Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình sáng sớm tinh mơ đã thức dậy. Hôm nay cô cùng Diệp Lăng Phi và vú Ngô đi chùa Thanh Sơn. Rửa mặt xong cô đi tới phòng ngủ của Diệp Lăng Phi, đưa tay khẽ gõ cửa, gọi: "ông xã, dậy thôi!"

Từ trong phòng vọng lên tiếng trả lời của Diệp Lăng Phi:

- Anh sớm đã dậy rồi.

Bạch Tình Đình khẽ đẩy cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi lung quay về phía mình, áo còn chưa mặc, đang vươn vươn đôi vai, lộ lên cơ bắp rắn chắc, đầy nam tính của Diệp Lăng Phi.

Tim cô loạn nhịp, mất không nỡ rời khỏi thân hình cường tráng của Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:

- Ông xã, anh chuẩn bị xong chưa?

Diệp Lăng Phi quay lại, hạ bộ của hắn đang khoa trương nhô lên. Hắn thấy Bạch Tình Đình đứng sau cửa, giơ tay chỉ về phía cái túi đen trên đầu giường, nói:

- Đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi.

Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa bước về phía Bạch Tình Đình. Ánh mắt cô chăm chú nhìn hạ bộ đang nhô lên của hắn. Cô cảm thấy nhịp tim càng lúc đập càng nhanh, rất muốn đưa mắt nhìn đi chỗ khác nhưng không biết tại sao mắt cô cứ dán vào đó.

Diệp Lăng Phi thấy cô nhìn mãi không dứt, lòng cười thầm, bước tới trước mặt cô, khẽ kéo tay cô đặt lên hạ bộ của hắn, cười nói:

- Bà xã, cả tối qua anh nhớ em nên sáng dậy mới thành thế này đây, hay em xoa xoa nó, cho nó nhỏ lại đi.

Nghe những lời khiêu khích của Diệp Lăng Phi, tim cô rung bắn lên, cúi đầu, cổ ửng hồng, khẽ nói:

- ông xã, đừng đùa nữa. Em còn phải quay về thay đồ nữa.

Tuy nói thế nhưng tay cô vẫn đật lên hạ bộ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nắm tay cô, trượt thẳng vào trong quần đùi của hắn, đặt tay cô nắm lấy cái nơi đột nhiên nhô lên đó. Bạch Tình Đình chợt cảm thấy tay mình nóng bừng bừng, như thỏ non giật mình, rút tay ra, quay người, vội vàng rời khỏi phòng ngủ của Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình vừa chạy ra, liền va ngay vào Chu Hân Minh. Chu Hân Minh chưa kịp hỏi đã thấy mặt Bạch Tình Đình ửng đỏ, chạy vụt qua mình. Chu Hân Minh ngỡ ngàng nhìn Bạch Tình Đình, cô không hiêu sao cô ấy lại thế. Cô vừa bước được vài bước liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngó đầu ra nhìn.

Chu Hân Minh bước tới, nhất định lại do Diệp Lăng Phi chọc ghẹo Bạch Tình Đình rồi. Chu Hân Minh vô tình lướt qua hạ bộ của Diệp Lăng Phi, thấy nó @%& nổi lên liền hiểu ngay.

Chu Hân Minh định đi qua nhưng vừa bước được vài bước liền bị Diệp Lăng Phi một tay ôm lấy cô, bế thẳng vào trong phòng ngủ của hắn.

Chu Hân Minh bị Diệp Lăng Phi ôm chặt vào lòng. Cô cảm thấy sự ấm áp khó tả từ thân thể cường tráng của Diệp Lăng Phi.

- Đừng đùa nữa, em còn phải đi.

Chu Hân Minh hôm nay dậy từ rất sớm, định tới đội cảnh sát hình sự xử lý vụ án. Cô sợ Diệp Lăng Phi sẽ làm quần áo của cô loạn lên.

Diệp Lăng Phi đâu có để ý tới những điều đó, ôm chặt lấy cô, hôn cô. Chu Hân Minh cảm nhận được cái đó của Diệp Lăng Phi đang cương cứng lên, trong lòng rất muốn nhưng lại thấy giờ không phải lúc để cùng Diệp Lăng Phi làm chuyện xxoo. Sau nụ hôn nóng bỏng với Diệp Lăng Phi, Chu Hân Minh khẽ nói:

- Đừng nghịch nữa, em thật phải đi rồi.

- Em không nỡ để anh khó chịu, bức bối thế này mà bỏ đi chứ!

Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa đưa tay cởi bỏ thắt lưng của Chu Hân Minh nhưng bị Chu Hân Minh giữ lại, khẽ nói:

- Không được mà, giờ đã là sáng rồi, Tình Đình và vú Ngô đều đã dậy cả rồi, thế này không hay. Nếu không, đợi anh đi về em sẽ chiều anh?

Nhưng giờ anh không thể chịu được, vừa này Tình Đình qua đã làm cho dục vọng của anh nổi dậy, kết quả cô ấy liền chạy mất.

Diệp Lăng Phi miệng nói, tay phải đã xoa xoa bóp bóp ngực của Chu Hân Minh, nói:

- Anh không thể cứ thế này mà chịu được. Em không sợ cái đó của anh tắc mà hỏng mất

- Thật sự không được mà!

Chu Hân Minh khẽ kiên quyết nói.

- Không chừng lát nữa là Tình Đình sẽ gọi anh đó, để Tình Đình thấy không hay đâu!

Diệp Lăng Phi nhíu mày, khẽ nói mấy câu vào tai Chu Hân Minh. Chu Hân Minh míu môi, do dự một lúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Diệp Lăng Phi thấy cô đồng ý, liền kéo Chu Hân Minh tới bên giường. Anh ngồi lên giường. Chu Hân Minh ngần ngại cúi người xuống trước Diệp Lăng Phi, hai tay để lên quần của Diệp Lăng Phi, từ từ cởi ra.

Chu Hân Minh khe khẽ cúi đầu xuống. Diệp Lăng Phi chịu không nói, vừa thấy Chu Hân Minh mở miệng liền đưa tay giữ lấy đầu cô, đẩy về phía cái ** của mình.

Khoái cảm lan truyền khắp người Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, thấy Chu Hân Minh đang cúi đầu giữa hai đùi mình, miệng nở nụ cười sảng khoái.

Chu Hân Minh lại đi đánh răng một lần nữa, vừa bước ra khỏi phòng tắm liền thấy Bạch Tình Đình đã mặc xong quần áo. Bạch Tình Đình trên khoác một chiếc áo màu trắng, bên trong mặc chiếc áo sơ mi cộc tay trắng một màu, dưới đồng bộ là chiếc quần thể thao màu trắng, chân mang đôi giầy thể thao, tay xách hai túi ba lô, trong túi nhét đầy tới mức phồng hết cả lên.

Thấy Chu Hân Minh bước ra từ phòng tắm, Bạch Tình Đình ngỡ ngàng hỏi:

- Hân Minh, cậu chưa đi sao?

Bạch Tình Đình nói xong, mặt liền đỏ ửng lên. Cô nghĩ tới mình lúc nãy chạy từ phòng của Diệp Lăng Phi ra, đụng ngay phải Chu Hân Minh, không biết Chu Hân Minh coi mình thế nào đây.

Lúc này, Chu Hân Minh càng bối rối hơn, cô không ngờ mình lại đụng phải Bạch Tình Đình. Nhưng đụng cùng đã đụng rồi, cô chỉ đành che giấu:

- Vừa này tớ....tớ đã định đi....

Nhưng Chu Hân Minh ngập ngừng một lúc lâu cũng không sao tìm được cớ nào để che giấu chuyện lúc này cô và Diệp Lăng Phi vừa làm.

Bạch Tình Đình cho rằng Chu Hân Minh đã nhìn thấy chuyện lúc này giữa cô và Diệp Lăng Phi. muốn trốn, không để mình hiểu nhầm, liền vội vàng nói:

- A, Hân Minh, không nói chuyện nữa, tớ phải đi ăn sáng đã, phải đi sớm chút không lại tắc đường mất.

Chu Hân Minh đang không biết làm cách nào để giải thích, thấy Bạch Tình Đình nói thế, cô vội vã nói:

- Đúng đó, Tình Đình, cậu nhanh đi đi, buổi sáng đường tắc dữ lắm!

Bạch Tình Đình ừ một tiếng, xách hai túi ba lô lên, bước nhanh về hướng cửa cầu thang. Thấy Bạch Tình Đình rời khỏi, Chu Hân Minh thờ phảo, trong lòng thầm trách Diệp Lăng Phi xấu xa, không hiểu cho mình, để mình phải xấu hổ thế này.

Chu Hân Minh lướt nhìn phòng của Diệp Lăng Phi một tí rồi quay đi, lén lút sờ tay vào trong áo, ôm chặt lấy ngực.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ăn xong liền cùng vú Ngô bước ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi đi lấy con xe Mercedes của Chu Hân Minh ra. Bác Ngô và Bạch Tình Đình liền lên xe.

