mới khiến cho chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng!
Diệp Lăng Phi nghe đến đó, hắn gật đầu, nói:
- Chân tướng cuối cùng cũng không có cách nào che giấu mãi được. Thị trưởng Vu, chuyện này thì liên quan gì đến ông chứ. ông là thị trưởng cơ mà, chuyện này lại chẳng liên quan đến ông, ông lo lắng cái gì chứ?
Vu Chấn cười khổ nói:
- Biết vì sao tôi lo lắng không. Bởi vì chuyện lần này nếu như bị điều tra, rất có khả năng sẽ không giải quyết được gì, cuối cùng người xui xẻo sẽ là tôi. Lúc nào cũng phải có người đi ra chịu tội thay, mà chưa biết chừng cái người thế mạng đó sẽ là tôi, bởi vì tôi là người mới đến, đây là điểm quan trọng nhất trong chuyện này!
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, cười nói:
- Tôi hiểu được, thị trưởng Vu, xem ra là ông đang lo lắng chuyện này!
Lúc này Vu Tiêu Tiếu nói chen vào:
- Cha ơi, con đói bụng rồi, bây giờ gọi món ăn lên đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!
- Được!
Vu Chấn nói.
Vu Tiêu Tiếu đứng dậy, đi ra khôi phòng. Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã đưa các món ăn lên. Chờ khi đồ ăn đã được đưa lên, Vu Tiêu Tiếu hô:
- Cha, Diệp đại ca, chúng ta ăn cơm trước đã, hai người có thể vừa ăn vừa nói chuyện mà!
Diệp Lăng Phi cũng không đói lắm, hôm nay hắn dậy rất muộn, cũng mới ăn sáng chưa lâu. Vu Chấn thì trong lòng lo âu, dù có cao lương mỹ vị gì bày ra trước mặt, Vu Chấn cũng không có tâm tình để thưởng thức, chỉ là để giả bộ, Vu Chấn cũng phải ăn vài miếng. Vu Tiêu Tiếu cầm đũa, gắp thức ăn cho Vu Chấn trước, sau đó lại gắp cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ ăn mấy miếng tượng trưng, sau đó lại quay sang chỗ Vu Chấn, hỏi:
- Thị trưởng Vu, tôi còn một chỗ chưa rõ, nếu chuyện này đang được điều tra, nếu tiếp tục điều tra ra, là trách nhiệm của ai thì sẽ xử phạt người đó, lẽ nào như vậy còn không thể giải quyết được gì sao?
- Nếu thực sự đơn giản như vậy thì tốt quá rồi!
Vu Chấn buông chiếc đũa xuống, than thở:
- Nhưng chuyện này đâu có đơn giản như vậy, cậu có biết số bình oxi dùng trong công nghiệp đó là từ đâu tới không?
- Chuyện đó thì tôi không rõ lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hôm qua tôi cũng nghe được một chút từ trong miệng Tình Đình, tình hình cụ thể thế nào thì tôi thực sự không biết. Chẳng qua, tôi nghe nói cục vệ sinh tinh Đông Hải phái người xuống điều tra rồi, nếu chuyện này bị làm lớn lên, đã lên cả phần thời sự rồi, tôi nghĩ sẽ không chấm dứt dễ dàng vậy đâu!
- Cục vệ sinh của tinh xuống điều tra cũng chỉ là chút hình thức mà thôi, lẽ nào cậu trông cậy vào cục vệ sinh của tỉnh có thể điều tra ra kết quả gì sao, viện trưởng của bệnh viện thành phố Đông Hải này dám nói sự thật chắc? Nếu như không phải là tôi ở thành phố Đông Hải, chỉ sợ tôi cũng không thể biết được nội tình về chuyện này!
- Nội tình à?
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Chấn, hỏi:
- Còn có nội tình gì nữa vậy?
- Tiểu Diệp, nội tình chuyện này còn nhiều lắm!
Vu Chấn nói.
- Ông chủ đứng đằng sau cái công ty cung ứng dưỡng khí Hoa Thịnh kia tên là Nghiêm Dược Thiên, cậu biết Nghiêm Dược Thiên là ai không?
- Làm sao mà tôi biết được!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi không phải là dân ở thành phố Đông Hải các ông, lại càng không hiểu nội tình ở thành phố Đông Hải, thậm chí ngay cả thành ủy thành phố Đông Hải, người duy nhất mà tôi quen biết là thị trưởng Vu đó!
