Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi Diệp Lăng Phi rời khỏi Trương Lộ Tuyết nằm trên giường cảm thấy thật sự vô vị, cô đã tắt đèn nhưng chưa ngủ liền mà là hồi tưởng lại cảnh tiếp xúc giữa mình và Diệp Lăng Phi hôm nay, trong bất giác Trương Lộ Tuyết đã chìm vào giấc mơ.

Trong giấc mơ Trương Lộ Tuyết cảm thấy hình như có tiếng vang lên ngoài cửa, Trương Lộ Tuyết cho là mình ảo giác, cô mơ mơ màng màng đưa tay ra bật đèn trên tường, nhưng khi cô vừa đưa tay chạm vào chỗ công tấc đèn thì đột nhiên miệng cô bị một bàn tay bụm lại, Trương Lộ Tuyết giật mình mở to mắt ra, cô sợ hãi nhìn thấy có bóng người đang chuyển động trước mặt mình.

Nhưng miệng của Trương Lộ Tuyết bị người đó dùng tay bịt chặt không thể kêu lên được.

Trương Lộ Tuyết ra sức vùng vẫy thì nghe có người đàn ông lạnh lùng nói với cô:

- Tối nhất cô nghe lời chút, nếu không tôi sẽ cho cô chết thảm đó!

Trương Lộ Tuyết không vùng vẫy nữa, người đàn ông đó nhìn thấy Trương Lộ Tuyết không vùng vẫy nữa thì hắn đưa tay ra bật đèn trên tường, đèn vừa được bật thì Trương Lộ Tuyết nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, người đàn ông đó đeo cái kính đen Phnôm-phênh, tay cầm con dao nhọn sáng lóa.

Người đàn ông đó buông tay bịt miệng Trương Lộ Tuyết ra, hắn ngồi bên giường áp con dao lên mặt Trương Lộ Tuyết, lưỡi dạo lạnh ngắt khiến cho Trương Lộ Tuyết cảm thấy toàn thân lạnh run, cô trợn trừng mắt hỏi kèm theo ngữ khí kinh hãi:

- Anh muốn làm gì?

- Tôi muốn làm gì?

Người đàn ông đó đột nhiên bật cười điên dại nói:

- Lộ Tuyết, cô không biết tôi sao, cô không biết có người tặng hoa cho cô, có người viết thư cho cô sao?

- A, anh là…

- Đúng, không sai, tôi chính là Từ Thiệu Dương mà cô muốn tìm, tôi biết lần trước cô đến công ty tôi tìm tôi!

Người đàn ông đó cười nói.

- Chắc cô không biết, lúc đó tôi đang ở công ty, nhưng đúng lúc đi vệ sinh nên không gặp được các người. Trương Lộ Tuyết, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy, tại sao chứ?

- Tôi đối xử với anh thế nào chứ?

Trương Lộ Tuyết kinh hãi nói.

- Tôi không quen biết anh, trước giờ tôi chưa từng gặp qua anh!

Hai mắt Từ Thiệu Dương chiếu ra tia nóng rực, mắt hắn nhìn thẳng vào Trương Lộ Tuyết nói:

- Cô nói cô không quen tôi, chẳng lẽ mỗi ngày tôi tặng hoa cho cô, viết thư cho cô cô đều không biết tôi? Trương Lộ Tuyết, cô có biết vì cô mà tôi đã chịu biết bao khổ cực không. Mỗi tối tôi đều chờ đợi cạnh nhà cô, em chỉ muốn xem thử những bức ảnh của cô tôi đều cất giữ kỹ. Vì để mọi người biết được vẻ mặt xinh đẹp của cô, tôi đặc biệt lập một blog có mấy tấm hình đó cho cô mà không có trên blog của tôi. Những bức ảnh đó đều là do tôi chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ cho cô, nhưng đáng tiếc tôi chỉ có thể chụp lén cô, chỉ có thể dùng thân hình của mấy cô gái xấu xí đi miêu tả nữ thần trong lòng tôi!