Diệp Lăng Phi lái xe rời biệt thự. Vì phải lái xe trên đường cao tốc rất lâu nên Diệp Lăng Phi lái xe tới cây xăng trước, đổ đầy xăng, tiện ghé luôn vào quán ăn nhanh tại cây xăng mua một thùng nước khoáng và một số đồ ăn ăn trên đường đi.

Diệp Lăng Phi lái xe đến đầu đường cao tốc, thấy một chiếc xe khách đang đứng ở cửa thu phí. Diệp Lăng Phi lướt nhìn qua rồi nói:

- Cái xe đó quá cũ rồi sao vẫn còn chạy được nhỉ.

- Tham tiền tham tới phát điên rồi hay sao. Không thèm đếm xỉa tới tính mệnh của hành khách trên xe!

Bạch Tình Đình ngồi phía sau nói.

Chiếc xe đó đi qua trạm thu phí. Diệp Lăng Phi cùng lái qua trạm thu phí, lái ngay sau chiếc xe đó đi vào đường cao tốc. Vừa lên đường cao tốc, liền thấy chiếc xe khách đột nhiên tăng tốc, khiến Diệp Lăng Phi giật nảy mình, lắc lắc đầu nói:

- Tài xế nghĩ mình đang lái Merce chắc, lái cái xe cũ rách mà còn lái nhanh như thế, không sợ xảy ra tai nạn sao?

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhấn ga. Anh không muốn lái xe qua nhanh. Diệp Lăng Phi chủ yếu lo vú Ngô không chịu được, vì thế, chiếc xe không thực sự chạy hết tốc độ của nó.

Chiếc xe khách chạy cùng hướng với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi để xe lái sau chiếc xe đó, vừa hút thuốc, vừa nói:

- Bà xã, em thấy trên thân cái xe đó dán cái gì. Sao anh thấy nó cứ xanh xanh đỏ đỏ thế nào ấy.

Bạch Tình Đình hờn giận nói:

- Sao em biết được chứ, cách xa như thế, anh nghĩ em là thần chắc.

Diệp Lăng Phi cười hì hì, rồi cùng không chọc Bạch Tình Đình nữa, từ từ lái xe, không nhanh cũng không chậm.

Diệp Lăng Phi từ từ bám sau chiếc xe khách hơn hai tiếng đồng hồ, lúc sắp tới khu dịch vụ trên đường cao tốc, chiếc xe khách lái vào, Diệp Lăng Phi đang định đi qua khu dịch vụ thì thấy Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, em muốn đi vệ sinh.

Nghĩ cũng đúng, từ lúc rời biệt thự tới đây, đã hơn ba tiếng đồng hồ rồi. Trên đường Bạch Tình Đình còn uống không ít nước, không đi vệ sinh mới lạ. Diệp Lăng Phi lái xe đậu vào khu dịch vụ, cạnh ngay chỗ chiếc xe khách vừa dừng.

Vú Ngô và Bạch Tình Đình đi vệ sinh, Diệp Lăng Phi cùng xuống xe, lúc anh từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Bạch Tình Đình và vú Ngô vẫn chưa quay lại, đành ngồi vào xe đợi. Anh thấy một người đàn ông tầm 40 tuổi hơn đứng ở cửa xe khách lúc nãy. Người đàn ông đó ngoại hình khá đặc biệt, khuôn mặt dài thườn thượt, mũi cong, càng trông càng thấy sao mà xấu tới thế.

Một lát sau, vú Ngô và Bạch Tình Đình bước ra. Diệp Lăng Phi thấy vú Ngô bước về phía người đàn ông đó, không ngờ còn nói với ông ta vài câu, chắc là chỗ quen biết. Diệp Lăng Phi giật mình, nghĩ:

- Làm sao vú Ngô có thể quen loại người đó được.

Vú Ngô chỉ nói với người đàn ông đó vài câu rồi cũng Bạch Tình Đình quay trở về xe. Diệp Lăng Phi quay đầu lại, hỏi:

- Vú Ngô, đó là ai thế?

- Cư sĩ Thanh Sơn!

Vú Ngô vừa cười vui vẻ vừa nói.

- Không ngờ lại gặp được ông ấy. Đúng là duyên phận. Cư sĩ Thanh sơn vừa nói rồi, có thể cùng nhau tới chùa Thanh Sơn, điều này chứng tỏ ta rất có duyên với Phật. Nếu không sao lại gặp được ông ấy. Cư sĩ Thanh Sơn nói sẽ giúp đỡ ta. À, Diệp tiên sinh, lát nữa chúng ta đi theo chiếc xe đó nhé. Cư sĩ Thanh Sơn nói sẽ dẫn chúng ta đi bái Phật đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK