Khương Long hiểu ý của Sở Thiếu Lăng, khi Diệp Lăng Phi đang uy hiếp Sở Thiếu Lăng, Khương Long gọi một gã thủ hạ đến, thấp giọng thì thầm vào tai tên kia vài câu, tên thủ hạ kia lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó. Diệp Lăng Phi kề con dao găm vào cổ Sở Thiếu Lăng, từng bước từng bước đi xuống cầu thang, Tiêu Vũ Văn đi theo sau. Lúc này dưới lầu đã sớm tụ họp rất nhiều người của bang 3K, những người này đều cầm vũ khí, chỉ vì kiêng kỵ Diệp Lăng Phi sẽ làm tổn thương Sở Thiếu Lăng nên mới không dám tiến lên. Diệp Lăng Phi ép Sở Thiếu Lăng đi tới xe của mình, khi Diệp Lăng Phi còn cách chiếc xe tầm 4- 5 mét, bỗng trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Diệp Lăng Phi không dám sơ xuất, đột nhiên đưa thân thể Sở Thiếu Lăng ra, trong nháy mắt đó, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó là tiếng Sở Thiếu Lăng kêu gào thảm thiết.
Vai của Sở Thiếu Lăng bị bắn thành một lỗ máu, Điệp Lăng Phi ý thức được vừa có người nổ súng mục tiêu chính là mình, nếu như không phải hắn đem Sở Thiếu Lăng ra thành cái lá chắn thịt đúng lúc, có lẽ giờ này người thụ thương nhất định là Diệp Lăng Phi. Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra cực kì nhanh, ngay sát na súng nồ, một người đàn ông cao lớn từ trong đám người nhảy tới, xuất kỳ bất nắm chật cổ tay của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy tình thế không ổn, vốn định giết chết Sở Thiếu Lăng, nhưng người đàn ông này hiển nhiên cũng là một cao thủ, sử dụng cầm nã thủ cứu Sở Thiếu Lăng thoát khỏi nhát dao của Diệp Lăng Phi.
Lúc này Diệp Lăng Phi không thể làm gì hơn là phân tâm ra đối phó với người đàn ông kia, hắn xoay cổ tay phải, tay trái biến thành quyền đấm vào huyệt thái dương của tên kia, người đàn ông né tranh nhanh như chớp nhưng cũng đồng thời buông lỏng bàn tay đang tóm Diệp Lăng Phi. Nhân cơ hội đó, Diệp Lăng Phi lùi về phía sau hai bước, thuận thế nắm lấy tay Tiêu Vũ Văn, đứng chắn trước mật cô.
- Đại thiếu gia, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?
Khương Long vội vàng chạy tới trước mặt Sở Thiếu Lăng., khẩn trương hỏi thăm.
- ****, ông trông bộ dạng tôi bây giờ giống thằng không bị làm sao lắm à? Mẹ nó, thằng khốn nào vừa nồ súng đấy, hắn muốn bắn ai vậy, nếu như lần này không có Triệu Tử ở đây thì tôi xong đời rồi, ông còn dây dưa cái gì ở đây, mau giết chết đôi cấu nam nữ này cho tôi!
Sở Thiếu Lăng lấy tay giữ vết thương ở vai đang không ngừng chảy máu, ở ngay trước mặt thành viên bang 3K, mắng chửi Khương Long thậm tệ. Thường ngày Khương Long ở trước mặt đám thuộc hạ uy phong lẫm liệt, nhưng bây giờ đối diện với Sở Thiếu Lăng, Khương Long không dám hé răng nửa lời, bị Sở Thiếu Lăng thóa mạ một trận cũng chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mật già nua héo quắt như cây táo lộ ra vẻ khẩn trương, chỉ tay vào Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn lúc này đã đến gần chiếc xe, hô to:
- Mau giết chết hai người này cho ta!
Hula, mười mấy người cầm vũ khí xông thẳng đến chỗ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hít sâu một hơi, xoay người lại nói với Tiêu Vũ Văn rằng:
- Vũ Văn, anh ngăn trở bọn họ, em mau lái xe rời đi!
- Em sẽ không đi đâu, có chết em cũng phải chết cùng anh!
Lúc này, Tiêu Vũ Văn chạy lên chắn trước mật Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy vậy tức giận nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi mà em còn giở tính trẻ con ở đây hả!
