Cùng với việc kết thúc việc giải quyết các cổ đông, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chính thức khai thác hạng mục núi Long Sơn. Trong thời gian hai ngày Diệp Lăng Phi ở lại, cũng không có nhiều thời gian ở bên Bạch Tình Đình. Sau khi Diệp Lăng Phi đơn giản giải quyết mọi việc ở Vọng Hải, thì cùng Dã Lang, Dã Thú, Angel ba người cùng đi máy bay tới Bắc Kinh, gặp mặt lão già ở Bắc Kinh.
Ý kiến của lão già rất rõ ràng, cần Diệp Lăng Phi trợ giúp huấn luyện một lớp bộ đội đặc biệt.
Diệp Lăng Phi hỏi:
-Nếu có người chết thì làm thế nào?
Lão già nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy bèn hỏi lại:
-Lúc cậu tham gia trường học tử vong, có nghĩ qua là mình sẽ chết không?
Diệp Lăng Phi không trả lời, đây là một câu hỏi rất khó trả lời. Nghĩ lúc đầu, Diệp Lăng Phi chỉ muốn được sống tiếp, hắn không nghĩ mình sẽ sống sót mà ra khỏi trường học tử vong đó, càng không ngờ ngôi trường rèn luyện hắn ngày đó bây giờ nằm trong tay hắn. Những chuyện này trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn nhìn lão già mỉm cười nói:
-Trường Tử vong có tỉ lệ người chết chiếm hơn 50%, nhưng những người còn sống sót đều là những người tinh anh. Tôi sẽ không áp dụng cách hà khắc đó để huấn luyện những người đó như kết quả ông yêu cầu nhưng tôi cũng không dám chắc không có người chết!
-Yên tâm đi! Ở bên đó đã chuẩn bị xong hết rồi! Cậu không phải lo lắng. Tôi cần là cần kết quả chứ không phải quá trình!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
-Lão già! Đợi tôi quen với tình hình ở đây sẽ nói chuyện với ông sau!
Lão già mỉm cười nói:
-Không cần đâu! Cậu tìm Sở Hoa đi, cô ta đã sắp xếp xong rồi. Tôi nói rồi, tôi ở đây đợi tin tốt của cậu!
Trên một sân quân dụng ở Tây Bắc, hai chiếc xe việt giã dừng ngay tại sân bay, Bành Hiểu Lộ mắt đeo kính đen nhìn bọn Diệp Lăng Phi bốn người vừa bước xuống máy bay. Tháng 11 thời tiết ở vùng đại Tây Bắc này khác so với ở Vọng Hải, không khí vô cùng khô hanh. Mặc dù nói vẫn chưa bắt đầu mùa đông, nhưng gió ở đây lạnh tựa dao cắt vào da thịt người.
Diệp Lăng Phi vừa xuống máy bay thì đã lạnh run người, hắn sống cuộc sống an nhàn sung sướng quá lâu rồi, có chút không thích ứng được với thời tiết khắc nghiệt nơi đây. Diệp Lăng Phi bịt tai nói:
-Thời tiết ở đây thật kinh khủng, làm tôi nhớ lại những đêm ở sa mạc của Châu Phi, nhưng ít ra ở đây vẫn là khí hậu nhiệt đới!
Dã Thú cười đáp:
-Lão đại, em càng thích Siberia, ở đó có những vò rượu nồng và cả những cô gái Nga nóng bỏng như lửa.
Angel lườm Dã Thú nói:
-Tôi sớm biết tên khốn nhà anh đi Nga chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp cả!
-Angel, cô đừng có nói bừa, mỗi lần tôi đi Nga đều là có việc chính sự, tôi cũng chỉ là nói vui vậy thôi, nếu cô không tin thì hỏi đại ca đi, anh ấy có thể chứng minh sự trong sạch của tôi!
Angel lại lườm Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
-Anh ấy? Em thấy anh ấy cũng chẳng có gì làm trong sạch, đừng có nhìn thấy một Satan như ngày nay mà xóa đi cái tên Satan trong quá khứ, em vẫn còn nhớ rõ chuyện của anh ấy trong quá khứ!
Diệp Lăng Phi cười đáp:
-Được rồi! Mỗi người nói ít vài câu đi, sau này chúng ta còn khối thời gian tán chuyện, bây giờ chúng ta về trại trước đã!
Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đeo kính đen, tay cầm hành lý hắn bước tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, nhìn chiếc xe dã chiến cười nói:
-Cô này được! Chiếc xe việt dã này là mô phỏng của chiếc hummer của Mỹ, Bành Hiểu Lộ tôi hỏi cô, chiếc xe này tên là gì?
