Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi chi lo Mộ Thiên Dương trông thấy cô ở chỗ này, hắn sẽ không dám lộ diện, sợ cô bắt hắn mà ăn thịt mất. Mộ Văn, cô nhìn bộ dạng bây giờ của cô xem, giống như là muốn ăn thịt người ta không bằng, nếu tôi là Mộ Thiên Dương, tôi cũng không dám lộ diện đâu. Chẳng lẽ cô không thể tỏ ra khả ái hơn được sao, không cần phải tỏ vẻ hung ác như vậy chứ!
- Tôi hung ác ấy à? Tôi không để ý đến chuyện đó!
Mộ Văn nói,
- Diệp Lăng Phi, nếu như đổi lại là anh, anh sẽ thấy thể nào, khi người mà anh tín nhiệm nhất muốn giết anh. Tuy tôi đã sớm nghĩ rồi một ngày sẽ có chuyện này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, tôi lại không muốn tin tưởng đó là sự thật!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Tôi biết suy nghĩ trong lòng cô, nhưng mà Mộ Văn à, cô đã nghĩ tới chưa, hết thảy những chuyện này đều sẽ đến một cách tự nhiên, cô và Mộ Thiên Dương sớm nên biết hai người sẽ có kết quả như vậy. Mộ Thiên Dương đã thấy rõ rồi, còn cô thì sao, phải chăng cô cũng có thể nhìn rõ mọi chuyện?
- Tôi không thể, tôi không thể nhìn rõ, cũng không muốn làm vậy!
Mộ Văn nói,
- Diệp Lăng Phi, anh không hiểu cái cảm giác đó thế nào đâu, từ trước tới giờ, tôi luôn coi anh là cừu nhân của tôi, bởi vì Mộ Thiên Dương bị các anh giết chết, tôi chỉ muốn báo thù, đó là chấp niệm của tôi. Trước kia lúc tôi chấp hành nhiệm vụ, trong lòng tôi luôn có chấp niệm chống đỡ, dù cho tôi rơi vào hoàn cảnh hiểm ác thế nào, tôi cũng không thể buông tay, bởi vì tôi còn phải báo thù, tôi muốn tiêu diệt anh...!
Lúc Mộ Văn nói đến đây, Diệp Lăng Phi cười nhìn Mộ Văn. Đây là lần đầu tiên Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc nghe Mộ Văn nói đến những chuyện này, tuy nghề trộm mộ của hai người cũng rất nguy hiểm, nhưng không nguy hiểm như Mộ Văn làm đặc công, quan trọng nhất là hai người họ không biết ân oán lúc trước giữa Mộ Văn và Diệp Lăng Phi, bây giờ nghe Mộ Văn nói muốn báo thù, hai người họ rất chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo. Mộ Văn không dừng lại, tiếp tục nói:
- Tất cả chuyện này đều vì sự xuất hiện của Mộ Thiên Dương mà biến mất. Diệp Lăng Phi, tôi không thể cho phép Mộ Thiên Dương lừa gạt tôi như vậy, anh ta là một tên khốn kiếp, một tên khốn kiếp từ đầu đến chân. Tôi đã trả giá rất nhiều vì anh ta, nhưng tên khốn kiếp đó lại giả vờ chết, bây giờ lại còn muốn giết tôi, chiều nay nếu tôi không đứng ở bên ngoài, chắc chắn tôi đã chết rồi.....!
Nghe Mộ Văn nói như vậy, Diệp Lăng Phi xen vào một câu:
- Thái Duyệt đâu rồi?
- Lão ta đang ở trong bệnh viện, cả đời này chỉ có thể là người tàn phế, hai chân đã bị nổ đứt!
Lúc Mộ Văn nói đến đây, cô vô ý thức liếc sang bên phía Thái Tiểu Ngọc, nói:
- Tiểu Ngọc, xin lỗi cô, thực sự xin lỗi cô!
Thái Tiểu Ngọc kéo tay Tiểu Cửu, nghe những lời này của Mộ Văn, Thái Tiểu Ngọc nói:
- Mộ Văn, cô không cần phải nói lời xin lỗi với tôi, bởi vì ông ta có ân với tôi, cho nên tôi không thể tự tay giết chết ông ta, nếu không thì tôi nhất định sẽ giết chết ông ta. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được một chính nhân quân tử như ông ta có thể làm được loại chuyện cầm thú đó!
Thái Tiểu Ngọc nói xong thì thân thể cô run lên, Tiểu Cửu đặt tay lên vai Thái Tiểu Ngọc vỗ nhè nhẹ, an ủi Thái Tiểu Ngọc. Mộ Văn nói:
- Tiểu Ngọc, coi như hết đi, chuyện cũng đã qua rồi, lão ta đã bị trừng phạt, dù sao lão ta đã nuôi cô, có thời gian thì nên đến bệnh viện thăm Thái Duyệt, tình cảnh của lão ta bây giờ rất thê thảm!
Diệp Lăng Phi cầm lấy ly rượu vang, vừa muốn nói chuyện, đã thấy Trác Việt đang đi về phía này. Diệp Lăng Phi không nói tiếp nữa, hắn cười nói với đám người Mộ Văn:
- Xem ra chúng ta cũng là nhân vật quan trọng đây, người phụ trách của hội sở giải trí này có lẽ đang đến chỗ chúng ta kìa!
Mộ Văn nhìn về phía đó, trông thấy Trác Việt đang đi tới. Mộ Văn cười nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi thấy vẫn là anh mặt mũi lớn nhất, người ta tới để gặp anh đấy, còn tại mấy người chúng tôi, chỉ sợ hắn cũng không biết chúng tôi là ai!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Chuyện đó thì chưa chắc, Mộ Văn, chẳng phải cô vừa nói đó sao, cô đoán Mộ Thiên Dương đang ở chỗ này, nếu thật sự là như vậy, tôi cho là hắn đã biết rõ cô là ai, cô xem, hắn tới chính là muốn dò xét chúng ta đấy!
Diệp Lăng Phi đứng dây, không đợi Trác Việt lên tiếng, Diệp Lăng Phi đã chủ động chìa tay ra, nói:
- Trác tiên sinh, không ngờ anh lại đến gặp tôi, tôi cảm thấy rất là vinh dự!
Trác Việt nở nụ cười thật tươi, nói:
- Diệp tiên sinh, anh nói vậy là không đúng rồi, anh là một nhân vật lớn ở thành phố Vọng Hải này, anh đến hội sở giải trí Đại Phú Quý của chúng tôi, tôi nhất định phải tới gặp anh, nếu không thì bà chủ của tôi sẽ lại trách tội tôi mất!
- Đừng đề cập đến ả đàn bà thối Chu Ngọc Địch đó nữa, không có chuyện của cô ta ở đây, tôi nhìn cô ta rất không vừa mắt, nhưng nhìn Trác Việt tiên sinh đây lại cảm thấy rất thuận mắt. À, bao giờ thì ả đàn bà thối Chu Ngọc Địch kia trở về?
Trong lúc nói chuyện Diệp Lăng Phi còn cố ý chửi mắng Chu Ngọc Địch, Trác Việt chỉ có thể cười đón ý, nói hùa: - Diệp tiên sinh, chuyện bà chủ của tôi lúc nào sẽ về, tôi cũng không biết được. Có lẽ anh cũng hiểu, tôi nào dám hỏi bao giờ thì bà chủ trở về, kính xin Diệp tiên sinh thông cảm cho!
- Đó là đương nhiên, tôi đương nhiên sẽ thông cảm!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi thông cảm cho anh, anh cũng thông cảm cho tôi một chút. Anh xem tối hôm nay tôi dẫn bạn tôi tới đây chơi, nhưng hình như bạn tôi lại trông thấy một người quen cũ ở chỗ này, không biết anh có thể giúp đỡ bạn tôi chuyện này, tìm xem bạn cũ của cô ấy đang ở đâu không?
Nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, Trác Việt hơi ngẩn người, rồi lại nở nụ cười, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không biết phải giúp thế nào!
Trong lúc nói chuyện Trác Việt vô ý liếc mắt nhìn Mộ Văn. Mộ Văn là đặc công được huấn luyện kỹ càng, ánh mắt của Trác Việt cái đã làm bại lộ suy nghĩ trong lòng hắn, Mộ Văn trong lòng khẽ động, thầm nghĩ chẳng lẽ lần này Diệp Lăng Phi lại đoán đúng? Diệp Lăng Phi kéo Trác Việt ngồi xuống, hắn chỉ vào Mộ Văn nói:
- Người bạn này của tôi nói là bạn cũ của cô ấy ở chỗ này. Trác Việt tiên sinh, tôi sẽ không để anh phải khó xử đâu, anh quay về đi nghe ngóng một chút, có người nào tên là Mộ Thiên Dương không, nếu có thì bảo anh ta đến đây gặp mặt bạn cũ, là bạn bao nhiêu năm rồi, có mấy lời cần phải ngồi cùng nhau mới có thể nói được!
Lúc đó Mộ Văn cũng chen miệng:
- Biệt hiệu của anh ta là K!
- K?
Trác Việt lặp lại một lần, Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Đúng, là K. Trác Việt tiên sinh, bây giờ anh về hỏi thăm thử xem, chúng tôi không có ý gì khác dâu, chỉ muốn tìm ra người này thôi. Chỗ này được người ta bảo vệ, nhưng như anh vừa nói đấy, ở thành phố Vọng Hải tôi là rắn rít địa phương, tôi mặc kệ nơi này được ai bảo vệ, chỉ cần trêu chọc đến tôi, tôi sẽ không chút khách khí xử lý nó......!
Diệp Lăng Phi cố ý để lại một câu uy hiếp, Trác Việt cười bồi, nói:
- Diệp tiên sinh, xem anh nói kìa, nếu anh có gì phân phó thì cứ nói, nếu tôi có thể làm được nhất định sẽ đáp ứng. Bây giờ tôi giúp anh dò hỏi một chút, tôi cũng không biết là ở chỗ tôi có người này không!
- Trác Việt tiên sinh, vậy thì phải cảm ơn anh rồi!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Trác Việt, Trác Việt đứng dậy, rời khỏi chỗ này. Mộ Văn nhìn theo bóng lưng Trác Việt đến khi hắn đi khuất, cô mới quay sang Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nói vậy có phải là trực tiếp quá không, chẳng lẽ anh cho rằng Mộ Thiên Dương thật sự sẽ chịu đi ra sao?
Diệp Lăng Phi gật đầu, cười nói:
- Nếu Mộ Thiên Dương ở đây thì hắn sẽ đi ra thôi!
Diệp Lăng Phi chậm rãi cầm ly rượu của mình uống một hớp nhỏ. Trong khi đó Trác Việt đi lên trên gác, ở trong phòng giám sát, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang nhìn hình ảnh trên màn hình từ camera. Trác Việt đi tới, nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia, hỏi:
- K, bọn họ muốn gặp anh, anh định làm thế nào?
K chính là Mộ Thiên Dương, hắn quay sang, bỏ mũ lưỡi trai xuống, nhìn Trác Việt, thản nhiên nói:
- Bọn họ đã đến đây rồi, cho dù tôi muốn trốn đi cũng không trốn được, tôi ra đó gặp họ thì tốt hơn!
- Anh định làm như vậy thật sao?
Trác Việt hỏi.
Mộ Thiên Dương nhẹ gật đầu, nói:
- Tất nhiên, tôi đã quyết định rồi!
Nói xong, hắn đi về hướng cửa ra vào, khi hắn ta vừa định mở cửa, Trác Việt đứng đằng sau chậm rãi nói:
- K, tôi phải nhắc nhở anh, anh ở lại chỗ này không an toàn đâu. Người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi đó có thế lực rất lớn ở thành phố Vọng Hải, hắn có thể bắt anh đi đó...!
- Tôi biết rồi!
Mộ Thiên Dương khoát tay, đi ra ngoài.