Diệp Lăng Phi vươn tay định túm Tiêu Vũ Văn trở lại, đúng lúc đó một tràng tiếng súng “tạch tạch tạch” vang lên, mấy tên bang chúng bang 3K chạy ở hàng đầu liên tục ngã xuống đất, mấy người còn lại đều không dám tiến lên nữa, đồng loạt lùi về phía sau.
Chỉ thấy có hơn mười cỗ xe đang lao tới như tia chớp, xe vừa dừng lại, Dã Thú cầm khẩu tiều liên nhảy xuống. Hắn đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hỏi hắn:
- Lão đại, em không đến muộn chứ?
- F*ck? Mày mà tới chậm một chút nữa là được nhìn thấy thi thể của tao rồi đấy!
Diệp Lăng Phi lập tức mắng một câu.
Dã Lang cũng xuống xe, cầm theo một khẩu súng tự động quân dụng, đi tới che chắn trước mật Diệp Lăng Phi.
- Satan, dựa theo sự phân phó của anh, đã giao vũ khí cho những thành viên của hắc bang
Dã Lang thấp giọng nói.
- Ừ!
Hơn trăm tên thành viên Phủ Đầu Bang nhảy từ trên xe xuống, vây quanh Diệp Lăng Phi, trong số này có hơn mười người đang cầm vũ khí quân dụng. Đám người Tống Thi và Tôn Hồng chen đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Tiêu Vũ Văn không có việc gì, mấy người đều yên lòng. Tống Thi nói:
- Diệp tiên sinh, ngài và tiểu thư cử đi trước đi, nơi này giao cho chúng tôi!
Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua mấy người đang cầm vũ khí quân dụng, thấp giọng nói:
- Tống đường chủ, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi cũng không biết số vũ khí các ông có được là từ đâu tới. Tôi chỉ hy vọng sau khi các ông làm xong chuyện sẽ tiêu hủy số vũ khí này đi,làm như vậy sẽ tốt cho các ông đó!
- Tôi hiểu!
Tống Thi đáp.
- Chúng ta đi!
Diệp Lăng Phi vẫy tay, cùng Dã Thú và Dã Lang rời đi. Hắn mở cửa xe, để Tiêu Vũ Văn lên xe trước, sau đó lái xe đi khỏi. Diệp Lăng Phi lái xe đi chưa được bao lâu, từ phía xa truyền đến tiếng súng dày đặc, những tiếng súng này khiến Diệp Lăng Phi phảng phất nhớ tới các chiến trường mà mình đã trải qua, tuy nơi này thành phố Vọng Hải nhưng cái này cũng chẳng quan hệ gì, nơi nào có người thì nơi đó sẽ có giết chóc......
Dã Lang và Dã Thú đi về trước, trước khi hai người ly khai Diệp Lăng Phi căn dặn hai người trở về nhà tạm thời đem số vũ khí chuyển đến chỗ Long Sơn, tốt nhất là không nên có vũ khí trong tay. Diệp Lăng Phi lo lắng sự tình trở nén nghiêm trọng, e rằng chính phủ thành phố Vọng Hải sẽ giao cho cảnh sát trách nhiệm điều ừa nghiêm ngặt những người có vũ khí. Hắn tất nhiên không lo lắng việc hai tên Dã Lang và Dã Thú bị tra ra là tàng trữ vũ khí trái phép, hắn chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính là đại đội trường đại đội cảnh sát hình sự, trong khoảng thời gian này thành phố liên tục xảy ra các vụ án, có thế nói hiện giờ áp lực của Chu Hân Mính là rất lớn.
Quần lót của Tiêu Vũ Văn đã bị Sở Thiếu Lăng xé tan không thể mặc được nữa, hiện giờ Tiêu Vũ Văn chỉ mặc độc một cái váy ngắn, chỉ cần không chú ý một chút là lập tức cảnh xuân bại lộ. Nói thế nào thì bây giờ Tiêu Vũ Văn đã là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không muốn kẻ khác nhìn thấy cảnh xuân vồ hạn dưới váy của Tiêu Vũ Văn. Hắn lái xe đến trước một cửa hàng đồ lót phụ nữ, hỏi rõ xem Tiêu Vũ Văn mặc loại gì, sau đó để Tiêu Vũ Văn đợi mình ở trong xe không lâu sau, Diệp Lăng Phi quay lại, bộ dạng như kẻ trộm đi từ cửa hàng đồ lót ra, trong tay cầm theo một cái túi nylon.
- Từ trước đến nay anh chưa từng mua mấy thử này cho phụ nữ bao giờ! Khụ, anh vừa đi vào, mấy người phụ nữ đều nhìn anh chằm chằm, Vũ Văn, em không biết đâu, những người đó nhìn anh như đang nhìn một biến thái đớ, chẳng lẽ bộ dáng của anh giống mấy kè đó lắm
Má phải của Tiêu Vũ Văn sưng vù, lúc đó Sở Thiếu Lăng hạ thủ rất nặng, làm bị thương khuôn mặt của Tiêu Vũ Văn. Tiêu Vũ Văn nhân lúc Diệp Lăng Phi đi mua nội y cho mình, cô lấy cái gương đê chỉnh trang lại dung nhan, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Tiêu Vũ Văn để cái gương xuống, cố gắng nặn một nụ cười, nói:
- Cũng hơi giống đó!
- Khụ, bây giờ làm đàn ông đúng là khó a, làm đàn ông đi mua nội y cho phụ nữ càng khó hơn, phải nói là cực kì khó khăn vất vả.
Diệp Lăng Phi cắn môi, đưa cái nylon cho Tiêu Vũ Văn, nói:
- Em tự xem đi, anh cũng không biết em thích mặc kiểu gì!
Tiêu Vũ Văn không nhìn còn đờ, cô vừa nhìn không nhịn được phì cười, nhưng như vậy làm cho khuồn mặt hơi đau nên Tiêu Vũ Văn vội vàng thu hồi vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Diệp đại ca, anh làm gì cái gì vậy, có phải anh mua hết đồ trong cửa hàng đồ lót không thế, mua nhiều nội y như vậy để làm gì?
- Anh cũng không biết làm thế nào cả, anh vốn không hiểu mấy thứ này mà!
Tiêu Vũ Văn liên tục lấy từ trong túi ra hơn mười chiếc quần lót đủ các thể loại hình dạng màu sắc, còn có nội y sexy gần như trong suốt, Tiêu Vũ Văn cười nhẹ nói:
- Trách không được người ta lại nhìn anh như vậy, anh bỗng dưng mua một đống nội y thế này, đương nhiên mọi người nghĩ anh là đồ biến thái rồi!
- Được rồi, em đừng nói nữa, mau mặc quần vào đi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền mở cửa xe ra, Tiêu Vũ Văn vội vàng kêu:
- Diệp đại ca, anh không cần phải xuống xe đâu!
- Anh xuống xe để gọi điện thoại báo cho người nhà rằng anh vẫn bình an!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thuận tiện hỏi bà xã nhà anh thích đồ lót kiều gì, dù sao thì người khác cũng coi anh là đồ biến thái rồi, vậy thì anh sẽ cho họ thấy tên biến thái này thêm một lúc nữa, cái này gọi là nếu đã biến thái thì phải biến thái càng thêm mãnh liệt, càng thêm mạnh mẽ mới được!
Xì, Tiêu Vũ Văn lằn thử hai bị Diệp Lăng Phi chọc cười. Diệp Lăng Phi xuống xe, đóng cửa xe lại, hắn lấy điện thoại di động gọi cho Bạch Tình Đình.
- Bà xã, chỗ anh xảy ra chút chuyện, có thể tối nay anh sẽ về trễ!
- Anh về muộn sao không nói sớm một chút, anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, Hân Mính và em còn đang nhịn đói chờ anh về ăn cùng đấy .. .!
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm oán trách của Bạch Tình Đình, chuyện này dù là ai gặp phải chắc chắn cũng buông lời oán hận. Bạch Tình Đình cố ý chờ Diệp Lăng Phi về đế cùng ăn cơm, kết quả là chờ đẳng đẵng mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy người đâu. Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi thì gặp đúng lúc hắn mải đi cứu Tiêu Vũ Văn nên không nghe máy. Bây giờ cuối cùng thi Bạch Tình Đình cũng nghe được giọng nói của Diệp Lăng Phi, tất nhiên đem toàn bộ oán khí trong lòng đổ lên đầu hắn.
Diệp Lăng Phi đuối lý nên không dám so đo với Bạch Tình Đình, chờ Bạch Tình Đình phát tiết xong, Diệp Lăng Phi mới nói:
- Bà xã đại nhân, sau này cứ một khoảng thời gian anh sẽ báo cáo hành tung của mình, đảm bảo sau này luồn nằm trong lòng bàn tay của em!
- Anh đừng nói lời ngon ngọt nữa, em với Hân Mính ăn cơm trước đây, không đợi anh nữa. À, anh có cằn em bảo Trương Vân phần cơm cho anh không, em lo anh về muộn quá lại đói bụng!
- Có chứ, nhất định phải để phần anh nha!
Diệp Lăng Phi đáp.
Diệp Lăng Phi dập máy, Tiêu Vũ Văn cũng đã ăn mặc chỉnh tề, cô gõ gõ cửa kính xe, ý bảo Diệp Lăng Phi có thể lên xe được rồi. Diệp Lăng Phi vừa ngồi vào ghế lái liền nói:
- Bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Đến bệnh viện, Tiêu Vũ Văn được các bác sĩ chữa trị sơ qua mấy vết thương nhỏ, Diệp Lăng Phi thì ngổi ở dãy ghế chờ ngoài hành lang đợi Tiêu Vũ Văn. Đang ngồi nghỉ ngơi thì Tống Thi gọi điện đến, Diệp Lăng Phi thấy số của người gọi đến, trong lòng biết đám người Tống Thi bên kia đã xử lý mọi việc gần như ồn thỏa, chắc là Tống Thi muốn báo cho mình một tiếng.
Quả đúng như Diệp Lăng Phi sở liệu, Tống Thi gọi điện thoại đến một mặt để hỏi tình huống của Tiêu Vũ Văn như thế nào, mặt khác nói cho Diệp Lăng Phi biết hai tên Sở Thiếu Lăng và Khương Long đã bị bắt, trước mắt tạm thời đem nhốt lại, dự định tại trong ngày đưa tang Tiêu Triều Dương sẽ dùng máu tươi của hai tên đó ra đế tế vong linh bang chủ, về phần mấy tên thành viên bang 3K, thì một số bị giết chết, một số đầu phục Phủ Đầu Bang, hiện tại mấy đầu lĩnh đang lo liệu những việc sau này của Phủ Đầu Bang.
Diệp Lăng Phi căn dặn Tống Thi trong khoảng thời gian này không nên tiếp tục ra tay với người của bang 3K để tránh làm cảnh sát chú ý đến. Chuyện ngày hôm gây ra động tĩnh lớn như vậy khó tránh khỏi sẽ không truyền ra bên ngoài. Ý của Diệp Lăng Phi là muốn Phủ Đầu Bang giao ra vài người, cố ý để cảnh sát biết chuyện này là do những người này làm, bí mật cho mấy người này một số tiền để sinh sống, bảo những người này cao chạy xa bay đến chỗ Quảng Đông hoặc Tứ Xuyên, sau này ẩn cư tại đó.
Trên phương diện xử lý mấy chuyện này, Tống Thi có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hắn nói với Diệp Lăng Phi chuyện này hắn đã an bài rồi. Bây giờ bang 3K đã không còn đáng lo nữa, chờ sự tình lắng xuống, Tống Thi sẽ đoạt lấy tất cả địa bàn để bang 3K hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Vọng Hải.
Đối với ý kiến của Tống Thi. Diệp Lăng Phi cũng chẳng biết nó có thể thành công không, theo quan điểm của Diệp Lăng Phi, bang phái xã hội đen sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt, đây là con đường tất yếu của chúng. Lúc sinh tiền Tiêu Triều Dương đã nỗ lực trên con đường tẩy trắng, bây giờ xem ra nếu Phủ Đầu Bang thực sự muốn được như mong muốn của Tiêu Triều Dương thì con đường trước mặt còn rất nhiều chông gai, chỉ là những chuyện này Diệp Lăng Phi không có khả năng quyết định.
Tiêu Vũ Văn sau khi được chữa trị liền ra khỏi phòng bệnh, thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế dài, Tiêu Vũ Văn đi tới trước mặt hắn mà Diệp Lăng Phi cũng không chú ý tới.
- Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Tiêu Vũ Văn nhẹ giọng hỏi.
- Vừa nãy Tống đường chủ gọi điện cho anh, ông ấy nói sự tình bên đó đã được xử lý gần như ổn thỏa, nhắn em không cần lo lắng nữa!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, cẩn thận chỉnh trang lại khuôn mặt cho Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn không muốn Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng của mình lúc này, cô hơi quay mặt sang một bên, nói:
- Thế Tống gia gia không nói rằng. ......
Tiêu Vũ Văn chưa nói xong đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời, hắn nói:
- Anh đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, chuyện này nên tìm một nơi không có người rồi bàn bạc thì tốt hơn.
Tiêu Vũ Văn lập tức hiểu ý, nơi này là bệnh viện, nơi này rồng rắn lẫn lộn khó giữ bí mật, nếu như bị người khác nghe được thì không hay cho lắm. Tiêu Vũ Văn gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi đi ra khỏi bệnh viện. Tiêu Vũ lên xe, lập tức mở miệng nói:
- Tối nay em không muốn đến nhà của Tống gia gia ngủ đâu, Diệp đại ca, anh có thể ở cùng em được không?
- Chúng ta ăn cơm trước đã, anh đói lắm rồi đây này người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói sợ ngay, em cử đê anh ăn no bụng đã rồi nói sau!
Diệp Lăng Phi cố ý định chuyển trọng tâm câu chuyện, Tiêu Vũ Văn cũng không tiếp tục nói nữa Diệp Lăng Phi lái xe chở Tiêu Vũ Văn đến gần cầu Thắng Lợi, tìm một quán cơm, gọi mấy món ăn. Tiêu Vũ Văn ăn không nhiều lắm. Diệp Lăng Phi thấy cô như vậy, buông đũa xuống, hỏi:
- Sao thế, không họp khẩu vị à?
- Không phải vậy, chỉ là em không muốn ăn gì cả, Diệp đại ca, anh cứ ăn đi!
Tiêu Vũ Văn ngoan ngoãn nhìn Diệp Lăng Phi ăn cơm. Diệp Lăng Phi ăn nốt bát cơm trên tay, buông đũa, nói:
- Nếu không thì anh đưa em đi ăn vặt, em thích ăn cái gì cứ nói với anh!
- Em không muốn ăn, bây giờ em chỉ muốn đi tắm, sau đó được ngủ ở trên một chiếc giường thật lớn, em cảm thấy mệt chết đi được!
- Để anh đưa em về nhà!
Diệp Lăng Phi thuận miệng nói như vậy, nhưng vừa dứt lời, Diệp Lăng Phi lập tức ý thức được mình không nên nói như vậy, quả nhiên sắc mặt của Tiêu Vũ Văn trở nên trắng bệch, cô cúi đầu, nói:
- Em không biết nhà của em ở đâu nữa, chỗ Tống gia gia thì em không muốn đến, nhà của mình thì lại không thể quay về, bây giờ em cảm giác em giống như một đứa trẻ bơ vơ, lưu lạc khắp nơi mà không biết đi về đâu.
Tiêu Vũ Văn vừa nói những lời này, đôi mắt cũng trờ nên ươn ướt, tựa hồ sắp rơi lệ. Điều khiến Diệp Lăng Phi không cầm lòng được nhất chính là thấy bộ dạng đáng thương của những cô gái, trái tim hắn trờ nên mềm nhũn, nói:
- Vũ Văn, em đừng đau lòng nữa, hôm nay anh ở cùng em là được, nhưng trước tiên em phải ăn nhiều vào đừng đê bị đói!
Nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, Tiêu Vũ Văn mới chịu cầm đũa, gắng gượng ăn vài miếng, rồi không chịu ăn thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn không chịu ăn thêm, đành miễn cường gọi người phục vụ đến thanh toán.
Diệp Lăng Phi lo lắng Tiêu Vũ Văn ăn uống không tốt dễ bị đói, vừa ra khỏi quán cơm, hắn chạy đến một khu chợ nhỏ cách đó khoảng 20 mét, mua một ít khoai tây chiên, socola, snack, còn tiện tay cầm thêm một phong kẹo cao su. Mua xong mấy món ăn nhẹ, Diệp Lăng
Phi mới quay lại chỗ để xe, nhét mấy thử này vào trong tay Tiêu Vũ Văn, nói rằng:
- Em cầm mấy thứ này đi, chúng ta đi tìm một khách sạn, chờ em tắm rửa xong hai cùng chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, ngoài còn có thể xem TV nữa!