-Sao anh nhiều lời thế! Mau lên xe đi!
Bành Hiểu Lộ mở cửa trước và lên xe. Diệp Lăng Phi vốn sớm đã biết thái độ của Bành Hiểu Lộ với mình sẽ là như vậy. Hắn để hành lý của mình ném về phía sau, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Dã Lang, Dã Thú và Angel ngồi ở ghế phía sau. Bành Hiểu Lộ không hề bỏ cặp kính đen xuống, nhìn về phía sau nói:
-Có bốn người à?
-Sao nào? Lẽ nào chúng tôi 4 người vẫn còn thiếu?
-Không có gì! Tùy hứng hỏi tí thôi! Tôi sợ có người còn chưa tới bị bỏ lại tại đây sẽ bị những spy ở đây bắt lại. Tới lúc đó tôi mà phải lái xe tới đón sẽ rất rắc rối!
Bạch Hiểu Lộ vừa nói vừa khởi động xe. Diệp Lăng Phi nghe tiếng máy nổ thì cười nói:
-Động cơ không phải hàng Mỹ, xem ra chiếc xe này khác xa với chiếc hammer quân dụng của quân đội Mỹ, Bành Hiểu Lộ có cần tôi làm giúp cô mấy chiếc hammer của Mỹ không?
-Miễn đi! Đừng có nghĩ cái gì của Mỹ cũng tốt! Nói cho anh biết, tính năng của chiếc xe việt dã này không kém gì so với xe hammer của Mỹ đâu! Nhưng mà giá cả thì lại thấp hơn rất nhiều, tôi thích lái loại xe này, lái mãi cũng thành quen thuộc!
-Nói cũng đúng! Phải ủng hộ sản phẩm công quốc!
-Tôi hỏi anh có còn là người Trung Quốc không? Anh bỏ cả quốc tịch Trung Quốc còn nói cái gì mà ủng hộ hàng Trung Quốc!
Bành Hiểu Lộ lái xe rời khỏi sân bay, đi trên một con đường mới sửa nhưng không bằng phẳng lắm.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói như vậy, hắn không những không tức giận ngược lại cười nói:
-Câu này nói hay lắm! Tôi cũng từng nói với bản thân mình, tôi còn là người Trung Quốc không? Bành Hiểu Lộ, côđoán xem cuối cùng tôi sẽ có kết quả như thế nào?
Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn Bành Hiểu Lộ không nói câu gì hắn bèn nói tiếp:
-Cuối cùng tôi cũng biết xác thịt sương cốt của tôi vẫn là người Trung Quốc, trên người tôi chảy dòng máu của người Trung Quốc, đây là điều tôi không thể thay đổi được, và đây cũng là lý do vì sao tôi giúp ông nội cô,lẽ nào cô nghĩ tôi muốn ông nội cô trả tiền cho tôi sao. Nếu cô thật sự nghĩ như vậy, tôi chỉ có thể rất tiếc nói với cô rằng, cô sai rồi!
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
-Tôi chẳng quan tâm tới chuyện này, tôi chỉ quan tâm lời anh nói có lợi hại giống ông nội tôi không. Trong những ngày anh chưa tới, cái đám người của anh ở trại để lại cho tôi ấn tượng là lũ người vô kỷ luật, tôi thật chẳng thể nào tin nổi anh có thể huấn luyện họ trở thành lính đặc công, ngay cả làm đối thủ của chúng tôi các anh cũng không xứng!
Câu nói này của Bành Hiểu Lộ chọc tức Angel, Angel phẫn nộ nói:
-Cô nói cái gì, nếu không phục, chúng ta có thể thử sức ngay !
-Angel! Có gì đáng tức đâu!
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
-Người ta thích nói thế nào thì nói như thế! Đừng có quên, nhiệm vụ của chúng ta tới đây là đào tạo người khác, chứ không phải để cho người ta dạy dỗmình. Cứ giữ lại cục tức đó đi, sớm muộn cũng có lúc dùng tới!
Angel nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy mới ngừng lại không nói tiếp nữa. Bành Hiểu Lộ lái xe đi quay về phía Diệp Lăng Phi nói:
-Anh thật sự cho rằng mấy người các anh có thể dậy dỗ chúng tôi sao?
-Bành Hiểu Lộ! Cô luôn không hiểu rõ rằng ông nội cô rốt cuộc muốn cái gì, có cần tôi giải thích cho cô hiểu không hả?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy một điếu thuốc trên người ra, hắn châm thuốc trước mặt Bành Hiểu Lộ, nhả ra ngoài xe một làn khói. Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi một cách căm ghét nhưng không hề nóng giận. Cô càng quan tâm tới câu nói trước đó của Diệp Lăng Phi, cô muốn biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc muốn nói cái gì.
-Anh nói xem! Tôi muốn xem rốt cục anh sẽ nói thế nào, làm sao giải thích được chuyện mấy người của anh cả kể về sức khỏe lẫn tố chất đều không so sánh được với người của tôi. Tôi hi vọng anh sẽ cho tôi một lý do đáng để tôi tin tưởng, đừng có nói xuông với tôi, như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả!
Diệp Lăng Phi tay kẹp điếu thuốc lá, mắt hắn hướng ra ngoài nhìn vùng đất đồng không mông quạnh xung quanh bỗng hỏi:
-Bành Hiểu Lộ! Cô nói cho tôi biết trước chúng ta cần khoảng bao nhiêu thời gian nữa mới tới khu trại?
-Gần một tiếng nữa!
-Xem ra chúng ta có khối thời gian, vậy tôi giải thích từ từ cho cô hiểu nhé!
Diệp Lăng Phi lại hít một hơi thuốc, Bành Hiểu Lộ nhìn dáng vẻ chậm chạp đó của Diệp Lăng Phi thì có chút ngứa mắt bèn thúc giục:
-Anh có còn là người đàn ông không? Tại sao nói chuyện gì mà cứ như con gái vậy hả? Chẳng nhẽ anh không thể nói một lèo được à? Anh yên tâm, tôi không ngốc, tôi nghe hiểu được những gì anh nói!
-Nếu cô có thể nghe mà hiểu được thì chắc cô cũng phải hiểu được ông nội cô cần một đội ngũ như thế nào. Chẳng phải trước đây tôi đã nói với cô rồi hay sao. Lúc tôi tới đây, đã tới qua Bắc Kinh, gặp ông nội cô. Cô có biết ông nội cô nói như thế nào không?
Bành Hiểu Lộ giật mình hỏi:
-Ông tôi nói những gì?
-Ông nội cô chỉ cần có kết quả. Không cần quá trình! Lẽ nào như vậy mà cô vẫn không hiểu sao? Nếu như chỉ là huấn luyện đơn thuần thì tôi tin phía quân sự đào tạo ra không biết bao nhiêu bộ đội đặc chủng. Bởi vì trong lòng tôi là rõ nhất, bên quân sự có ngọa hổ tàng long, nếu chỉ dựa vào cách đào tạo đơn thuần thì tôi luôn cho rằng các người là người lãnh đạo của toàn thế giới. Nhưng trong thực tiễn thì quân đội Mỹ mạnh hơn một chút. Cô có thấy không, quân đội của Mỹ rải rác trên khắp thế giới. Chiến tranh vùng vịnh, chiến tranh Afganistan, chiến tranh Iraq.....ở đó đâu đâu cũng có quân đội Mỹ. Quân đội mỹ đi xâm lược, đi giết người, còn các cô chỉ biết thực tập, đây chính là sự khác biệt. Ông nội cô cần không phải là một đội quân chỉ biết tập luyện, ông ta hi vọng là những người có thể tham gia chiến tranh thật sự, đó chính là kết quả!
-Nói thì dễ. Tôi hỏi anh. Lẽ nào anh cũng muốn chúng tôi phải đi đánh trận. Đây không phải là đùa đấy chứ?
Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói:
-Tôi sớm biết anh sẽ nói toàn những lời nói suông, chẳng nhẽ những điều này cũng cần anh phải dạy chúng tôi, tôi cũng sớm biết những đạo lý này. Đó cũng là lý do vì sao chúng tôi cần tham gia tập luyện, càng gần với chiến tranh thật!
Diệp Lăng Phi cười, lắc đầu, hắn lại hít một hơi thuốc, sau đó kẹp điếu thuốc vào ngón trỏ và ném ra ngoài xe. Sau khi Diệp Lăng Phi nhả đám khói trong mồm ra, hắn cười nói:
-Bành Hiểu Lộ, tôi nói là tôi cần phải từ từ giải thích cho cô nghe, cô lại không chịu nghe, lại cứ nghĩ những gì mình nghĩ là hoàn toàn chính xác, tôi lấy cho cô một ví dụ, nếu lúc cô đối mặt với kẻ địch, cô sẽ chọn tấn công chỗ nào của kẻ địch, mục tiêu quan trọng nhất là gì?
Bành Hiểu Lộ không hiểu ý của Diệp Lăng Phi là gì, cô bèn hỏi:
-ý anh là gì hả?
-Không có gì, cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, lúc cô đối diện với kẻ địch, cô sẽ chọn tấn công chỗ nào của hắn?
Diệp Lăng Phi lại hỏi lại.
-Cái đó mà cũng phải hỏi, đầu tiên tôi sẽ tấn công những phần sơ hở và điểm yếu của kẻ địch, ví dụ như đùi non, ngực, mắt, những bộ phận như vậy, mục đích cuối cùng của tôi đương nhiên là khống chế đối phương!
Bành Hiểu Lộ đáp:
-Anh hỏi câu hỏi như thế này không phải cảm thấy rất tức cười sao?
Diệp Lăng Phi cười đáp:
-Câu hỏi này hoàn toàn chẳng có gì đáng cười!
Vừa nói, hắn vừa quay đầu xuống dưới nói với Angel:
-Angel? Cô thì sao?
-Muốn mạng của kẻ địch!
Angel chỉ trả lời một câu đơn giản ngắn gọn như vậy.
Nói rồi lại quay về phía Bành Hiểu Lộ, nói:
-Bành Hiểu Lộ! Bây giờ thì cô đã hiểu chưa hả?
-Tôi không giống với các người! Tôi không tàn nhẫn như các người, còn muốn giết người, chúng tôi là vì bảo vệ tổ quốc, chứ không phải vì giết người!
-Đánh trận lẽ nào không có người chết?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
Bành Hiểu Lộ không hề trả lời, cô đột nhiên chuyển hướng, chiếc xe việt dã lại đi trên con đường gấp gô không bằng phẳng. Bành Hiểu Lộ không nói một câu gì, chỉ tập trung lái xe. Diệp Lăng Phi nhìn nét mặt của Bành Hiểu Lộ, hắn bèn cười nói:
-Sao thế? Bị tôi nói trúng rồi, không cam tâm phải không?
Bành Hiểu Lộ phanh gấp lại, chiếc xe bỗng dừng lại đột ngột. Bành Hiểu Lộ nói với Diệp Lăng Phi:
-Anh xuống xe với tôi!
--Được!
Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi hai người xuống xe, Bành Hiểu Lộ đá viên đá dưới chân, đi vài bước rồi đứng lại. Diệp Lăng Phi tới sau lưng Bành Hiểu Lộ, gió lạnh thổi bay mái tóc của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói:
-Đang tự nhiên xuống xe làm cái gì, bên ngoài gió to thế này, thổi bay hỏng hết cả kiểu tóc của tôi!
Bành Hiểu Lộ quay người lại, đối mặt với Diệp Lăng Phi, mắt cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:
-Tôi biết vì sao ông nội tôi lại muốn những tên quỷ khát máu như các anh tới huấn luyện bộ đội của tôi. Tôi đã sớm rõ điều đó, nhưng tôi hoàn toàn không cho rằng mấy người các anh thích hợp để dạy chúng tôi. Anh biết không? Hiện nay ở trong trại có hơn 500 người đều được chọn từ những đơn vị bộ đội xuất sắc nhất. Anh có thể hiểu được cảm giác của tôi không, tôi hi vọng tất cả các binh sĩ đều có thể được giữ lại trong tổ chức quân sự đặc chủng “Lang Nha” này, hơn nữa tôi cũng tin bọn họ có năng lực trong lĩnh vực này, bọn họ là những chiến binh tốt nhất mà tôi từng gặp, tôi không muốn nhìn thấy họ rời khỏi đây!
Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ, lạnh lùng nói:
-Cô nói với tôi những điều này làm gì cơ chứ? Cô muốn tôi giúp cô cái gì?
-Tôi chẳng muốn anh giúp gì tôi cả, chỉ là tôi muốn nói với anh, đừng có dùng cái cách mà anh được huấn luyện khi đó tới huấn luyện những người này, cách huấn luyện của các người thật quá tàn nhẫn, tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều học sinh chết vì kiểu huấn luyện đó. Trong ấn tượng của tôi, cái cách huấn luyện đó chẳng khác gì ác quỷ, tôi không thể tin được tỉ lệ hơn 50% người chết, ông nội tôi muốn những con người ưu tú nhất. Ông nói với tôi cái ông cần là kết quả chứ không phải quá trình, nhưng cái kết quả này không phải dùng số người chết làm thước đo, những người đó đều đang sống khỏe mạnh, lẽ nào anh muốn tận mắt chứng kiến những mạng sống đó từ từ rời khỏi cuộc đời này sao. Bọn họ đều có những hoài bão những hi vọng rất lớn mà tới đây, tôi không muốn nhìn họ chết như vậy, thậm chí còn có người chết ngay tại đây, những chuyện như vậy tôi không cho phép xảy ra!
-Tôi có nói là tôi tới đây để gây ra cho họ đau khổ sao?
Cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng phá lên cười, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ cười nói:
-Tôi tới đây là dạy dỗ tập huấn cho họ. Tất nhiên, không phải là dạy cả hơn 500 người này, tôi và người của tôi cũng không có sự nhẫn nại đó. Chúng tôi sẽ là những đối tượng để cho người của cô tập luyện, cũng có nghĩa là người của cô phải đối mặt với những thử thách của chúng tôi. Đầu tiên bước thứ nhất chính là loại bỏ những người không đủ tư cách, quân đặc chủng phải là những người ưu tú nhất, nó thuộc về phẩm chất chứ không phải số lượng. Về điểm này, cô hoàn toàn có thể yên tâm, trong quá trình loại người sẽ không có ai chết đâu, trừ khi đó là do số mệnh của họ quá ngắn ngủi. Còn những người còn lại sau khi bước vào vòng thứ hai, chúng tôi sẽ làm hết sức mình để đưa họ vào một chiến trường thật, chiến trường này sẽ được mô phỏng như thật. Kế hoạch này sẽ được bảo mật, cụ thể phải tới sau này mới tiến hành được. Bây giờ tôi chỉ muốn nói với cô rằng, tôi tới đây không phải là để giết người, mà là để huấn luyện người ta!
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu nói này, Bành Hiểu Lộ mới thở ra nhẹ nhõm. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
-Những gì anh nói là thật sao?
Diệp Lăng Phi cười đáp:
-Tại sao phải hỏi như vậy? Tôi có cần thiết phải lừa dối cô không, hơn nữa đây lại là địa bàn của cô, nếu như tôi lừa cô, tới lúc đó cô bắn tôi một phát, tôi ở đây thật chẳng dám làm bừa!
-Tôi chỉ là quản giáo ở đây, chứ không hề phụ trách quản lý ở đây! Ở đây có đại đội trưởng, tên anh ấy là Bạch Dương, anh có việc gì cứ tới tìm Bạch đội trưởng, anh ấy là do ông tôi đặc biệt cử tới đây!
-Ukm. Hiểu rồi! Chính là ông ấy có hậu duệ, thời gian này có hậu duệ cũng tốt, làm gì cũng thuận tiện! Bành Hiểu Lộ, tất cả đều đã nói rõ ràng rồi. Đã có thể quay lại xe được chưa?
Bành Hiểu Lộ vừa gật đầu, đang định bước đi thì nghe tiếng Diệp Lăng Phi hỏi:
-Bành Hiểu Lộ này! Tôi quên mất một chuyện, tại sao đột nhiên cô lại lo lắng chuyện chúng tôi tới đây? Tôi nhớ trước đây cô không hề quan tâm tới mấy việc như thế này mà. Cô mà nói như vậy thì mấy người chúng tôi không bằng mấy binh sĩ của cô.
Bành Hiểu Lộ dừng chân lại, cô cắn môi, nói nhỏ:
-Vừa nãy tôi hoảng quá, người của anh khủng bố quá!
Bành Hiểu Lộ cũng không giải thích nhiều nữa, cô vội vàng bước về xe. Diệp Lăng Phi cười, thì ra cái cô gái Bành Hiểu Lộ này không phải cái loại con gái không có não giống như mình tưởng tượng. Ít ra cô ta cũng nhìn ra những người trong tổ chức “ Lang Nha” là những người rất khủng bố. Xem ra, cô ta lo lắng những người của Diệp Lăng Phí sẽ loại hết những chiến binh vất vả lắm cô ta mới chọn ra được, thậm chí còn có người phải chết tại nơi đây.
Diệp Lăng Phi cũng lên xe, sau khi đóng lại cửa xe, hắn nói với Bành Hiểu Lộ:
-Này! Bành Hiểu Lộ! Tôi suýt quên mất một việc! Lần trước ở trên tỉnh tôi làm cô bị thương, mãi không có cơ hội xin lỗi cô. Khó khăn lắm hôm nay mới có dịp xin lỗi cô, mong cô tha lỗi cho tôi!
Diệp Lăng Phi không nhắc chuyện đó còn tốt, hắn vừa nhắc tới, thì tất cả một chút ấn tượng tốt của Bành Hiểu Lộ đối với hắn nãy giờ đều mất hết. Bành Hiểu Lộ hận thù lườm Diệp Lăng Phi nói:
-Đững có quên những chuyện chúng ta đã từng nói, tôi sẽ làm cho anh phải thua một cách tâm phục khẩu phục!