Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình đứng ở cửa biệt thự nhìn theo bố mình lái xe về, sau khi bố cô đi khỏi cô quay lại nhìn Vu Tiêu Tiếu đang đỡ mình.

- Tiêu Tiếu, em nói em và người nhà trở mặt với nhau à, chị nghĩ bên trong chắc có hiểu lầm, em nên nói chuyện với bố em!

Bạch Tình Đình thở dài nói:

- Giống như chị và bố chị, mặc dù giữa hai bố con chị trước đây có nhiều điều không vui nhưng trong lòng bố chị chị mãi là con gái của ông, ông có thể vì chị mà làm bất cứ việc gì!

Vu Tiêu Tiếu đỡ Bạch Tình Đình, cô tỏ ra không đồng tình với những gì Bạch Tình Đình vừa nói. Mỗi nhà một khác, mỗi ông bố một khác, không phải ông bố nào cũng giống với Bạch Cảnh Sùng có thể hi sinh tất cả vì con gái. Đối với Vu Tiêu Tiếu mà nói, gia đình cô không giống như vậy, bố cô không bao giờ vì cô mà hi sinh tất cả, mà kể cả có đi nữa thì ông nội cô, cũng không bao giờ cho phép bố cô làm như vậy?

Vu Tiêu Tiếu để những lời nói đó trong lòng, cô nhìn Bạch Tình Đình cười nói:

- Chị à, ngoài cửa lạnh quá để em đỡ chị vào trong ngồi!

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi tiễn Bạch Cảnh Sùng đi khỏi đang hướng về phía này, cô đứng im không động, cười với Vu Tiêu Tiếu nói:

- Tiêu Tiếu, tháng này làm phù dâu cho chị có được không?

- Được thôi! Vừa đúng lúc em chưa phải thi, chị à quyết định vậy nhé. Em sẽ nói với Tuyết Hàn một câu để cậu ấy tới giúp, chị à chị có cần hai phù dâu không?

- Tuyết Hàn tới tham gia hôn lễ là được rồi, không cần cô ấy giúp gì đâu. Dù sao chị cũng không có gì chuẩn bị nhiều lắm đâu, đợi hai ba ngày nữa đi dạo xem có gì cần mua thì mua!

Lúc Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đang nói chuyện, Diệp Lăng Phi tới gần. Chuyện tối qua giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi làm cho chỗ đó của Bạch Tình Đình bây giờ vẫn còn đau. Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình bế vào ghế sô pha.

- Tiêu Tiếu, chiều nay em ở đây với chị, tối chồng chị đưa em về trường!

Bạch Tình Đình nắm lấy tay Vu Tiêu Tiếu tỏ ra thân mật. Vu Tiêu Tiếu đồng ý ngay, vốn dĩ Tiêu Tiếu cũng không có ý định về. Mãi cho tới tận khi ăn xong bữa tối, Bạch Tình Đình mới bảo Diệp Lăng Phi đưa Tiêu Tiếu về trường. Diệp Lăng Phi bảo Vu Tiêu Tiếu xuống nhà đợi trước, hắn lên lầu lấy áo khoác và chìa khóa xe. Sau khi hôn tạm biệt Bạch Tình Đình, hắn lái xe đưa Vu Tiêu Tiếu về trường. Trên đường về, Diệp Lăng Phi nhắc tới Tiêu Vũ Văn lâu lắm rồi hắn không gặp Tiêu Vũ Văn. Thông qua lời nói của Vu Tiêu Tiếu hắn được biết Tiêu Vũ Văn đang bận quay phim về học đường, vốn dĩ cũng định nhờ Vu Tiêu Tiếu qua giúp, nhưng Vu Tiêu Tiếu sợ phiền phức. Trong cuộc sống của Vu Tiêu Tiếu chỉ có điện tử. Trò CS với Vu Tiêu Tiếu bây giờ cũng mất hứng rồi, cô chuyển sang chơi StarCraft. StarCraft là game 2D, đã ra đời rất nhiều năm rồi. Nhưng ảnh hưởng trong nước không bằng ở Hàn Quốc, về mặt này StarCraft ở Hàn Quốc còn có cả một ngành nghề ăn theo, hơn nữa lại còn phát triển như vũ bão, hoàng đế Terran BOXER đó ở Hàn Quốc là đại minh tinh.

Vu Tiêu Tiếu nói với Diệp Lăng Phi cô đang chơi tộc Protoss, vì cô thích lính Zealots của Protoss. Diệp Lăng Phi không hiểu trong đầu Vu Tiêu Tiếu đang nghĩ cái gì, tại sao lại chơi cái trò StarCraft ấy.

Khi đưa Vu Tiêu Tiếu về tới cổng trường, Diệp Lăng Phi cứ tưởng thế là thoát là được lái xe về nhà. Nhưng Vu Tiêu Tiếu một mực bắt Diệp Lăng Phi đưa lên tận phòng. Diệp Lăng Phi chần chừ hỏi:

- Như vậy không hay đâu, Tiêu Tiếu, anh đã già như thế này rồi còn đi cùng em, khó tránh người ta nói ra nói vào, anh thì chẳng sao, chỉ lo em....!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hêt, Vu Tiêu Tiếu đã bĩu môi nói:

- Chẳng có gì phải sợ cả, em chẳng quan tâm người khác nói gì!

Đại học Vọng Hải là trường đại học lớn nhất Vọng Hải. Những năm gần đây, tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm đã giảm thậm chí có người còn nói rất nhiều sinh viên ra trường bị thất nghiệp. Nhưng tỉ lệ ra trường có việc làm của đại học Vọng Hải là 60% đã rất đáng nể rồi. Nhất là ngành trọng tâm của trường, tỉ lệ đạt trên 90%, nhiều sinh viên chưa tốt nghiệp mà đã nhiều nơi tới ký hợp đồng làm việc rồi.

Qua tết nguyên đán, bắt đầu chuẩn bị thi hết học kỳ, số lượng sinh viên trong sân trường giảm hẳn, ngược lại sinh viên chật ních các giảng đường thư viện tự học. Tranh thủ trước kỳ thi bổ sung ít kiến thức.

Vu Tiêu Tiếu không dẫn Diệp Lăng Phi lên phòng mà cùng Diệp Lăng Phi đi dạo quanh sân trường. Trời vừa có tuyết rơi, Vu Tiêu Tiếu ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, cố tình đi vào những nơi có tuyết.

- Tiêu Tiếu, em làm gì vậy?

Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiêu Tiếu không có ý định quay về kí túc. Mặt Vu Tiêu Tiếu bị lạnh chuyển sang hồng, trên người cô mặc chiếc áo lông trắng, hơi thở ra bị đông thành khói trắng.

- Sư phụ, em không phải rồi, em không nên đi dạo cùng sư phụ, anh phải nhanh nhanh về nhà, chị em còn đang đợi!

- Tiểu nha đầu, đừng có nói bậy, anh là lo ở ngoài lạnh, em sẽ ốm mất!

Diệp Lăng Phi dừng lại, rút tay từ trong túi áo ra xoa xoa lên mặt Vu Tiêu Tiếu nói:

- Nhìn cái mặt sắp đông thành kem rồi này!

Từ bàn tay của Diệp Lăng Phi truyền ra một hơi ấm. Vu Tiêu Tiếu cảm thấy mặt mình ấm lên nhiều, cô buông tay đang ôm cổ Diệp Lăng Phi ra, nói nhỏ:

- Đại ca, anh hôn em được không?

Diệp Lăng Phi nhìn bốn phía không thấy ai, bèn ôm lấy eo Vu Tiêu Tiếu, hôn lên môi cô, nói:

- Tiểu nha đầu, mau về phòng đi!

- Dạ!

Vu Tiêu Tiếu gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười, chào Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu chạy về phía ký túc xá.

Đưa Vu Tiêu Tiếu về ký túc xá, Diệp Lăng Phi lái xe qua quán bar của Lý Khả Hân, không kiềm được dừng xe lại. Bên ngoài quán bar có 4, 5 thanh niên đang đứng ngoài như có vẻ do dự không biết nên vào hay không.thời điểm này sinh viên phải ôn tập để thi, vì vậy lượng khách có giảm đi chút ít, nhưng nhìn chung thì quán bar này kinh doanh rất tốt. Diệp Lăng Phi đi vào quán bar, đi vào tận bên trong, nhìn thấy Lý Khả Hân đang ngồi trước máy tính tính nợ.

- Chàng trai, dùng máy tính tính nợ hả? Đúng là bước ra từ một công ty lớn, khí chất quả không tầm thường!

Lý Khả Hân nhìn thấy Diệp Lăng Phi đột nhiên xuất hiện thì vui mừng quá vội đứng dậy, hai tay mở ra ôm Diệp Lăng Phi vào lòng. Diệp Lăng Phi cười ôm chặt lấy Lý Khả Hân, tay trái xoa xoa lưng Lý Khả Hân nói:

- Anh vừa về, nhà có chút chuyện, bận quá chẳng có thời gian tới. Lần này đưa Tiêu Tiếu về trường, tiện thể rẽ vào thăm chú!

- Em biết, em không giận anh!

- Ở đây ồn quá, hay là ra ngoài đi dạo chút!

- Không cần đâu anh, em biết anh bận mà! Em ra ngoài dặn dò chút, anh đợi em một lát!

Trong căn phòng hơn 20 mét vuông, chỉ có một chiếc giường đơn, và một chiếc máy tính. Trên giường bừa bãi mấy bộ quần áo, và cả ví tiền của Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi đi lại đẩy quần áo sang một bên và ngồi xuống. Diệp Lăng Phi tiện tay cầm lên một chiếc quần dài sờ chất liệu thì rất bình thường, có lẽ là Lý Khả Hân mua ở ngoài chợ đổ đống. Theo lý mà nói thu nhập của Lý Khả Hân bây giờ không tồi, dư tiền mua hàng hiệu, cần gì phải tiết kiệm như vậy.

Lý Khả Hân đi từ ngoài vào, tay cầm cốc nước khoáng, đóng cửa phòng lại, cầm cốc nước tới trước mặt Diệp Lăng Phi.

- Em biết tí anh phải về nhà, không thể uống rượu, hay là uống nước khoáng vậy!

- Vừa nãy đi đâu vậy, không phải đi lấy nước khoáng cho anh chứ?

Diệp Lăng Phi uống một hớp nước rồi đóng nắp lại để cạnh máy tính. Đưa tay ôm lấy eo Lý Khả Hân.

- Em đi sắp xếp một chút, ở đây lắm chuyện phức tạp lắm, nếu me không đi giải quyết, tí nữa em sẽ không ngồi yên được!

Lý Khả Hân dựa vào lòng Diệp Lăng Phi nói:

- Gần đây quán kinh doanh không tốt lắm, chủ yếu là do sinh viên phải ôn thi. Mất đi một lượng khách. Em định làm một vài hoạt động, gần đây toàn nghĩ chuyện này. À, nguyên đán Hiểu Uyển có tới đây, cô ấy dẫn theo Đình Đình, ba người chúng em còn nhắc tới anh!

- Gần đây anh bận quá, nhất là việc của vợ anh, làm anh đau hết cả đầu!

Bàn tay Diệp Lăng Phi xoa xoa mông Lý Khả Hân, nhẹ nhàng nói:

- Kh, anh có lỗi với các em, từ trước tới nay, anh rất ích kỷ giữ các em cho mình anh. Nghĩ xem anh ích kỷ chừng nào, rõ ràng ở nhà đã có vợ vậy mà vẫn không chịu buông tay. Lần trước anh cũng nói với Hiểu Uyển, nếu các em gặp được người thích hợp đừng ngại anh, anh sẽ chúc phúc cho các em!

- Sao vậy? Có phải anh có chuyện gì muốn nói với em?

- Nói thế nào đây? Anh sắp kết hôn rồi. Anh phải cưới Tình Đình và cả Hân Mính nữa!

- Không phải anh đã sớm cưới Tình Đình rồi sao, lại cưới gì nữa, lại còn cHân Mính lại chuyện gì nữa thế? Diệp Lăng Phi anh úp úp mở mở, nói rõ ra xem nào. Em nghe anh nói mà chẳng hiểu gì cả!

Diệp Lăng Phi cười, hắn cảm thấy chuyện này nói ra sẽ làm người khác khó tin, bản thân muốn cưới hai người vợ. Diệp Lăng Phi nói chậm lại, nói rõ chuyện hắn định cưới Tình Đình tại Vọng Hải, Hân Mính tại dh kể lại cho Lý Khả Hân nghe. Diệp Lăng Phi cho rằng sau khi nghe hắn nói xong Lý Khả Hân sẽ rất thất vọng đã theo Diệp Lăng Phi lâu như vậy nhưng lại chỉ có thể là mối quan hệ như thế này, giống như trộm vậy lén lén lút lút. Nhưng ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân cười lên. Diệp Lăng Phi không hiểu bèn hỏi:

- Kh, em cười gì vậy?

- Em cười Bạch Tình Đình cũng có ngày thay đổi! Em cứ nghĩ Bạch Tình Đình sẽ không bao giờ thay đổi tính cách của cô ấy. Nếu Bạch Tình Đình biết bên ngoài anh có tình nhân nhất định sẽ ly hôn với anh. Nhưng em không ngờ rằng cô ấy lại chấp nhận anh có hai bà vợ, việc này tới em còn khó chấp nhận. Xem ra Bạch Tình Đình thay đổi thật rồi, hoàn toàn bị anh thay đổi tới nỗi em không nhận ra nữa!

Diệp Lăng Phi lắc đầu:

- Kh, em không hiểu đâu, Tình Đình làm như vậy cũng là hết cách!

- Chuyện này có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai. Diệp Lăng Phi, anh biết bây giờ điều anh lo lắng nhất là gì không?

- Em nói xem là gì?

- Bảo vệ tốt quả thận của anh. Anh nghĩ qua chưa, người đàn ông như anh không biết bao nhiêu gái theo. Nếu anh không bảo vệ tốt quả thận của anh làm sao mà được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK