Cửa thang máy vừa mở ra, Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như hai người đi vào trong thang máy trước. Chân Cơ đi phía sau Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như, Chân Cơ đang suy nghĩ nên động thủ như thế nào. Cô ta được lệnh phải giết chết Tiểu Triệu, hơn nữa còn không được để cho người khác phát hiện, độ khó là rất cao, nếu như một người bị chết, làm sao có thể không bị người khác phát hiện chứ. Chân Cơ phải suy nghĩ đến những vấn đề này, trong lúc cô ta đang do dự không biết có nên ra tay giết chết Tiểu Triệu ở đây không, cô ta nghe thấy Thái Tiểu Như cất tiếng gọi mình, Chân Cơ đáp một tiếng, cất bước đi vào trong thang máy. Tiểu Triệu vốn cảm thấy người phụ nữ tên là Chân Cơ có cái gì đó rất cổ quái, nếu bảo cô ta là phụ nữ, lại khiến cho Tiểu Triệu cảm thấy trên người cô nàng Chân Cơ này có nhiều thứ không giống như những người phụ nữ khác, nhưng không biết diễn tả thế nào cho đúng. Tiểu Triệu ôm vai của Thái Tiểu Như, tránh để cho Thái Tiểu Như và Chân Cơ tiếp xúc với nhau, nhưng Thái Tiểu Như lại cho là không sao cả, dù sao người tên là Chân Cơ này cũng là một phụ nữ, không có gì phải lo lắng.
- Cô nói cô là người làm nghệ thuật, không biết là cô làm trong lĩnh vực nghệ thuật nào?
Nghề nghiệp của Tiểu Triệu là cảnh sát, cậu ta không khỏi dùng giọng thẩm vấn của cảnh sát để hỏi thăm đối phương, Chân Cơ cười nói:
- Làm nghệ thuật, một người làm nghệ thuật rất bình thường, chưa tới mức xuất sắc, à, hai người tới đây để du lịch sao?
- Đúng vậy!
Thái Tiểu Như đáp,
- Tôi và bạn trai tới đây để du lịch!
Thái Tiểu Như và Tiểu Triệu đã yêu nhau lâu rồi, tuy vậy Tiểu Triệu vẫn chưa có thời gian để đưa Thái Tiểu Như ra ngoài chơi, trong lòng Thái Tiểu Như, cô cũng rất muốn được đi chơi, lần này, Tiểu Triệu không những dẫn cô đi ra ngoài du lịch, còn mua cho cô không ít đồ, trong lòng Thái Tiểu Như sao có thể không cao hứng được cơ chứ. Thái Tiểu Như là một người thuộc thành phần tri thức, Tiểu Triệu là một viên cảnh sát hình sự, về lý mà nói, quan niệm sống của hai người bọn họ có điểm bất đồng. Phải biết rằng cuộc sống của Thái Tiểu Như luôn luôn gắn liền với mấy thứ từ như là nhãn hiệu lớn, hưởng thụ cuộc sống ..v.v.., nhưng Tiểu Triệu lại là một người đàn ông không hiểu được những thứ đó, cuộc sống của Tiểu Triệu rất đơn giản, phần lớn thời gian cậu ta suy nghĩ làm thế nào để phá được án. Nhưng từ sau khi Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như yêu nhau, hai người chung sống rất hòa thuận, một mặt đương nhiên là vì cá tính của hai người khá hợp, có nhiều điểm chung, mặt khác, đó là về vấn đề kinh tế, Tiểu Triệu đã mua cho Thái Tiểu Như không ít đồ khiến cô vừa lòng, khi phụ nữ đang yêu thì rất hi vọng người đàn ông mua đồ cho cô, nhưng một khi đã xác định quan hệ với người đàn ông đó rồi, người phụ nữ lại trở nên tằn tiện, tính toán chi li số tiền mà người đàn ông bỏ ra, cho dù người đàn ông đó bỏ tiền ra vì cô, cô cũng sẽ đau lòng, bởi vì người phụ nữ đó cũng coi tiền của người đàn ông là của mình rồi. Thái Tiểu Như là một cô gái như vậy, khi cô và Tiểu Triệu mới yêu nhau, cô ước gì Tiểu Triệu mua thật nhiều đồ cho cô, đến khi hai người thật sự chúng sống với, Thái Tiểu Như ngược lại không nỡ để cho Tiểu Triệu tốn tiền, nếu như lần này không phải là Tiểu Triệu đã nói trước với Thái Tiểu Như là co người khác bỏ tiền, Thái Tiểu Như chắc chắn sẽ không tiêu xài như lúc này. Chẳng qua là, vì chuyện này, Thái Tiểu Như còn hỏi han Tiểu Triệu hồi lâu, tránh để cho Tiểu Triệu bởi vì tiền mà làm những chuyện phạm pháp, Tiểu Triệu vỗ ngực đảm bảo với Thái Tiểu Như tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, để cho Thái Tiểu Như yên tâm. Thái Tiểu Như không có đề phòng gì, Tiểu Triệu ở bên cạnh, Thái Tiểu Như hoàn toàn yên tâm, cô không có gì đề phòng người phụ nữ ở trước mặt. Nghe Chân Cơ hỏi như vậy, Thái Tiểu Như liền lập tức đáp lời, chỉ là, khi Thái Tiểu Như vừa mới trả lời xong, Tiểu Triệu không để cho Chân Cơ có cơ hội nói chuyện tiếp, cậu ta kéo tay Thái Tiểu Như, nói:
- Tiểu Như, chúng ta cũng là người tới đây du lịch, có một số việc không tiện nói ra, dù sao chúng ta chưa quen thuộc với tỉnh thành, em nói có đúng không?
Thái Tiểu Như cũng không ngốc, chỉ là vừa rồi cô đã buông lỏng cảnh giác mà thôi vì thế cô mới trả lời, nghe Tiểu Triệu nói như vậy, Thái Tiểu Như cũng ngầm hiểu ý của Tiểu Triệu, cô liền rúc vào trong ngực Tiểu Triệu, không nói gì nữa. Khi thang máy xuống đến tầng một, Tiểu Triệu ôm Thái Tiểu Như đi ra khỏi thang máy.
- Tôi và Tiểu Như cũng không biết rõ về nơi này lắm, hai chúng tôi chỉ tùy ý đi dạo một chút, nếu như cô muốn ăn cơm, ở tầng một của khách sạn cũng có phòng ăn, cô có thể đến, lần sau chúng ta lại gặp nhau!
Tiểu Triệu nói những lời này với Chân Cơ, ý tứ trong đó rất rõ ràng, đó là cậu ta không muốn tiếp xúc với Chân Cơ, chúng ta chia nhau ra ở đây. Chân Cơ sao có thể dễ dàng tách khỏi hai người Tiểu Triệu như vậy được, cô ta phải vất vả lắm mới tìm được một cơ hội tốt như thế này, chỉ cần đến gần Tiểu Triệu, cô ta sẽ có rất nhiều cơ hội để hạ thủ, như vậy mới có thể đạt được đến trình độ thần không biết quỷ không hay, chẳng qua là trong lòng Chân Cơ còn đang suy nghĩ kiếm cớ nào để đi cùng với hai người Tiểu Triệu. Ý của Tiểu Triệu ý đã rất rõ ràng, chính là không muốn đi cùng với người phụ nữ tên là Chân Cơ này, nếu như Chân Cơ còn không biết, chỉ có thể trách Chân Cơ quá ngốc nghếch. Chân Cơ hơi nháy mắt, trong lòng đã có chủ ý, cô ta liền bảo:
- Tôi vừa mới tới tỉnh thành, cũng không quen thuộc với tình hình ở chỗ này, tôi định ăn xong cơm tối xong sẽ ra ngoài đi dạo mua sắm một lát!
Chân Cơ nói tới đây, cô ta liếc nhìn cái túi xách Thái Tiểu Như đang cầm, chiếc túi xách này rất mới, rõ ràng là vừa mới mua không lâu, trong lòng Chân Cơ đã sớm có chủ ý, cô ta kinh ngạc hỏi:
- Chiếc túi xách này đẹp quá, tôi luôn muốn mua một cái túi xách như vậy!
Phụ nữ nếu muốn nói chuyện, sẽ dễ dàng tìm được chủ đề thích hợp, Chân Cơ dựa vào cái túi xách mà Thái Tiểu Như vừa mới mua để lấy cớ bắt chuyện với Thái Tiểu Như. Tiểu Triệu mấy lần muốn ngăn cản, nhưng lại sợ sẽ chọc cho Thái Tiểu Như mất hứng, chỉ có thể thôi. Cuối cùng, Chân Cơ và Thái Tiểu Như vừa đi vừa nói chuyện, ném Tiểu Triệu một mình ở phía sau......................
Trên máy bay, Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, máy bay còn hơn một tiếng nữa mới đến nơi, Diệp Lăng Phi tính toán chờ sau khi đến tỉnh thành thì nên làm chuyện gì trước. Theo Diệp Lăng Phi thấy, việc hắn phải làm thì nhiều lắm. Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, nhưng Dã Thú thì không nhàn rỗi như vậy, trong lúc máy bay còn chưa cất cánh, Dã Thú đã bắt chuyện với nữ tiếp viên hàng không kia, khi máy bay cất cánh, Dã Thú mới hấp tấp chạy trở về. Trông thế nhưng hắn đã lấy được số điện thoại di động của nữ tiếp viên hàng không kia.
- Lão Đại, sau khi em đến tỉnh thành có thể đi ra ngoài làm chuyện riêng không?
Dã Thú nhẹ nhàng huých Diệp Lăng Phi, tiếng nói rất khẽ, ánh mắt luôn hướng về chỗ nữ tiếp viên hàng không đang chuẩn bị thức ăn cho khách ở đằng trước, Diệp Lăng Phi là người như thế nào, hắn vừa trông bộ dạng của Dã Thú như vậy, cũng đã đoán được dự định của Dã Thú.
- Dã Thú, anh không muốn quản chuyện của cậu, nhưng Lục Tuyết Hoa đang mang thai, tiểu tử cậu lại làm loạn ở bên ngoài, như thế có phải là hơi quá đáng không vậy?
Diệp Lăng Phi hiểu rõ tính tình Dã Thú, nếu như nói với hắn ta là không được làm cái gì, nói không chừng Dã Thú sẽ khăng khăng đi làm cho bằng được. Cho dù là Diệp Lăng Phi bảo Dã Thú không được đi làm chuyện gì, nhưng trong lòng Dã Thú cũng sẽ tính toán, cho dù hắn không đi làm, nhưng trong lòng thì lại đang nghĩ đến chuyện kia, chính vì vậy, Diệp Lăng Phi mới không trực tiếp nói với Dã Thú là hắn không được làm như vậy, mà là lấy vấn đề tình cảm để hỏi Dã Thú.
- Lão Đại, em chắc mà!
Dã Thú có vẻ lơ đễnh, nói:
- Trong lòng em rất yêu Tuyết Hoa, đừng nhìn em chơi bời bên ngoài, nhưng em sẽ không đưa những người phụ nữ này về nhà đâu, thế mới nói, ở trong nhà, Tuyết Hoa là lớn nhất, ngay cả em cũng phải sợ cô ấy!
Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Dã Thú, hắn nghĩ tới mình, dường như những lời này của Dã Thú là hướng về phía mình. Diệp Lăng Phi cũng là người như vậy, ở bên ngoài có phụ nữ, trong nhà cũng có phụ nữ, bất quá, Diệp Lăng Phi vẫn có những chỗ khác so với Dã Thú, ít nhất Diệp Lăng Phi sẽ không giống như Dã Thú đi chơi bời lêu lổng không hề úy kỵ. Diệp Lăng Phi không nói tiếp được nữa, hắn chỉ có thể nói:
- Dã Thú, tỉnh thành không giống như thành phố Vọng Hải. Nếu như cậu vừa tới tỉnh thành mà đã đi ra ngoài làm loạn, rất dễ xảy ra chuyện, chắc cậu khó có thể quên được cái lần cậu theo anh đến thị trấn Nam Dương đó chứ!