- Vị tiên sinh này, à, không, Từ tiên sinh. Tôi nghĩ chắc anh nhầm rồi, tôi chỉ là một cô gái bình thường không đáng để anh phải đối đãi với tôi như vậy, hơn nữa tôi cũng đã có bạn trai rồi, tôi rất hy vọng có thể làm bạn với anh!

Trương Lộ Tuyết dè dặt nói.

Từ Thiệu Dương nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy thì hắn gầm lên như phát điên:

- Im miệng, cô im miệng cho tôi!

Con dao của Từ Thiệu Dương khẽ trượt trên mặt Trương Lộ Tuyết, tim Trương Lộ Tuyết đập mạnh lên, cô lo người đàn ông giống như bị thần kinh này sẽ làm mình bị thương. Trương Lộ Tuyết thầm cố gắng nghĩ cách thoát khỏi người đàn ông này, nhưng giờ cô lại đang nằm trên giường, không còn cách nào cả.

Từ Thiệu Dương nhìn thấy Trương Lộ Tuyết kinh hãi nhìn mình, đột nhiên hắn rút dao ra khỏi mặt Trương Lộ Tuyết. Nói với vẻ có lỗi:

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên như vậy. Lộ Tuyết, tôi không làm thương đến cô chứ, nào, ngồi dậy để tôi nhìn kỹ cô hơn, tôi không thể làm cô bị thương được, cô chính là nữ thần mà tôi đã đợi hơn ba mươi năm, tôi không thể làm thương cô!

Trương Lộ Tuyết không còn cách nào khác, bây giờ cô cảm thấy thần kinh của người đàn ông có tên Từ Thiệu Dương nhất định có vấn đề, thay đổi nhanh như chong chóng. Trương Lộ Tuyết không hiểu được tính khí của người đàn ông này, nhưng trong lòng cô rất rõ, lúc này mình chỉ có thể bình tĩnh nghĩ cách kéo dài thời gian, sau đó tìm cơ hội thoát thân.

Trương Lộ Tuyết ngồi dậy, cô chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, trước khi Diệp Lăng Phi chưa rời khỏi, Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi đã chơi một phen, trong lúc vui đùa áo ngực cô cũng đã cởi ra, lúc này Trương Lộ Tuyết không có mặc áo ngực, Trương Lộ Tuyết lo Từ Thiệu Dương sẽ nhìn thấy ngực mình thì nỗi lên dục hỏa của đàn ông.

Trương Lộ Tuyết vội vàng vòng hai tay trước ngực nhìn Từ Thiệu Dương.

Đột nhiên Từ Thiệu Dương chép chép môi, hắn nói không ngớt:

- Quả thật là phẩm nghệ thuật, Lộ Tuyết, cô có biết cô đẹp lắm không, cô mãi là nữ thần, vì cô tôi nguyện làm bất cứ chuyện gì!

Từ Thiệu Dương nói đến đây đột nhiên cao giọn, nói có chút kích động:

- Nhưng, tại sao cô lại đi cùng với người đàn ông đó, cô có biết không, lúc nhìn thấy cô từ bệnh viện phụ sản đi ra lòng tôi rất đau, Lộ Tuyết, cô làm tôi quá thất vọng rồi, sao cô có thể làm những chuyện như vậy chứ, cô là nữ thần của tôi, tôi không thể chấp nhận sự tổn thương mà cô dành cho tôi!

Từ Thiệu Dương hiện rõ rất đau khổ, hắn đặt con dao bên cạnh giường, hai tay ôm lấy mặt hắn đau khổ nói:

- Cô làm như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất đau khổi, tôi không thể nào chấp nhận cô làm vậy được!

Trương Lộ Tuyết thấy Từ Thiệu Dương hai tay bưng mặt, tay phải cô len lén mo đến bên giường, ở đó có một bình xịt thuốc. Trương Lộ Tuyết len lén cầm nó trong tay.

Từ Thiệu Dương buông hai tay xuống, ánh mắt hắn lại dừng trên người Trương Lộ Tuyết nói:

- Lộ Tuyết, tôi không cho phép những thứ không hoàn mỹ, cô là nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng tôi, tôi thậm chí còn muốn sống tiếp khoảng thời gian còn lại của đời người với cô, nhưng bây giờ cô đã đích thân phá họa ước mơ này của tôi, cô có biết là cô tàn nhẫn lắm không, cô làm thế có xứng đáng với tôi không, cô đã có con với người khác, tôi không cho phép chuyện này xảy ra!

- Tôi… không biết anh… thích tôi!

Trương Lộ Tuyết sợ hãi nói.

- Anh… anh trước giờ không có nói với tôi!

- Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, Lộ Tuyết, tôi đã nghĩ đến một nơi chúng ta có thể mãi mãi ở với nhau!

Từ Thiệu Dương nói xong lại cầm con dao lên nói:

- Tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ dẫn cô đến một nơi không có ai đi qua, ở đó chỉ có hai chúng ta, cô thấy có được không?

- Được, được!

Trương Lộ Tuyết sợ hãi liên tục gật đầu, cô ấp úng nói:

- Từ tiên sinh, tôi nghe theo anh, anh nói đi đâu thì đi đến đó được rồi, bây giờ tôi rất sợ!

Từ Thiệu Dương lè lưỡi ra liếm liếm cái lưỡi dao, trên mặt nở nụ cười man rợ, nói:

- Lộ Tuyết, đừng có sợ, lập tức cô sẽ hết sợ thôi!

Trong lúc Từ Thiệu Dương man rợ thì thình lình Trương Lộ Tuyết giơ tay phải lên, phun thẳng thuốc xịt vào mắt tên Từ Thiệu Dương đó.

- A, mắt của tôi!

Từ Thiệu Dương cảm thấy nóng bỏng con mắt, hắn bất giác hai tay bụm lấy mắt, Trương Lộ Tuyết nhân cơ hội này chuồn xuống giường, đứng lên chạy chân đất ra khỏi.

- Đồ đê tiện, cô đừng có chạy, tôi giết chết cô!

Từ Thiệu Dương hét lên ở trong phòng, nhưng mắt hắn nhất thời không thấy rõ thứ gì cả, hắn chỉ có thể hét to lên như thế.

- Cứu với, chị Vương, mau báo cảnh sát!

Trương Lộ Tuyết ra sức chạy xuống lầu nhưng nhìn thấy bảo mẫu của cô nằm ngất trước cửa phòng, nghĩ chắc là tên Từ Thiệu Dương lúc nãy đã lén mò vào đây, chị Vương đã nghe tiếng động nên đi ra liền bị Từ Thiệu Dương đánh ngất đi.

Trương Lộ Tuyết thấy vậy không dám dừng lại mà lập tức điên cuồng mở cửa phòng chạy chân đất xông ra ngoài.

- Đồ đê tiện, không được chạy!

Từ Thiệu Dương tay cầm con dao nhọn loạng choạng chạy xuống lầu, mắt hắn một con nhắm một con mở hé đang đuổi theo sau Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết sợ hãi trong lòng vừa chạy vừa la hét cứu mạng lúc Trương Lộ Tuyết chạy ra khỏi sân thì một chiếc xe đột nhiên dừng trước mặt Trương Lộ Tuyết, đèn xe chói đến nỗi Trương Lộ Tuyết không mở mắt ra được, lập tức cô ngã nhào xuống đất.

Cửa xe vừa mở ra thì Diệp Lăng Phi vội vàng chạt xuống. Lúc nãy Diệp Lăng Phi muốn gọi điện cho Chu Hân Mính phát hiện điện thoại lại không ở trên người mình. Nhất định là để quên ở nhà Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi lo lắng trong lòng lỡ như Bạch Tình Đình gọi điện mà Trương Lộ Tuyết bắt máy thì việc xem như bại lộ hết rồi, thế là Diệp Lăng Phi quay ngược xe lại, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Diệp Lăng Phi xuống xe, hắn chạy đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, nhìn thấy Trương Lộ Tuyết mặc áo ngủ mỏng manh trên người đi chân trần nằm dưới đất, đầu gối cô và trên chân còn thấm vết máu, Diệp Lăng Phi đau lòng dìu Trương Lộ Tuyết lên hỏi:

- Lộ Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy?

Trương Lộ Tuyết nói xong câu này liền ngất đi.

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông đeo kính đen cầm con dao xông ra, Diệp Lăng Phi buông Trương Lộ Tuyết ra đi hai bước về phía Từ Thiệu Dương, trong lúc tên Từ Thiệu Dương cầm con dao xông vào Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đã đưa tay phải ra túm lấy cánh tay của Từ Thiệu Dương, tiếp theo đó dùng sức tách ra rồi đâm ngược vào ngực Từ Thiệu Dương. Từ Thiệu Dương vốn định đâm Diệp Lăng Phi một nhát dao đó nhưng không ngờ lại đâm trúng chính mình.

Diệp Lăng Phi không quan tâm đến sự sống chết của Từ Thiệu Dương, hắn vội quay ngược lại bên Trương Lộ Tuyết, ôm eo bồng cô đặt lên xe.

Lúc Diệp Lăng Phi lên xe, đột nhiên có hai bảo vệ đi tuần tra chạy qua, hai người đó nghe thấy âm thanh mới chạy qua bên này.

- Xảy ra chuyện gì thế?

Hai bảo vệ đó hỏi.

- Mau báo cảnh sát, người này muốn hành hung!

Diệp Lăng Phi không có thời gian giải thích với hai người này, hắn vừa định lên xe, đột nhiên cảm thấy mình mà đi như vậy thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức, Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi:

- Có di động đó ko?

- Có!

Một bảo vệ trong đó lên tiếng.

- Mượn dùng một chút, tôi báo cảnh sát!

Diệp Lăng Phi nói.

Người bảo vệ đó đưa di động cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm di động lên gọi vào số của Chu Hân Mính. Đợi điện thoại thông rồi Diệp Lăng Phi không có thời gian giải thích cặn kẽ với Chu Hân Mính, chỉ nói:

- Hân Mính, Lộ Tuyết xảy ra chuyện rồi, có người muốn giết Lộ Tuyết, bây giờ em lập tức dẫn người đến nhà Lộ Tuyết, tên hung thủ đó bị thương rồi, đang ở đây nè. À, còn có điện thoại di động của anh chắc cũng ở nhà Trương Lộ Tuyết, Hân Mính, lúc em qua thì giúp anh tìm với, bây giờ anh đưa Trương Lộ Tuyết đi bệnh viện đã!

Diệp Lăng Phi không giải thích nhiều, sau khi cúp máy Diệp Lăng Phi trả điện thoại lại cho hai bảo vệ đó, sau đó hắn liền lên xe chạy thẳng đến hướng bệnh viện.

---------ooooo0ooooo-----------

Đầu gối và chân của Trương Lộ Tuyết bị thương, sau khi qua xử lý đơn giản thì Trương Lộ Tuyết có thể rời khỏi. Trương Lộ Tuyết chỉ là do quá kinh hãi mà thôi, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đi chân trần thì đau lòng bồng Trương Lộ Tuyết ra thẳng lên xe. Diệp Lăng Phi nhìn thấy cảnh xuân lộ ra từ chiếc nội y mỏng manh có chút ghen nói:

- Mẹ kiếp, tên bác sĩ nam đó hôm nào sẽ dạy cho hắn bài học, đã nhìn thấy cảnh xuân chỉ có mình anh mới có thể được thấy!

- Anh ghen rồi à?

Trương Lộ Tuyết nhìn thấy bộ dạng có chút ghen của Diệp Lăng Phi, trong lòng vui vẻ nhưng cô cố ý nói:

- Em có phải là vợ anh đâu, em thích để cho ai nhìn thì để cho người đó nhìn, anh không thể quản em được, trừ phi…

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy liền vội vàng chuyển đề tài khác:

- Lộ Tuyết, tối nay em qua bên chỗ anh ở đi, tìm ít đồ thay!

Trương Lộ Tuyết cười nói:

- Em biết ngay là anh sẽ chuyển đề tài mà, được thôi, bây giờ em cảm thấy rất mệt, chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon!

Trương Lộ Tuyết cảm thấy chỉ cần có Diệp Lăng Phi ở bên cô liền có cảm giác an toàn, đặc biệt lúc nãy ở trước cổng biệt thự nhà mình nhìn thấy Diệp Lăng Phi, suýt chút nữa Trương Lộ Tuyết gọi Diệp Lăng Phi là thượng đế rồi, sự cảm kích trong lòng Trương Lộ Tuyết không thể nào dùng từ biểu đạt được, cho dù mình có sinh con cho người đàn ông này thì cả đời cũng sẽ canh giữ bên cạnh người đàn ông này như thế, đây cũng là một việc rất hạnh phúc rồi.

Diệp Lăng Phi đâu có ngờ lần này hắn dùng anh hùng cứu mỹ nhân đã chinh phục được trái tim của cô gái này rồi, có điều anh hùng cứu mỹ nhân lần này của Diệp Lăng Phi quả thật quá bất ngờ rồi, lúc đó Diệp Lăng Phi lo là ngộ nhỡ Bạch Tình Đình gọi điện cho hắn mà bị Trương Lộ Tuyết bắt máy thì không biết nên làm thế nào.

Việc này nằm ngoài dự tính nhưng lại thu được kết quả thấu tình đạt lý.

Diệp Lăng Phi chạy xe trở về biệt thự của mình, lúc hắn bồng Trương Lộ Tuyết đi vào trong biệt thự thì Trương Vân bị tiếng xe ô tô làm cho thức tỉnh vừa mới mở cửa phòng ra, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang bồng một mỹ nữ đi vào, Trương Vân vội vàng hỏi:

- Diệp tiên sinh, có cần tôi giúp gì không?

- Không cần đâu!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong đột nhiên nói tiếp:

- Trương Vân, cô lên với tôi, tôi còn có chút việc nhờ cô giúp!

Trương Vân vội đồng ý đi theo Diệp Lăng Phi lên lầu.

- Trương Vân, cô đi thu dọn căn phòng ở tầng ba đi!

Diệp Lăng Phi dặn dò.

- Cầm luôn đôi dép lê qua đây!

- Tại sao em phải ngủ ở tầng ba, em không thể ngủ cùng phòng với anh sao?

Câu nói này của Trương Lộ Tuyết vừa dứt thì Diệp Lăng Phi lập tức trở nên căng thẳng, Trương Vân rất biết điều nói:

- Diệp tiên sinh, tôi đi thu dọn trước đây!

Trương Vân vừa đi thì Diệp Lăng Phi nói:

- Lộ Tuyết, em đừng làm cho anh khó xử thêm nữa, dù sao Tình Đình vẫn chưa biết quan hệ giữa chúng ta, chí ít em cũng cho anh thời gian, có đúng không?

- Bỏ đi, em chỉ buộc miệng nói ra thôi, được rồi, được rồi, thì ngủ ở lầu ba!

Trương Lộ Tuyết không nói gì với Diệp Lăng Phi nữa, trong đó phần lớn là do tối nay Diệp Lăng Phi đã cứu cô, Trương Lộ Tuyết không muốn gây khó xử cho Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi bồng Trương Lộ Tuyết lên phòng khách ở tầng ba thì hắn bảo Trương Vân chăm sóc cho Trương Lộ Tuyết trước, sau đó Diệp Lăng Phi quay ngược trở xuống lầu, hắn đến phòng khách cầm điện thoại bàn ở phòng khách gọi vào số di động của Chu Hân Mính.

- Hân Mính, bên đó thế nào rồi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Đã giải quyết xong rồi, tên nghi phạm đó đã được đưa vào viện, có điều hắn chảy máu rất nhiều, ai biết có thể cứu được không!