Diệp Lăng Phi lái xe dạo một vòng quanh thành phố, cuối cùng dừng lại trước khách sạn Hoa Viên. Khách sạn này mới khai trương không được bao lâu, số người vào thuê phòng không cao. Diệp Lăng Phi thuê một gian phòng tiêu chuẩn, sau khi hoàn thành thủ tục ở quầy lễ tán, hắn cầm thẻ phòng cùng Tiêu Vũ Văn vào thang máy đi lên tầng sáu.
Khách sạn Hoa Viên mới được mở, vì thế khách khứa cũng không nhiều, Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn đi từ chỗ thang máy đến căn phòng mình thuê không hề thấy bóng dáng một vị khách nào. Điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đi thuê phòng ở khách sạn lại gập người quen thật sự là không tốt, vạn nhất gập phải chuyện càng thêm phiền phức, không chừng sẽ xảy ra một vụ “ Hotelgate” (chắc phỏng theo vụ Watergate của Ních- xơn) mất, Diệp Lăng Phi tuy không phải là người quá nồi tiếng, nhưng hắn lại là chồng chưa cưới của Bạch Tình Đình, ở thành phố Vọng Hải, Bạch Tình Đình là người đẹp - tổng giám đốc cực kì nồi danh, chỉ cần có cái tiếng hồn phu của Bạch Tình Đình là có thể hấp dẫn một số lượng những ánh mắt soi mói của người đời.
Căn phòng rất sạch sẽ, bên phải cửa vào là phòng tắm và nhà vệ sinh, ngay chính giữa gian phòng là một chiếc giường lớn, hai bên đầu giường có đặt hai cái tủ thấp. Vào trong phòng, Diệp Lăng Phi bật điều hòa không khí hắn đặt nhiệt độ là 24 độ C Diệp Lăng Phi xem xét xung quanh, thấy trên một vách tường có gắn một cái tủ ba tầng, trên đó có nước khoáng, đồ uống, khăn mặt, nội y mấy thứ, còn có áo mưa thậm chí cả “viagra” , chỉ là những này muốn dùng thì phải mất tiền.
Thây Diệp Lăng Phi chăm chú nhìn mây thứ này, Tiêu Vũ Văn cũng nhìn theo, Diệp Lăng Phi nhớ đến phản ứng của cơ thể lúc ở bờ biển, chuyển ánh mắt sang nhìn Tiêu Vũ Văn, hỏi:
- Vũ Văn, anh muốn biết chúng ta ở bờ biển đã.......
- Em muốn đi tắm!
Tiêu Vũ Văn không đợi Diệp Lăng Phi nói hết, cô ném đống đồ ăn lên giường, mờ cửa phòng tắm đi vào. Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn không muốn nói chuyện với mình, hắn cũng không miễn cường, nằm trên giường xem TV với bộ dạng nhàm chán. Trong phòng tắm
Truyền ra tiêng nước chảy ào ào, âm thanh này làm Diệp Lăng Phi không khỏi nhớ tới tình cảnh mình và Tiêu Vũ Văn triền miên bên bờ biển. Không thể phủ nhận, thân thể kiều diễm với những đường cong lả lướt, cộng thêm gương mặt lãnh diễm xinh đẹp càng làm cho nam nhân si mê, cho dù là tay hái hoa già đời như Diệp Lăng Phi nhìn thấy cũng phải động tâm.
Chi là, bây giờ Diệp Lăng Phi rất lo lắng cho tình hình của Tiêu Vũ Văn, ông nội vừa mới mất. Tiêu Vũ Văn hẳn là cực kỳ đau khô, việc hôm nay Tiêu Vũ Văn đi liều mạng với Sở Thiếu Lăng đã xác minh suy đoán của Diệp Lăng Phi là Tiêu Vũ Văn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý, lúc này Tiêu Vũ Văn giống như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ tung. Đối với những cô bé tầm tuổi như Tiêu Vũ Văn, chuyện mất đi người thân duy nhất là một nồi đâu khổ vồ cùng lớn, rất có thể trong một khoảng thời gian dài nữa. Tiêu Vũ Văn vẫn sẽ sống trong nỗi đau mất đi ông nội. Theo cách nhìn của Diệp Lăng Phi, lúc này việc cần nhất chính là tìm cho Tiêu Vũ Văn một người có thể chia sẻ giảm bớt nối đau khổ, để Tiêu Vũ Văn không chìm đắm quá sâu trong cơn ác mộng này.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy đã dừng lại, không lâu sau Tiêu Vũ Văn từ trong phòng tắm đi ra, trên tay cầm theo một chiếc khăn tắm trắng tinh, đi tới bên giường. Diệp Lăng Phi đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân, ngồi nửa người đậy, chợt thấy thân thể tuyết trắng mềm mại của Tiêu Vũ Văn thình lình xuất hiện trước mắt, từ trên người cô từng đợt hương thơm truyền đến mũi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi khụt khịt mũi, nhìn Tiêu Vũ Văn toàn thân tỏa ra mị lực thanh xuân của một thiếu nữ, sau đó nói:
- Vũ Văn, mau mặc quần áo vào, sau đó chúng ta sẽ ngồi tâm sự.
Tiêu Vũ Văn không để ý đến lời của Diệp Lăng Phi, cô trèo lên giường, hai chân tách ra đặt lên người Diệp Lăng Phi. Tiêu Vũ Văn cúi người xuống, môi cô chạm vào môi Diệp Lăng Phi, cánh mồi mỏng mang theo một chút ẩm ướt, Diệp Lăng Phi cũng không chịu kém thế, môi hắn quấn chặt lấy mồi của Tiêu Vũ Văn. Tiêu Vũ Văn vừa bị phá thân, bình thường thì cô căn bản không thể lại ân ái với Diệp Lăng Phi nhanh như vậy, nhưng sau khi đã trải qua tình cảnh sinh tử, trong nội tâm của Tiêu Vũ Văn càng thêm kiên định. Tiêu Vũ Văn vốn tường rằng mình sẽ không thể gặp lại Diệp Lăng Phi nữa, khi cô đi tìm Sở Thiếu Lăng thì đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cái chết, nhưng sự xuất hiện của Điệp Lăng Phi để cho cô biết được cảm giác sống lại thêm lần nữa, loại cảm giác mãnh liệt này khiến trong lòng Tiêu Vũ Văn tràn ngập tình ý với Diệp Lăng Phi.
Nếu như trước đây Tiêu Vũ Văn chi có tâm lý muốn báo đáp ân tình của Diệp Lăng Phi, thì giờ phút này Tiêu Vũ Văn đã thực sự yêu thương người đàn ông này, chi cần nằm trong ngực người đó, cô sẽ không hề lo, lắng bất cứ chuyện gì. Tiêu Vũ Văn lúc này không hề có mong muốn lớn lao gì cả, chỉ thầm mong được người đàn ông này ôm vào lòng âu yếm vuốt ve, để người đàn ông này chiếm hữu thân thể của cô thêm một lần nữa. Lúc này cơ thể Tiêu Vũ Văn như tỏa ra một cỗ lửa nóng kích tình khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy khó thờ, nhìn những hành vi chủ động khiêu khích của Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi thậm chí còn hoài nghi Tiêu Vũ Văn không phải là cô bé mới trải qua lần đầu tiên của mình trong ngày hôm nay. Hai tay hắn ôm chặt tấm lưng mềm mại của Tiêu Vũ Văn, hạ thân của hắn kề sát chỗ tư ấn của cô, nương theo chuyên động lên xuống không ngừng của Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Tiêu Vũ Văn......
Tiêu Vũ Văn nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, ngón tay thon dài của cô kẹp lấy núm nhỏ trên ngực hắn, miệng anh đào tỏa ra mùi thơm u nhã như hoa lan.
- Vũ Văn, em đà nghĩ tới tương lai của mình chưa?
Diệp Lăng Phi một tay vuốt ve bộ mông co dãn mười phần của cô, thân thiết hỏi han.
- Em không biết, em cũng đang suy nghĩ về điều đó đây!
Tiêu Vũ Văn chu cái miệng nhỏ nhắn ra, ồn nhu đáp,
- Em thích cảm giác bây giờ em muốn được anh ôm ấp cả đời!
- Cô bé ngốc, con người ai cũng phải trưởng thành, em không thể trốn tránh mãi được!
Diệp Lăng Phi nâng cằm của Tiêu Vũ Văn, nhìn vào mắt cồ, hỏi:
- Em có từng nghĩ tới việc lãnh đạo Phủ Đầu Bang không?