- Tay Nghiêm Dược Thiên đó chính là cháu ruột Nghiêm Trường Thủ đó. Tiểu Diệp, bây giờ thì cậu hiểu rồi chứ!
Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:
- Là cháu ruột thì làm sao, có cái gì đâu chứ, tôi cho rằng nếu như chuyện này mà bị làm om sòm lên, vậy thì Nghiêm Trường Thủ còn phải lo bảo vệ mình, đâu còn tâm trí để mà quan tâm cháu ruột gì chứ!
- Nói thì là như thế, nhưng trên thực tế Nghiêm Trường Thủ nhất định sẽ bảo vệ cái thằng cháu ruột này, bởi vì có người nói Nghiêm Dược Thiên chẳng qua cũng chỉ là máy kiếm tiền cho ông chú Nghiêm Trường Thủ thôi, ông chủ giấu mặt đứng đằng sau công ty đó thực ra à Nghiêm Trường Thủ. Đương nhiên đây chẳng qua cũng chỉ là những lời đồn đại mà thôi, nhưng mà từ lúc tô điều tra tới đây, theo quan sát của tôi về các hành động mà tổ điều tra thực hiện, lần này tổ điều tra của tinh cùng lắm là cũng chạy theo chút hình thức thôi, đem cái tên giám đốc của công ty cung cấp dưỡng khí Hoa Thịnh ra xử lý là được, Nghiêm Dược Thiên nhất định sẽ không bị sờ gáy đâu. Nhưng mà. Nghiêm Trường Thủ lại có thể lợi dụng cơ hội này để đối phó tôi, Tiêu Diệp, Nghiêm Trường Thủ đã có điểm bất mãn với tôi rồi, bởi vì có một việc, tôi đã không làm theo ý hắn ta, tại hội nghị thường ủy thành ủy Đông Hải đã mấy lần giao phong, cái tên thị trưởng như tòi không phải là đối thủ của hắn. Các cuộc họp của thường ủy thành phố thường diễn ra nghiêng về một bên, lời tôi nói hầu như chẳng có ai nghe cả, xem ra tôi cũng chỉ là một con bù nhìn vô dụng mà thôi!
- Điều này đã nằm trong dự liệu rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi cho rằng Nghiêm Trường Thủ không chỉ đã khống chế được ủy ban thành phố, chinh quyền thành phố, thậm chí còn khống chế được cả xã hội đen ở thành phố Đông Hải rồi. Nghiêm Trường Thủ ở thành phố Đông Hải có thể nói là tương đương với một thổ hoàng đế, nếu như ông muốn đối phó với thổ hoàng đế, cách duy nhất có thể thực hiện là lấy bạo chế bạo, nếu như ông muốn để tổ chức điều tra, vậy quả thực là tự tìm đường chết, bởi vì không ai dám nói thật cả. Thế lực của Nghiêm Trường Thủ ở thành phố Đông Hải lớn như vậy, ai nguyện ý đi nói thật để mà đắc tội Nghiêm Trường Thủ đây!
- Lấy bạo chế bạo à?
Vu Chấn nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Cái lấy bạo chế bạo này cụ thể như thế nào?
- Dùng biện pháp đơn giản nhất, chính là trực tiếp khống chế bí thư thành ủy của các ông!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thị trưởng Vu, ông còn nhớ những lời trước đây tôi đã nói với ông không?
- Nhớ rõ!
Vu Chấn nói.
- Cậu bảo tôi điều tra rõ rốt cuộc là có chuyện gì, tôi đã đi điều tra nhưng lại không thể nào tra ra được nguyên nhân, Tiểu Diệp, tôi ở thành phố Đông Hải phải đề phòng tứ bề, nếu không tôi sẽ có một kết cục hết sức thê thảm!
- Thị trưởng Vu. ông đã điều tra mà không tìm hiểu được, vậy không nên tiếp tục tra xét nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Để tôi nghĩ cách giúp ông vậy!
- Vậy thì tốt quá, Tiểu Diệp, lần này thực sự phải trông cậy vào cậu rồi!
Vu Chấn nói.
- Bây giờ tôi cảm thấy cục diện ở thành phố Đông Hải giống một cuộn chỉ rối tung, rất khó có thể nắm rõ được!
- Chỉ rối chung quy cũng phải có đầu sợi, chỉ cần có thể tìm được đầu sợi đó là có thể tháo gỡ được nó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Theo ý tôi thì đầu sợi chỉ chính là bí thư thành ủy của các ông, nếu như có thể khống chế chặt chẽ bí thư thành ủy các ông trong tay mình, tôi thấy tất cả các chuyện khác đều trở nên dễ làm!
- Khống chế bí thư thành ủy ư?
Vu Chấn cả kinh, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi; nói:
- Tiểu Diệp, câu định khống chế ông ta thế nào?
- Chuyện này ông không cần phải quan tâm, thị trưởng Vu, chuyện này cứ giao cho tôi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi sẽ xử lý chuyện này, bây giờ ông chỉ cần quay về thành phố Đông Hải, hai ngày nữa tôi sẽ đích thân đến thành phố Đông Hải. Chờ sau khi tới thành phố Đông Hải, tôi sẽ liên hệ lại với ông!
- Được rồi. Tiểu Diệp, một lát nữa tôi sẽ quay về thành phố Đông Hải!
Vu Chấn nói.
Diệp Lăng Phi nhìn mưa rơi nặng hạt ở bên ngoài, nói:
- Thị trưởng Vu, bên ngoài trời vẫn mưa to lắm, theo tôi thì ông ở lại thành phố Vọng Hải này một đêm đi, hà tất phải sốt ruột quay về thành phố Đông Hải vậy!
- Bây giờ tôi không thể ở lại được!
Vu Chấn nói.
- Nếu như tôi đi đâu lâu quá, khó tránh khỏi khiến cho Nghiêm Trường Thủ nghi ngờ. Tiểu Diệp, tôi không muốn đà thảo kinh xà!
- Nếu nói như vậy, tôi đây cũng không nhiều lời nữa, thị trưởng Vu, ông đi đường cẩn thận!
Diệp Lăng Phi nói.
Chờ cơm nước xong xuôi, mưa cũng nhỏ hơn, Vu Chấn không ở lại đây lâu nữa, sau khi nói chuyện thêm một lát với Diệp Lăng Phi về một số chuyện ở rhành phố Đông Hải. Vu Chấn lại lái xe quay về thành phố Đông Hải. Thành phố Đông Hải cách thành phố Vọng Hải cũng không coi là quá xa, đi xe chỉ mất không đầy ba tiếng đồng hồ. Vu Chấn vừa đi, Diệp Lăng Phi lập tức nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, để anh đưa em về trường học!
- Diệp đại ca, em muốn ở cùng với anh cơ!
Vu Tiêu Tiếu quấn quít lấy Diệp Lăng Phi. Ánh mắt của Vu Tiêu Tiếu để lộ ra suy nghĩ trong lòng cô. Diệp Lăng Phi cũng lĩnh hội được, nói:
- Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo!
Trong phòng khách sạn truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của Diệp Lăng Phi kèm theo tiếng rên rỉ mê hồn phát ra từ trong miệng Vu Tiêu Tiếu. Tiếng rên rỉ của Vu Tiêu Tiếu từng đợt từng đợt, lần sau lại cao hơn lần trước. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, không mặc quần áo, tay phải cầm điếu thuốc lá. Từ trong phòng tắm truyền đến Tiếng nước chảy, Vu Tiêu Tiếu đang tắm ở trong đó. Diệp Lăng Phi hút mấy hơi thuốc, cầm lấy điện thoại di động để ở đầu giường, tìm kiếm trong danh bạ, sau khi tìm được số điện thoại của Tôn Hồng, Diệp Lăng Phi bấm máy gọi Tôn Hồng. Điện thoại vang lên vài hồi chuông tút tút. Tôn Hồng mới nghe máy. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôn Hồng, gần đây bận chuyện gì vậy?
Tôn Hồng thở dài, nói:
- Còn có thể bận cái gì nữa, suốt ngày ngồi trong quán karaoke đánh mạt chược thôi, cả ngày buồn chán muốn chết. Bây giờ tiểu thư đang làm cái công ty điện ảnh và truyền hình gì gì đó, bận đến tối tăm mặt mũi, còn định đầu tư đóng phim nữa. Nhưng mà cái gì cũng phải dùng đến tiền, làm gì có nhiều tiền như vậy. Quán karaoke cũng không thể kiếm ra tiền, tôi thấy nếu còn tiếp tục như thế này nữa, sớm muộn gì tôi cùng phải ra ngoài bán máu mất thôi. Diệp tiên sinh, không phải là tôi bực bội, đi theo chính đạo không sai, nhưng không phải là làm như thế này, chúng tôi đều đã quen lăn lộn hắc đạo rồi, đột nhiên bảo tôi mặc vest vào rồi đi làm thành phần trí thức, loại cuộc sống như vậy thực sự không thích hợp với tôi, tôi vẫn quen với cuộc sống có thể tự do tự tại kiếm tiền hơn!
- Làm sao thế, không thu phí bảo vệ thì không được sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không phải vậy!
Tôn Hồng nói.
- Quan trọng nhất là cái cảm giác đó, trước đây tôi ở thành phố Vọng Hải, đi tới đâu cũng có nhân xung hô với tôi là Tôn ca hoặc là Tôn đường chủ, bây giờ thì khụ, không đề cập tới chuyện này nữa, nói ra thì ngượng lắm. Diệp tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn tâm sự với cậu thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôn Hồng, cậu biết tình hình ở bên thành phố Đông Hải không?
- Thành phố Đông Hải ư?
Tôn Hồng hơi ngừng lại một chút, lập tức nói:
- Tôi có mấy vị huynh đệ bây giờ đang kiếm ăn ở thành phố Đông Hải, tôi cũng biết tình hình bên thành phố Đông Hải, hình như là chỗ đó rất loạn, chẳng qua, chỗ càng loạn thì lại càng tốt! Diệp tiên sinh, sao đột nhiên anh lại nhắc tới thành phố Đông Hải vậy?
- Tôn Hồng, có muốn đến Thành phố Đông Hải để phát triển thế lực không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đến thành phố Đông Hải để phát triển ư?
Tôn Hồng không rõ ý của Diệp Lăng Phi, hắn hỏi:
- Diệp tiên sinh, tôi nhớ là năm xưa anh cực lực chủ trương để chúng tôi rời khỏi xã hội đen mà, lẽ nào anh muốn tôi đến thành phố Đông Hải làm xã hội đen hay sao?
- Cậu đoán đúng một nửa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi muốn cho cậu qua bên đó làm thổ hoàng đế, có thể ở bên đó làm một tên quan nửa chức, lại có thể ổn định tình hình trật tự ở bên đó, cậu cảm thấy lời đề nghị này thế nào?
- Diệp tiên sinh, con người tôi hơi ngốc nghếch, không hiểu rõ ý tứ của Diệp tiên sinh!
Tôn Hồng nói.
- Diệp tiên sinh, anh có thể nói thẳng với tôi mà, anh muốn tôi làm gì đây?
- Tôn Hồng, cậu là một người thông minh, có một số việc tin rằng tôi chỉ hơi chỉ dẫn là cậu có thể hiểu thấu. Cục diện ở thành phố Đông Hải như thế nào nhất định cậu cũng hiểu rõ. Tôi muốn thay đổi cục diện hiện giờ ở thành phố Đông Hải, nhưng mà tôi cần sự hỗ trợ của cậu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Xã hội đen ở thành phố Đông Hải quá hung hăng ngang ngược, nếu như bây giờ tôi tùy tiện nhúng tay vào, nói không chừng sẽ làm cho mọi chuyện phức tạp hơn, nhưng nếu như cậu đến đó khống chế xã hội đen ở thành phố Đông Hải, tôi khống chế chính quyền thành phố Đông Hải, một khi chúng ta thành công, cậu có thể trà trộn thành công vào trong chính phủ, ở trong chính phủ làm một cái chức tiêu dao nhàn tản, đồng thời, cậu còn có thể ổn định toàn bộ tình hình thành phố Đông Hải. Theo ý tôi thì, xã hội đen là một con dao hai lưỡi, đối với những nơi như thành phố Vọng Hải, căn bản không cần xã hội đen để ổn định, tất nhiên không cần đến sự tồn tại của xã hội đen rồi. Nhưng đối với những nơi bản thân đã rất hỗn loạn như thành phố Đông Hải, điều cần làm bây giờ không phải là kêu cảnh sát đến ổn định trật tự thành phố, mà là do xã hội đen đem đến ổn định, bởi vì ở thành phố Đông Hải bây giờ, toàn bộ hệ thống cảnh sát cũng đã rối loạn rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này, chọt nghe thấy Tôn Hồng ở đầu dây bên kia kêu lên:
- Diệp tiên sinh, anh nói đi, anh muốn tôi phải làm gì bây giờ!