Lăng Phi cười ha ha, ôm lấy Đình Đình:
- Đồ ngốc, anh đâu phải là người nghiện sắc dục, đâu phải lúc nào cũng muốn.
Nghe câu nói này của Lăng Phi, cô mới nở nụ cưỡi ngọt ngào.
Đã hơn chín giờ rồi, hai người ăn xong, Lăng Phi cùng Đình Đình ra khỏi biệt thự, từ biệt thự đến quảng trường Hải Tinh không xa, Lăng Phi không lái xe, hai người đi bộ đến đó.
Đình Đình nắm lấy tay Lăng Phi, trong lòng cô lúc này đang tận hưởng sự ngọt ngào của mình, cho dù có người nhìn thấy cô cũng không sợ. Người phụ nữ trong đời chỉ cần tìm thấy người đàn ông mình yêu là đủ rồi, vì người đàn ông này cô có thể bỏ hết tất cả.
Đình Đình mới chỉ hơn hai mươi, Diệp Lăng Phi ba hai, hai người chênh nhau mưởi tuổi, thời gian nãy có rất nhiều đại gia nuôi vài cô tình nhân trẻ tuổi, cũng giống như Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi với nhau vậy, đương nhiên sẽ làm nhiều người để ý. Trên đường hai người đến quảng trường, không biết có bao nhiêu người nhìn, cũng may là Lăng Phi nhìn còn trẻ, nếu như anh già hơn một chút thì ánh mắt của mọi người lại càng nhiều hơn.
Vu Đình Đình bắt đầu thấy lo lắng cho Diệp Lăng Phi, nhưng sau khi thấy anh không để ý gì thì cô lại thấy yên tâm, dù sao cũng thỉnh thoảng mới được đạo bộ cùng anh.
Đi qua Quảng Trường thì đến khu vui chơi ở phía Tây. Hôm nay thứ 7, có không ít gia đình đưa con đi chơi. Hai người định chơi trò chơi xe, nhưng vừa đến nơi thì thấy ở đây xếp hàng đầy người, nếu muốn chơi thì phải xếp hàng đến hơn nửa tiếng.
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình ngồi trên chiếc ghế ở khu giải trí gần quảng trường Hải Tinh. Khi anh nghe thấy có người gọi " Giám đốc Diệp" , nhìn theo hướng tiếng gọi thì nhìn thấy Trần Ngọc Đình đang đi về phía mình.
Trần Ngọc Đình mặc một chiếc áo sơ mi sát người màu cà phê, bộ ngực đầy đặn, dưới mặc một chiếc váy đến đầu gối màu xám, càng làm nổi bật lên sức hấp dẫn của cô, chân mang đôi dép lê, ăn mặc như vậy càng làm tô lên vẻ thành thục của cô. Sự tròn trịa, đầy đặn ấy không biết đã hớp hồn biết bao nhiêu người đàn ông. Trần Ngọc Đình tay đeo một chiếc túi xách, khuôn mặt trang điểm nhẹ, người còn chưa tới, nhưng mùi thơm cơ thể đã bay đến mũi anh.
Diệp Lăng Phi không ngờ lại gặp Trần Ngọc Đình ở đây, thật là khéo quá. Có điều, mặc dù Trần Ngọc Đình thấy Lăng Phi và Vu Đình Đình âu yếm ngồi với nhau, muốn che giấu cũng vô ích, huống hồ Diệp Lăng Phi nghĩ có lúc che giấu cũng chẳng tốt bằng công khai.
Trần Ngọc Đình đi tới, cô đưa mắt qua nhìn Vu Đình Đình, rồi nhìn sang Diệp Lăng Phi cười:
- Giám đốc Diệp, khéo quá, lại có thể gặp anh ở đây. Lúc nãy tôi sớm nhìn thấy anh rồi, chỉ là không dám chắc chắn.
Vu Đình Đình định xích ra Lăng Phi một chút, cô không muốn người quen nhìn thấy mình và Lăng Phi thân mật ngồi với nhau, nhưng cô vừa có suy nghĩ này thì ai ngờ Lăng Phi lại ôm lấy cô. Đó chỉ là một cánh tay dài rộng, ôm chặt lây eo cô, làm cô không thể nào nhúc nhích.
Vu Đình Đình thấy ngọt ngào trong lòng, biểu hiện lúc này của Lăng Phi làm cho cô có thể vì Lăng Phi mà chết cũng là một việc vô cùng hạnh phúc.
Lăng Phi cười:
- Chị Trần cũng ở đây, thật trùng hợp quá, nào, Đình Đình mau gọi chị Trần.
Lăng Phi không chút khó xử khi bị Trần Ngọc Đình bắt gặp anh thân mật với Vu Đình Đình, anh giới thiệu:
- Đây là phó tổng Trần của Tập Đoàn tụi anh, cũng là cấp trên của anh.
Vu Đình Đình vội nói:
- Chị Trần, xin chào!
Trần Ngọc Đình có chút ngạc nhiên, không ngờ Diệp Lăng Phi không chút xấu hổ khi bị bắt gặp đang thân mật với một người con gái khác. Ngọc Đình cũng không có ý định can thiệp vào cuộc sống riêng của anh, cô cũng chẳng là gì của Lăng Phi cả.
Mối quan hệ giữa Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi vốn không đơn giản, cô càng không có tư cách can thiệp vào việc Lăng Phi đi lại với người phụ nữ khác. Có điều, từ trong sâu thẳm Ngọc Đình, có chút cảm giác chua xót, ghen tuông.
- Xin chào!
Trần Ngọc Đình khách sáo chào hỏi Vu Đình Đình.
- Chị Ngọc Đình, chị tới đây một mình à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không, tôi đi cùng Tiểu Vũ. Khó có được một ngày như hôm nay, nên đưa Tiểu Vũ đi chơi. Tiểu Vũ đang chơi ở bên kia.
Trần Ngọc Đình nói.
Cô đưa tay chỉ về phía bảy tám đứa bẻ trai đang chơi bắn súng. Lăng Phi nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Hồng Vũ đang cầm lấy súng đồ chơi đánh bóng.
Diệp Lăng Phi cười:
- Chị Ngọc Đình, đúng là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ. Không ngờ chị lại bận như thế, còn phải tranh thủ thời gian rảnh đưa con đi chơi.
Lăng Phi nói rồi vẫy Trần Ngọc Đình:
- Chị Trần, lại đây ngồi, tôi thấy Tiểu Vũ còn đang ham chơi lắm. Nói cũng phải, khó mà được ra ngoài chơi, nên chúng sẽ chơi vui vẻ hơn.
Chiếc ghế này dài khoảng 3m, nên ngồi 3 người vẫn cảm thấy thoải mái, Trần Ngọc Đình do dự trong giây lát rồi lại ngồi bên cạnh Lăng Phi, Diệp Lăng Phi tay trái ôm lấy eo Đình Đình. nghiêng mặt qua Ngọc Đình nói:
- Chị Trần, gần đây công việc tiến triển thế nào? Tôi nghe nói bên Đức lại đưa thêm yêu cầu, có phải công việc đàm phán không được thuận lợi lắm?
Ngọc Đình nghe Lăng Phi nhắc đến việc hợp tác đầu tư với công ty xe hơi BMW của Đức cô lắc đầu, nói:
- Tôi thấy bên Đức có ý đinh nâng cao ngưỡng đầu tư, vốn dĩ muốn đàm phán xong việc đầu tư vốn của hai bên, mỗi bên 50%, nhưng ngay lúc ấy lại đưa ra việc khống chế cổ phần, nếu như để cho bên Đức khống chế cổ phần thì bên Tập Đoàn chúng ta chắc chắn có vấn đề rồi. Cũng sẽ giống như việc công ty Schneider của Đức thu mua Xưởng khai quan Thượng Hải vậy. Đưa những nhân viên cốt cán của Xưởng khai quan sang công ty cổ phần, còn vỏ rỗng thì ném cho Xưởng khai quan, như vậy thì chúng ta quá thua thiệt rồi. Tôi không đồng ý, kết quả là dậm chân ở đây.
