Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nói rất không khách khí, lúc này, hắn không cần phải khách khí với Bạch Cảnh Sùng, phải biết rằng chuyện đã đến nước này, phải làm cho rõ ràng, nếu không thì sau này người bị tổn thương có thể là Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không muốn thấy Bạch Tình Đình bị tổn thương, bởi vậy, Diệp Lăng Phi mới nói những lời này trước mặt Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi, ông ta khẽ gật đầu, nói:

- Tiểu Diệp, cha hiểu ý con, con làm như vậy cũng là vì Tình Đình, cha có thể lý giải. Tiểu Diệp, cha nhận lời, cho dù Thái Hạo được ra tù, cha sẽ không để cậu ta mang họ Bạch, càng không cho phép cậu ta xuất hiện trước những người khác với thân phận là con trai của cha. Tiểu Diệp, bây giờ còn đã hài lòng sao?

- Nhạc phụ, cha chớ trách con quá hẹp hòi, nói ngoài miệng không có ích gì, cha phải viết mấy chữ, ít nhất có thể chứng minh cha đã từng đồng ý con chuyện này!

- Chẳng lẽ con cho rằng cha lừa con sao?

Bạch Cảnh Sùng sa sầm mặt, nói:

- Tiểu Diệp, con cho rằng cha là loại người đó sao?

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Nhạc phụ, cha đừng tức giận, chờ con nói hết lời đã, loại chuyện này không phải nói cha đảm bảo cha không làm thì chắc chắn không có chuyện gì, bây giờ cha có thể nói cha sẽ không để cho Thái Hạo mang họ Bạch, nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không như vậy. Giống như lần trước cha từng nói không để Thái Hạo ra tù, nhưng bây giờ chẳng phải cha lại muốn cứu Thái Hạo ra sao? Đây chính là lý do tại sao con không muốn hỗ trợ, Thái Hạo dù sao cũng là con trai ruột của cha, một khi cậu ta được ra tù, cha nhất định sẽ có tiếp xúc với cậu ta, những chuyện xảy ra tiếp sau, chẳng ai có thể dám chắc được. Nhạc phụ, con làm như vậy được mục đích cũng là vì Tình Đình, cha đừng trách con quá ích kỷ, ai bảo Tình Đình là vợ của con chứ, con không thể để Tình Đình bị tổn thương...!

Bạch Cảnh Sùng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta đầu gật, ứng nói:

- Được rồi, Tiểu Diệp, con nói không sai, quả thực là cha nên viết bản cam đoan. Thế này đi, cha sẽ viết cam kết, cha cam đoan sẽ không để cho Thái Hạo mang họ Bạch, hơn nữa cha có thể để lại toàn bộ tài sản của cha sau khi cha qua đời cho Tình Đình!

- Về phần tài sản của cha thì không cần, vú Ngô đi theo cha lâu như vậy, có lẽ cha nên bù đắp lại cho bà ấy, tiền trong tay con đủ để Tình Đình dùng rồi, không cần tài sản của cha đâu!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nhạc phụ, con nhận lời cha, con sẽ nghĩ cách cứu Thái Hạo ra!

- Được!

Bạch Cảnh Sùng đưa tay ra vỗ vai Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Tiểu Diệp, lần này lại phải làm phiền con rồi, cha không biết mình đã phải làm phiền con bao nhiêu lần rồi!

- Nhạc phụ, sao cha có thể nói như vậy chứ, con là con rể của cha, vì cha những chuyện này là những chuyện con phải làm!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, hắn vô ý thức lấy một điếu thuốc ra, đưa cho Bạch Cảnh Sùng, nói:

- Nhạc phụ, cha không cần phải khách sáo như vậy, con ngồi đây.....!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng kêu khẽ của Bạch Tình Đình:

- Ông xã, anh làm gì vậy?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, quay đầu lại, đã thấy Bạch Tình Đình đang bước nhanh tới, cô đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đưa tay giật lấy điếu thuốc lá trong tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Sức khỏe của cha em không được tốt, không thể hút thuốc được, ông xã, từ nay về sau anh không được để cha em hút thuốc...!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, anh quên mất chuyện này, anh đảm bảo lần sau sẽ không thế nữa!

Diệp Lăng Phi nói xong thì nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ với Bạch Cảnh Sùng, nói,

- Nhạc phụ, con rất sợ con gái bảo bối của cha, con không dám trêu chọc cô ấy đâu!

Bạch Cảnh Sùng chỉ cười, Bạch Tình Đình thì nói:

- Ông xã, anh lại nói lung tung gì vậy, em cũng chẳng dám quản anh đâu, anh là ai chứ, anh là Diệp Lăng Phi mà, chẳng ai dám trêu chọc Diệp Lăng Phi cả!

Bạch Cảnh Sùng nghe hai vợ chồng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình tranh cãi, ông ta cười nói:

- Cha không quấy rầy hai vợ chồng các con nữa!

Nói xong, Bạch Cảnh Sùng đi qua bên người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình chờ Bạch Cảnh Sùng rời đi, cô giơ tay đánh lên vai Diệp Lăng Phi một cái, dịu dàng nói:

- Ông xã, anh vừa nói gì với cha vậy? - Anh có nói gì đâu!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, cười nói:

- Tình Đình, em yên tâm đi, anh không làm cái gì khác đâu, anh chỉ nói với nhạc phụ là anh sẽ giúp ông ấy lần này, chỉ đơn giản như vậy thôi!

Bạch Tình Đình nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình nhìn như vậy thì cảm thấy khó hiểu, hắn không nhịn được hỏi:

- Tình Đình, em cứ nhìn anh làm gì vậy?

- Em xem anh nó nói dối em không!

Bạch Tình Đình nói,

- Vừa nãy em nhìn thấy lúc nói chuyện với em thì tròng mắt đảo như rang lạc, điều đó chứng minh anh đang nói dối em!

- Có phải là em xem nhiều phim quá rồi không mà lại có suy nghĩ cổ quái như vậy!

Diệp Lăng Phi thè lưỡi với Bạch Tình Đình, làm ra một cái mặt quỷ, trước giờ Diệp Lăng Phi rất ít khi làm vậy với Bạch Tình Đình, từ trước tới nay, Diệp Lăng Phi đều tỏ ra nghiêm trang, cho dù là lúc đùa giỡn với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cũng không làm mặt xấu như trẻ con với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi làm một cái mặt quỷ với mình, cô lập tức nói:

- Ông xã, nhất định anh có chuyện gạt em!

- Đã để em nhận ra rồi!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn tỏ ra rất bất đắc dĩ, nói:

- Tình Đình, anh vốn không muốn nói với em, nhưng đã để em nhìn ra rồi, anh đành nói cho em biết vậy. Bà xã, bức thư pháp mà anh lấy hôm qua ấy, đó là đồ thật!

Bạch Tình Đình đang nghĩ rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói với cô chuyện vừa xong, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi chỉ nói với Bạch Tình Đình về chuyện bức thư pháp tối qua, Diệp Lăng Phi không muốn nói ra chuyện lúc nãy với Bạch Cảnh Sùng. Chuyện bức thư pháp mà Diệp Lăng Phi nhắc đến, đối với Bạch Tình Đình mà nói cũng không có hứng thú gì mấy. Cô không thích chơi đồ cổ, cho dù bức Lan Đình Tự đó là thật đi chăng nữa, đối với Bạch Tình Đình đó chỉ là chữ viết của một ông già còn lưu lại từ thời cổ đại thôi. Điều mà Bạch Tình Đình quan tâm chính là việc Diệp Lăng Phi vừa nói gì với Bạch Cảnh Sùng, Bạch Tình Đình không nghe được, nhưng từ nét mặt của hai người khi nãy, cô cảm giác được hình Diệp Lăng Phi nói gì đó khiến cho Bạch Cảnh Sùng phải khó xử.

- Ông xã, anh đừng có đánh trống lảng với em, em muốn biết rốt cuộc thì vừa rồi anh đã nói gì với cha!

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, lần này Diệp Lăng Phi muốn tránh cũng không được nữa, hắn thè lưỡi, nói:

- Được rồi, anh nói là được, cứ như là đang thẩm vấn phạm nhân vậy, tên phạm nhân này rất là biết điều, lập tức thành khẩn khai báo. Anh làm một vụ giao dịch với cha em, về phần giao dịch là gì, anh không nói ra, đến lúc nào đó là em sẽ biết! Bạch Tình Đình cau mày, tay phải cô nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, đề phòng Diệp Lăng Phi chạy mất, cô nói:

- Ông xã, anh nói rõ với em đi, rốt cuộc anh và cha em đã có giao dịch gì?

- Anh biết ngay là em sẽ hỏi mà!

Diệp Lăng Phi tỏ ra bất đắc dĩ, nói,

- Anh nói hết ra vậy, anh sẽ nghĩ cách cứu Thái Hạo ra, cha em hứa với anh sẽ không để Thái Hạo mang họ Bạch. Tình Đình, em có cần hỏi gì nữa không?

Bạch Tình Đình nhất thời còn chưa rõ dụng ý của Diệp Lăng Phi làm như vậy để làm gì, cô nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh còn chưa nói rõ với em, anh làm như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?

Diệp Lăng Phi giơ tay phải ra vỗ đầu Bạch Tình Đình một cái, nói:

- Bà xã, em không ngốc như vậy chứ, anh đã nói đến nước này, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu sao, em cố ý không hiểu hay thật sự không hiểu vậy?

- Em......! Bạch Tình Đình vừa định nói cô không hiểu thật, nhưng bỗng nhiên ngừng lại, Bạch Tình Đình đã hiểu của dụng ý Diệp Lăng Phi rồi, Diệp Lăng Phi làm như vậy để phòng ngừa tương lai Thái Hạo sẽ tiến vào Bạch gia tranh giành tài sản với cô, Bạch Tình Đình tỏ vẻ không hề quan tâm, nói:

- Ông xã, em hiểu rồi, anh làm vậy phòng ngừa Thái Hạo lấy tiền của cha em, tranh tài sản với em, chỉ cần Thái Hạo không mang họ Bạch, cậu ta sẽ không có quyền phân chia tài sản, đúng vậy không? Diệp Lăng Phi lắc đầu cười, nói:

- Bà xã, bình thường em rất thông minh, sao hôm nay lại ngốc vậy? Nếu cha em muốn chia tài sản cho Thái Hạo, không phải Thái Hạo không mang họ Bạch là có thể ngăn cản được, làm như vậy hoàn toàn không có tác dụng gì. Sở dĩ anh nói như vậy với cha em, dụng ý là tránh để cho gia đình em nảy sinh mâu thuẫn trong tương lại, anh đã sớm nói với cha em, muốn cha em biết rằng, không thể để cho Thái Hạo chính thức trở thành người của Bạch gia, con riêng của cha em không có danh phận, chỉ có thể sống trong bóng tối, không thể bộc lộ thân phận trước mặt người khác. Một khi Thái Hạo tiến vào Bạch gia, vậy thì sẽ phiền toái lớn đấy!

- Có phiền toái gì chứ, em không ngại đâu!

Bạch Tình Đình nói,

- Dù sao em cũng không muốn lấy tài sản của cha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK