Kỷ Tuyết có béo hơn trước kia đôi chút, nhưng xét một cách tổng thể thì vẫn hơi gầy. Ngực cô đầy đặn hơn trước kia, mông cũng lớn hơn, toàn thân toát lên vẻ thanh xuân hoạt bát, đây là thứ mà Diệp Lăng Phi đã mất đi, thanh xuân tựu là vốn liếng, có được thanh xuân là có thể chống lại thất bại. Kỷ Tuyết rúc vào trong ngực Diệp Lăng Phi một lúc, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ cái mông nhỏ của Kỷ Tuyết, nói:
- Tiểu nha đầu, mau xuống đi, có phải cháu định ôm chú cả đêm như vậy không?
Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô mới lưu luyến không rời buông cổ Diệp Lăng Phi ra, cô bĩu bĩu môi, nói với vẻ không vui:
- Chú à, sao cháu cứ cảm thấy chú không muốn gặp cháu, nếu không thì sao từ lúc nhìn thấy cháu chú chẳng vui vẻ chút nào, bây giờ còn cau mày nữa chứ, khó coi chết đi được!
Trong lúc Kỷ Tuyết đang nói, lại có thêm một nam hai nữ bước xuống từ chiếc xe thể thao kia, hai cô gái đó cũng trạc tuổi Kỷ Tuyết, ăn mặc cũng rất hở hang. Diệp Lăng Phi vừa thấy tình cảnh này, hắn đã hiểu ra mọi chuyện. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Những người đó đều là bạn của cháu à?
- Đúng vậy, đó đều là bạn cháu!
Kỷ Tuyết nói,
- Chú, có chuyện gì sao?
Tay phải Diệp Lăng Phi ôm vai Kỷ Tuyết, nói:
- Kỷ Tuyết, chú muốn tâm sự với anh bạn của cháu một chút, còn cháu thì đứng đây chờ chú, được không?
- Vương thiếu rất có tiền đấy, chú, cha của cậu ấy mở công ty bất động sản!
Kỷ Tuyết nói,
- Vương thiếu bảo là dẫn bọn cháu đến kiến thức những chỗ này, cháu đi cùng bọn họ đến đây chơi. Trước kia cháu và chị Vũ Văn cũng đến chỗ này rồi, ở trong rất lớn.........!
Diệp Lăng Phi biết mình nói gì với Kỷ Tuyết cũng vô ích, hắn không tiếp tục trò chuyện với Kỷ Tuyết nữa mà quay sang nhìn gã thanh niên kia, gã thanh niên đó thấy Diệp Lăng Phi đứng ở đây liền hỏi:
- Kỷ Tuyết, chú này là ai vậy?
Kỷ Tuyết mở miệng, cô đang nghĩ không biết phải nói thế nào, lúc đó, Diệp Lăng Phi đã nói trước:
- Chàng trai, không cần biết tôi là ai, bây giờ tôi có vài câu muốn tâm sự riêng với cậu!
- Tôi đây không có thời gian để nói chuyện phiếm với những người như anh!
Gã thanh niên đó bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Bây giờ bản thiếu gia không có tâm tư để nói nhiều với những người như anh, Kỷ Tuyết, em có đi vào với anh không?
- Em......!
Kỷ Tuyết lại liếc nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm lấy Kỷ Tuyết, nói:
- Kỷ Tuyết không có sự cho phép của tôi thì không dám đi vào đâu. Tôi nghĩ bây giờ cậu có thể nói chuyện tử tế với tôi được chứ, tôi biết trong đó còn có một người bạn đang chờ cậu đấy!
Diệp Lăng Phi vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy Dã Thú từ bên trong đi ra, Dã Thú một thân toàn mùi rượu, hùng hùng hổ hổ, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn mặc kệ ở đây có ngươi, ăn nói văng mạng:
- Lão đại, cái tên tiểu tử mà anh bảo em theo dõi đang ở trong phòng tại hành lang phía tây, tiểu tử thúi kia đó đã hạ độc, tưởng là thuốc gì, hóa ra là nó hạ xuân dược. Mẹ kiếp, tiểu tử kia hạ xuân dược để làm cái gì, chẳng lẽ muốn giở trò với tiểu cô nương ở trong đó!
Dã Thú nói chuyện luôn luôn khó nghe như vậy, huống chi hiện giờ Dã Thú đã uống không ít rượu, hắn nói chuyện kiểu gì có thể tưởng tượng ra được. Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói xong, hắn quay sang nhìn gã thanh niên kia, cười nói:
- Tôi nghĩ cậu đã nghe rõ rồi chứ, cậu muốn làm gì tôi mặc kệ, nhưng mà, nếu cậu định làm như vậy với Kỷ Tuyết, thế thì đừng trách tôi không khách khí!
- Móa nó, con mẹ nó mày là ai mà dám quản chuyện của tao?
Gã thanh niên kia nghe Diệp Lăng Phi nói như thì chửi ầm lên, xem ra bình thường thằng nhóc này được người ta chiều quá hóa hư rồi, không người nào dám đắc tội với hắn, cuối cùng khiến hắn càng ngày càng kiêu ngạo, mở mồm ra là chửi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vẫn tươi cười, không lên tiếng, nhưng Dã Thú thì lại không như vậy. Dã Thú cả người toàn mùi rượu, đi đến, tặng cho tên kia một cú bạt tai trời giáng vào má trái, mắng:
- Cái thằng ranh con kia, mày chán sống rồi à, mày không nhìn xem bọn tao là ai, thằng nhãi này dám chửi người khác đúng không. Được lắm, bây giờ tao sẽ vả rơi răng mày!Dã Thú nói làm là làm, đấm thẳng vào mồm thằng nhóc đó một cái, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, tên tiểu tử đó bị Dã Thú đánh vỡ mồm, hắn nhổ ra một búng máu. Tiếng kêu thảm thiết của thằng nhóc kéo theo một đám người xúm lại xem, trong đó cả bảo vệ của hội sở giải trí thấy chuyện huyên náo cũng chạy tới. Những tên bảo vệ đó đều biết thằng nhóc này, có mấy gã bảo vệ nghĩ đây là một cơ hội tốt để thể hiện, đang định lên thể hiện trước mặt thằng nhóc đó, nhưng trong đám bảo vệ lại có người nhận ra Dã Thú, lập tức hô:
- Đây chẳng phải là ông chủ Kiều sao, sao hôm nay mới đến chỗ chúng tôi chơi?
Náo loạn hồi lâu, hóa ra Dã Thú cũng thường xuyên đến chỗ này, chỉ là trong khoảng thời gian gần đây hắn bận chuyện khác nên không đến được mà thôi. Đám bảo vệ ở đây đều biết nhân vật Dã Thú này, chẳng ai dám trêu chọc, có tiền có thế, nếu ai trêu chọc người ta, vậy thì chờ ăn một trận đó, đó vẫn còn là nhẹ đấy, nặng thì là tàn phế hoặc là mất mạng. Đám bảo vệ không dám động thủ, ai cũng cảm thấy chuyện này quá khó giải quyết, tốt nhất là không nên xen vào. Dã Thú lại nắm tay lại, đang định đánh tiếp cho đến khi nào thằng nhãi đó gãy hết răng thì thôi, nhưng lúc này, Diệp Lăng Phi lên tiếng:
- Dã Thú, không cần phải phế tiểu đó nhanh như vậy, hỏi nó xem cha nó là ai, bảo nó đưa số điện thoại của cha nó cho anh, thằng con khốn kiếp không chịu nói chuyện với anh, vậy anh phải tâm sự với cha nó vậy. Nếu như cha nó cũng không chịu nói chuyện với anh, vậy thì đánh gãy cả hàm răng của nó cũng chưa muộn!
- Vâng!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, hắn để tay xuống, cúi người xách cổ áo của tên nhóc đó lên mắng:
- Thằng nhóc thối tha, tốt nhất là mày nên biết điều mà khai ra, như vậy thì sẽ bớt bị giày vò, nếu không thì tao sẽ đánh gãy hết răng mày đó!
Miệng thằng nhóc đó vẫn còn chảy máu, hai chiếc răng cửa bị một đấm của Dã Thú đánh gãy rồi, loại cảm giác đau đớn thấu tim khiến trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi to như hạt đâu, tình cảnh bây giờ không do hắn làm chủ nữa rồi. Hắn thật sự sợ hãi người dàn ông trước mặt sẽ đánh gãy cả hàm răng của mình, hắn không dám giấu diếm chút gì, thành thật nói ra mọi chuyện. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy thằng nhóc đó đề cập đến tên cha mình, hắn cười nói:
- Anh còn đang cảm thấy lạ, rốt cuộc thì cha thằng nhóc này là ai, thật không ngờ đó lại là ông chủ Vương Nguyên đỉnh đỉnh đại danh ở thành phố Vọng Hải chúng ta. Anh và có quen biết Vương Nguyên, cũng gặp nhau mấy lần!
Diệp Lăng Phi nói xong bấm điện thoại của Vương Nguyên, đầu dây bên kia đổ chuông bảy tám hồi, mới nghe thấy giọng nói của Vương Nguyên vang lên.
- Alô, là ai gọi điện thoại cho tôi vậy?
Giọng nói của Vương Nguyên có vẻ lười nhác, dường như là vừa trải qua chuyện gì đó, mệt mỏi tới mức không muốn nói. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, cười nói:
- Vương tổng, là ông đấy à, tôi còn đang không biết con cái nhà ai mà lại hung hăng càn quấy như vậy, hóa ra là ông à!
Vương Nguyên không nhận ra giọng nói của Diệp Lăng Phi, ông ta không thân với Diệp Lăng Phi lắm, chỉ có thể nói là biết rõ một chút bối cảnh cuat Diệp Lăng, người trong hội cũng phải biết chút nội tình mà. Vương Nguyên hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... con của ông đang ở trong tay tôi!
Giọng điệu của Diệp Lăng Phi rất giống như một tên bắt cóc đang đàm phán điều kiện, Vương Nguyên lập tức căng thẳng, nghĩ con mình bị bắt cóc rồi.
- Anh đừng làm tổn thương đến con trai tôi, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần con tôi không việc gì, tôi nhất định sẽ đồng ý điều kiện của anh...!
Vương Nguyên có chút bối rối, Diệp Lăng Phi nghe Vương Nguyên nói như vậy, hắn bật cười, hừ lạnh nói:
- Vương tổng, chẳng lẽ ông cho rằng tôi thèm tí tiền đó của ông sao? Thứ tôi muốn không phải tiền của ông, mà tôi muốn tính mạng của con trai ông!
- Rốt cuộc anh là ai? Tôi có thù oán gì với anh?
Vương Nguyên trong lòng hoảng hốt, không biết mình đã đắc tội người nào.
- Tôi và ông không có thù oán gì, nhưng con trai ông lại không biết sống chết. Vương tổng, có phải ông còn chưa nhận ra tôi là ai đúng không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh... rốt cuộc anh là ai?
Vương Nguyên hỏi.
- Diệp Lăng Phi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu ông còn chưa rõ, vậy thì tôi nói rõ hơn nhé. Mảnh đất bên Long Sơn đang xây dựng là của tôi, đó là khu vực do quân đội quản lý, không ai dám động vào!
Khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, sắc mặt Vương Nguyên lập tức trắng bệch, cuối cùng ông ta cũng biết con trai mình đã đắc tội với ai.