Lăng Phi cười:
- Có gì khó đâu, không được thì chúng ta tự thu mua Doanh nghiệp ô tô nước ngoài, đưa kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài vào.
- Nói thì đơn giản, nhưng hành động thực tể lại không dễ chút nào.
Trần Ngọc Đĩnh thở dài nói:
- Chưa nói đến việc mua lại thương hiệu đã tốn bao nhiêu tiền, chỉ riêng việc cải tạo kỹ thuật của Tập Đoàn đã tốn 1 tỉ rồi.
- Tôi thấy bỏ ra 1 tỷ này để đầu tư là rất đáng, nếu như hướng phát triển bây giờ của Tập Đoàn thì không bao lâu nữa, những người chứng ta phải suy nghĩ đến vấn đề tìm việc khác rồi.
Trần Ngọc Đình nghe xong thì cười khà khà, ánh mắt của cô chuyển sang cô gái ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lăng Phi, cô chuyển chủ đề:
- Anh vẫn chưa giới thiệu cho tôi cô gái xinh đẹp này là ai.
- Ồ, cô ấy là Vu Đình Đình,ừm, nói sao đây, có thể nói cô ấy là hồng nhan tri kỷ của tôi. Tất nhiên chị có thể coi cô ấy như một người vợ khác của tôi cũng được.
Diệp Lăng Phi nói bằng giọng hài hước. Đây vốn dĩ là một việc đáng xấu hổ nhưng lại được Lăng Phi nói ra rất đơn giản, ngay cả Ngọc Đình cũng phải khâm phục Lăng Phi không biết hổ thẹn này. Hoàn toàn không có chút cảm giác nào về ý định muốn che giấu của Lăng Phi. Điều này làm cho Ngọc Đình không thể không nghi ngờ giữa Đình Đình và Lăng Phi có phải có mâu thuẫn, nếu không, Diệp Lăng Phi cũng thật kiêu căng quá.
Trần Ngọc Đình không mong nhận được câu trả lời này của Lăng Phi. Lăng Phi biết rõ ràng là giữa cô và Đình Đình không có bất cứ quan hệ nào, vả lại Ngọc Đình không phải là người tùy tiện. thích nói gì thì nói. Quan trọng hơn cả là giữa Ngọc Đình và Lăng Phi cũng có quan hệ thân mật, Diệp Lăng Phi tin chắc Ngọc Đình không ngốc đến mức để cho người của mình ở với người phụ nữ khác.
- Một cô gái rất đẹp!
Ngọc Đình khen:
- Lúc trẻ tôi cũng chẳng được đẹp như thế này.
Câu nói nãy làm cho Vu Đình Đình phát đỏ mặt vội nói:
- Chị Trần, em làm sao đẹp bằng chị.
- Cô bé này ở với anh nên cũng biết nói dối rồi.
Ngọc Đình mặc dù trong lòng rất vui nhưng bề ngoài lại nói:
- Giám đốc Diệp, tôi thấy sau này nên ít tiếp xúc với anh thì tốt hơn, ai biết được câu nào anh nói là thật, câu nào là giả.
Lăng Phi cười:
- Lời tôi nói với chị Trần đều thật cả.
Vu Đình Đình chớp chớp đôi mắt trong sáng, thanh tú, cô cảm giác được dường như giữa Lăng Phi và Ngọc Đình có quan hệ gì đó.Vu Đình Đình vốn rất thông minh,nhạy cảm, cô vẫn ở trong lòng Lăng Phi, chỉ là nghe cuộc nói cuvện giữa Lăng Phi với Ngọc Đình mà thôi.
Trần Ngọc Đình không hiểu tại sao lại cảm thấy không được thoải mái. không nói ra được, nhưng lại cảm giác được mạnh mẽ sự khó chịu này, có thể là vì hành động thân mật của Lăng Phi đối với Đình Đình, không có gì phải nghi ngờ, trong lòng Lăng Phi thì Đình Đình có cả ngoại hình lẫn dung mạo. Ngọc Đình nhìn sang phía Tiểu Vụ, nói:
- Anh Diệp, tôi qua xem Tiểu Vũ, đứa trẻ này chơi là chẳng biết trời đất gì nữa hết.
Ngọc Đình vừa đứng dậy thì đột nhiên Lăng Phi đưa tay ra, kéo tay Ngọc Đình lại rồi nói:
- Chị Trần, chị ngồi đây đi, tôi sang bên kia chơi với Tiểu Vũ một lát, dường như lâu lắm rồi tôi cũng không chơi trò chơi. Ngọc Đình bị Lăng Phi nắm tay thì thấy rung động trong tim, tuy rất dễ dàng rút tay lại nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào, theo đà lại ngồi xuống.
Lăng Phi nghiêng đầu nói với Đình Đình:
- Đình Đình, em nói chuyện với chị Trần, anh đi qua kia chơi một lát.
Đình Đình gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Anh chơi vui vẻ nhé.
Trần Ngọc Đình thấy ánh mắt của Đình Đình hướng về phía Lăng Phi, từ trong đôi mắt này, cô nhớ lại hình ảnh của mình trước đây, xem hình bóng của chồng mình không phải như vậy. Ngọc Đình ngồi gấp chân lại, có chút mệt mỏi rút bao thuốc lá trong túi ra, châm một điếu rồi hỏi:
- Đình Đình, cô hút thuốc không?
Đình Đình vội nói:
- Chị Trần, em không hút thuốc, rồi lại nói với Ngọc Đình:
- Chị Trần, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, tốt nhất nên hút ít một chút.
Ngọc Đình cười:
- Tôi cũng vừa mới học thôi, gần đây có nhiều việc phải lo. Lúc chỉ có một mình ở nhà thì hút một hai điếu.
- Vậy chồng chị đâu?
Đình Đình hỏi.
- Anh ấy qua đời rồi.
Khuôn mặt Ngọc Đình có chút buồn. Cô nói:
- Đã bốn năm năm rồi.
- Em xin lỗi, xin lỗi.
Đình Đình vội nói:
- Tôi không biết.
- Không sao. Tôi đã quen với việc một mình nuôi con rồi.
Ngọc Đình xả một hơi thuốc, rất rõ rang, cô ấy vừa mới học nên kèm theo sặc thuốc. Vu Đình Đình vội đưa tay đập đập vào lưng Ngọc Đình, nhưng tay cô chợt dừng lại, cô cảm thấy mình làm như vậy không tốt, cô rứt tay lại, khuyên:
- Chị Trần, hút ít một chút, cho dù có chuyện phải suy nghĩ, cũng không nên hút thuốc. Anh Diệp rất nhiệt tình, nếu chị có việc gì thì có thể tìm anh ấy giúp, em tin anh ấy nhất định sẽ giúp chị.
Ngọc Đình cười đáp lại, gật đầu nói:
- Cô rất hiểu lòng người, chẳng trách cậu ấy lại thích cô. Đình Đình, cô làm sao quen cậu ấy, à, nếu không tiện nói cũng không sao, tôi chỉ là tự nhiên hỏi mà thôi.
- Chị Trần, em và anh Diệp là đồng hương, nhà anh ấy cũng ở Nam Dương.
- À, tôi biết quê cậu ấy ở Nam Dương. Lúc trước Lăng Phi có nhắc đến.
Cô lại hút thêm một điếu, vẫn ho như cũ. Ngọc Đình cau mày, vứt điếu thuốc xuống đất, ngồi nghiêng qua nói với Đình Đình:
- Đình Đình, nói tôi nghe đi.
- Dạ!
Đình Đình trả lời, cô kể cho Ngọc Đình nghe quá trình hai người quen nhau, đương nhiên, cô giấu chuyện liên quan đến Tần Dao, suy cho cùng cô cũng không biết giữa Ngọc Đình với Lăng Phi có mối quan hệ gì, Vu Đình Đình không dám mạo hiểm kể hết mọi chuyện cho Ngọc Đình.