Chu Hân Mính nói.

- Trương Lộ Tuyết đâu, em cần tìm cô ấy ghi lại sự việc!

- Đang ở nhà chúng ta, lúc nào em về? Khi nào về hẳn nói chuyện sau!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em đang lái xe về nè, à, di động của anh em tìm thấy rồi, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh!

Chu Hân Mính nói.

- Anh phải giải thích rõ cho em.

- Được rồi, em về đây hẳn nói!

Diệp Lăng Phi nói.

Khoảng cỡ hơn hai mươi phút Chu Hân Mính đã lái xe về biệt thự. Chu Hân Mính cầm điện thoại của Diệp Lăng Phi đi vào, cô vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi liền ném điện thoại lại cho Diệp Lăng Phi hỏi:

- Điện thoại của anh sao lại ở phòng của Trương Lộ Tuyết, hôm nay anh đến chỗ Trương Lộ Tuyết hả?

- Ừm, xem như là vậy, có rất nhiều chuyện anh muốn nói với em.

Diệp Lăng Phi cất xong điện thoại thì kéo Chu Hân Mính lên lầu, Chu Hân Mính thắc mắc hỏi:

- Anh làm gì thế, sao lại kéo em?

- Hân Mính, em tìm hai bộ quần áo đưa cho Trương Lộ Tuyết mặc, bây giờ cô ấy chỉ mặc bộ đồ ngủ, đồ ngủ đó hơi bẩn rồi, anh tính để em tìm bộ đồ ngủ, Hân Mính, không vấn đề gì chứ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Mính trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Bên em đương nhiên không thành vấn đề, có điều, nếu như để Bạch Tình Đình biết được thì không được hay, Diệp Lăng Phi, tối nay anh phải nói rõ mọi chuyện với em, nếu không sau này có bất cứ chuyện gì em cũng không dấu diếm cho anh đâu!

- Hân Mính, anh thề nhất định sẽ thành thật với em!

Diệp Lăng Phi kéo Chu Hân Mính vào phòng, hắn bảo Chu Hân Mính tìm đồ ngủ còn hắn ngồi bên giường Chu Hân Mính, nói:

- Có điều, anh phải nói trước với em, việc này rất nan giải, bây giờ anh không biết nên giải quyết thế nào cả!

- Anh đâu có chuyện nào dễ giải quyết đâu!

Chu Hân Mính quay lưng lại với Diệp Lăng Phi lục tìm tủ áo quần của cô, từ trong đó tìm ra được chiếc áo ngủ màu trắng ném lên giường nói:

- Anh xem chiếc áo ngủ này thế nào?

- Ừm, lấy chiếc áo ngủ này đi!

Diệp Lăng Phi cầm chiếc áo ngủ lên nói với Chu Hân Mính:

- Hân Mính, cùng lên lầu đi!

- Em không lên đó đâu, không nhất thiết phải gặp mặt Trương Lộ Tuyết!

Chu Hân Mính nói.

- Em đi tắm trước đây, đợi anh xong việc của Trương Lộ Tuyết thì hãy đến tìm em!

- Ừm!

Diệp Lăng Phi gật đầu, lúc Diệp Lăng Phi đi đến bên cửa đột nhiên hắn nói:

- Hân Mính, tắm sạch sẽ hơn chút, đợi lát nữa anh qua tìm em, anh thích mùi hương của em!

- Dẹp đi, đừng có nói bậy bạ, mau đi đi!

Chu Hân Mính đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi cửa, sau khi Chu Hân Mính đóng cửa phòng thì trên khuôn mặt của Chu Hân Mính nở nụ cười hạnh phúc. Chu Hân Mính là người phụ nữ như vậy, cô luôn rất dễ thỏa mãn, mà đây cũng là Diệp Lăng Phi chịu nói nguyên nhân nhiều bí mật của hắn cho Chu Hân Mính nghe, người phụ nữ giống như Chu Hân Mính bất kỳ người đàn ông nào cũng đều mơ mộng có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK