Diệp Lăng Phi chơi được hơn một tiếng, thì có tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Hắn kêu một tiếng mời vào, rồi ngước lên nhìn cánh cửa phòng làm việc đang được mở ra của mình, chỉ thấy Từ Oánh đang đứng ngoài cửa. Hắn tỏ ý mời cô vào phòng, sau đó coi như không có việc gì xảy ra, ngang nhiên chăm chăm vào màn hình máy tính tiếp tục chơi 'Vượt qua lửa".
- Giám đốc Diệp, nhà thiết kế vật liệu Chu Hải Nam muốn gặp anh, hiện giờ ông ấy đang ở đại sảnh tầng dưới chờ anh.
Từ Oánh nói.
Diệp Lăng Phi cùng nghĩ đến việc Chu Hải Nam sẽ đến tìm mình nhưng không ngờ khách lại đến sớm hơn so với dự liệu của hắn, nhất định là tên Chu Hải Nam này vẫn chưa quên được chuyện hôm đó nên hắn xua tay nói:
- Bảo ông ta đến bộ phận mua bán, bên này tôi không quản việc này, nói với ông ta, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.
- Vâng, thưa anh.
Từ Oánh đáp
- Thư kí mới của chủ tịch cùng đồng nghiệp bên phòng nhân sự đang ở phòng chúng ta, giám đốc Diệp, anh có muốn gặp vị thư kí mới này không ạ?
- Chỉ là một tên thư kí quèn, có đáng phải diễu võ giương oai thế không?
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ không bận tâm, nói:
- Tôi không rảnh.
- Được ạ.
Nói xong. Từ Oánh quay người bước đi.
Trình Quảng Minh dưới sự dẫn dắt của nhân viên phòng nhân sự đến thăm quan các phòng ban như phòng kĩ thuật, phòng sản xuất, chủ yếu là để giới thiệu với các giám đốc vị thư kí mới này. Anh giám đốc Tùy Quân của phòng sản xuất thì đặc biệt nhiệt tình tiếp đón, anh giám đốc trẻ này cũng mới nhận chức chưa bao lâu, nên đối với ai cũng rất mực tôn kính, khách sáo, chỉ sợ thất lễ với ma cũ rồi gây ra hậu quả không mong muốn. Còn tên Chu Tuấn bị giáng xuống làm chủ quản phòng sản xuất, dù sao thì hắn cũng là lão làng, nên khi cùng hắn nói chuyện anh Tùy Quân này cũng biết điều hết sức cẩn thận.
Trình Quảng Minh là cháu trai của Chu Tuấn, nhưng trong công ty không tiện nói ra quan hệ thân thích này, hai người chỉ vờ chào hỏi như hai kẻ mới quen biết rồi Trình Quảng Minh lại được dẫn đến phòng tổ chức.
Trình Quảng Minh vừa vào đến phòng tổ chức, thì bắt gặp ngay Đường Hiểu Uyển đang ngồi ở một góc trong đại sảnh của văn phòng. Sáng nay, có vẻ như cô gái này suýt chút nữa thì đâm phải anh ta.
Trình Quảng Minh động lòng, nghĩ bụng trong công ty này không thiếu người đẹp. Anh đồng nghiệp bên nhân sự giới thiệu chức danh của Trình Quảng Minh, Đường Hiểu Uyển sau khi nghe được rằng Trình Quảng Minh là thư kí của chủ tịch thì ngẩng đầu nhìn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Chính ánh mắt đó của Đường Hiểu Uyển làm Trình Quảng Minh lầm tưởng chức vụ của mình vô cùng quan trọng.
Có điều, Trình Quảng Minh vẫn có chút tiếc nuối khi không gặp được người đứng đầu phòng tổ chức. Ban đầu anh nhân viên phòng nhân sự cũng định dẫn hắn đi gặp giám đốc, nhưng đi đến cửa phòng thì lại bị cô trợ lý riêng ngăn lại. Từ Oánh không ngần ngại nói:
- Thật ngại quá, giám đốc của chúng tôi đang rất bận, không còn thời gian tiếp thư kí mới của chủ tịch.
Anh nhân viên nhân sự không đến nỗi ngô nghê khi nhận ra giám đốc của phòng tổ chức không phải là nhân vật có thể tùy tiện động đến. Nếu người ta đã nói không tiếp thì cũng không nên chuốc lấy phiền phức làm gì. Hơn nữa, thư kí của chủ tịch trong mắt của những kẻ khác dù thế lực có lớn thế nào đi chăng nữa, nhưng đối với giám đốc phòng tổ chức này thì chẳng khác gì đống phân.
Giám đốc thì không tiếp, mà ngay đến cô phó giám đốc xinh đẹp Trương Lộ Tuyết cũng không gặp được. Trịnh Khả Nhạc thái độ gống hệt như Từ Oánh, đứng trước cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, lạnh lùng nói:
- Phó giám đốc Trương không có thời gian.
Trình Quảng Minh trong lòng không thoải mái chút nào, hắn không ngờ đám người bên phòng tổ chức lại kiêu căng đến vậy, chẳng ai buồn ra đón tiếp thư kí mới của chủ tịch Trương là hắn đây, đây cũng chính là làm khó nhau sau này mà.
Trịnh Khả Nhạc đưa mắt nhìn Trình Quảng Minh, thì nhận thấy ngay bộ dạng không vừa lòng cùa hắn, cô bèn nói:
- Thư kí Trình, những thứ mà anh cần biết sau này vẫn còn nhiều lắm!
Trình Quảng Minh nghe được câu nói hàm ý trên của cô trợ lí xinh đẹp, thì cười nói.
- Tôi nghĩ sau này phải nhờ cô chỉ bảo nhiều.
- Cũng không nhất thiết là phải như vậy. Tôi chỉ là trợ lý của giám đốc, sao đủ tư cách để chỉ bảo anh.
Trịnh Khả Nhạc trong lòng thầm oán giận, nghĩ bụng cái chức thư kí chủ tịch kia đáng lý phải là của cô mới đúng. Chỉ tại cô Trương Lộ Tuyết kia lo sợ mình quyến rũ ông chủ, nên mới kéo mình xuống làm trợ lý cho cô ta.
Trình Quảng Minh đang định nói gì đó thì trông thấy cửa phòng của phó giám đốc bật mở. Trương Lộ Tuyết từ trong phòng làm việc bước ra, vẻ mặt vô cùng giận dữ. Trình Quảng Minh lại được mở mang tầm mắt, người con gái trước mặt hắn mới đúng là tuyệt sắc giai nhân. Hắn không thể không ngầm so sánh với cô bạn gái của hắn. Quả thật so với Trương Lộ Tuyết thì cô ả chỉ như quả trứng gà ngăn ngủn, tròn ủng. Phượng hoàng là đây chứ là đâu, càng nghĩ hắn càng thấy khập khiễng với lối so sánh vừa rồi của mình.
- Tôi là thư kí mới của chủ tịch, Trình Quảng Minh.
Trình Quảng Minh chủ động giới thiệu chức danh, nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn quắc mắt của Trương Lộ Tuyết:
- Vậy anh đi tìm bố tôi đấy, chạy tới đây làm gì?
Câu nói trên của Trương Lộ Tuyết làm Trình Quảng Minh ngẩn người, lúc này Trịnh Khả Nhạc còn đá thêm vào:
- Thư kí Trình, tôi đã nói rồi, anh còn phải học hỏi nhiều điều lắm, phó giám đốc Trương chính là con gái của chủ tịch Trương đấy.
Trương Lộ Tuyết không buồn để ý đến Trình Quảng Minh mà bước thẳng đến trước cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, đẩy mạnh cửa tức giận bước vào.
Từ Oánh thấy nét mặt Trương Lộ Tuyết khó coi như vậy, vội vàng chạy đến chỗ Trịnh Khả Nhạc, thì thầm:
- Khả Nhạc, phó giám đốc lại làm sao vậy?
- Tớ không biết.
Trịnh Khả Nhạc nhỏ giọng đáp lại.
- Sắc mặt của phó giám đốc Trương hôm nay không được tốt cho lắm, theo tớ thấy chắc giám đốc Diệp lại làm gì kinh động đến phó giám đốc rồi. Xem ra chúng ta lại sắp có trò hay để xem rồi.
Hai cô trợ lý đứng ở một góc thì thầm to nhỏ, căn bản là không bận tâm đến sự có mặt của Trình Quảng Minh. Trình Quảng Minh những tưởng địa vị của mình ở tập đoàn Tân Á này đáng để nhiều người phải ngước nhìn, nhưng khi đến phòng tổ chức này lòng tin vào địa vị của hắn đã bị đả kích mạnh mẽ. Phòng tổ chức người ta căn bản là đâu thèm ngó ngàng đến vị thư ký chủ tịch này.
Trương Lộ Tuyết đùng đùng xông vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, rồi đóng rầm cửa lại. Tiếng cửa kêu cái rầm làm Diệp Lăng Phi đang mải xem phim giật thót người.
- Cô định làm gì vậy, có phải định phá cửa của tôi không. Tôi nói rồi, cô mà làm hỏng cửa của tôi là phải đền tiền đấy.
Diệp Lăng Phi cười tỏ vẻ không chấp nói.
- Anh là đồ lưu manh! Rốt cuộc anh muốn gì?
Trương Lộ Tuyết tức giận bước đến bàn Diệp Lăng Phi, hỏi xoáy:
- Có phái anh từ sáng đến tối không có việc gì làm nên toàn bày ra mấy trò vớ vẩn trêu ngươi không?
- Tôi làm sao, Trương Lộ Tuyết, cô không nên cứ bình thản mà vô tình trách oan người vô tội thế chứ.
Diệp Lăng Phi bày nguyên cái bộ mặt ra điều ủy khuất lắm nói:
- Tôi chỉ là người bình thường như bao người bình thường khác. Cô cứ nói như vậy dễ làm ảnh hưởng đến thanh danh của tôi lắm.
- Vâng, thế tôi hỏi anh, anh hỏi tôi cái gì lúc đi vào vừa cứng vừa đỏ, nhưng lúc đi ra thì lại ẻo lả, rồi mang theo cả chất nhầy.
Trương Lộ Tuyết trợn mắt tức giận hỏi Diệp Lăng Phi:
- Anh nói xem anh dựa vào cái gì mà dám hỏi tôi câu đó, tôi có thể tố cáo anh vì tội quấy rối tình dục.
- Đấy chỉ là một câu đố thôi mà, cô có nhất thiết phải tức giận thế không?
Diệp Lăng Phi đứng đậy tiếp Trương Lộ Tuyết:
- Nào, ngồi xuống ghế đi, tôi sẽ giải thích từ từ cho cô hiểu, tôi chỉ thấy giờ làm việc quá đơn điệu nên muốn điều chỉnh không khí một chút, không ngờ lại làm cô tức giận rồi.
- Không cần phải dẫn, tôi có chân tôi tự đi.
Trương Lộ Tuyết vẫn hầm hầm tiến đến chỗ ghế sofa, rồi cô ngồi xuống đợi lời giải thích của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống ngay sau đó, Trương Lộ Tuyết thấy vậy thì nhích nhẹ người, tạo khoảng cách dài giữa cô với hắn. Đoạn cô trợn mắt nói:
- Anh giải thích đi, tôi xem anh sẽ giải thích như thế nào!
- Câu đấy thì có gì mà phải giải thích, rõ ràng là do cô nghĩ xiên nghĩ vẹo. Tôi chỉ muốn cô giải câu đố. Mà câu đố này có gì phải giải thích đâu. Đó chính là kẹo cao su. Chẳng lẽ kẹo cao su không như vậy sao. Khi cô cho vào miệng nhai xong, không phải nó sẽ mềm ra và dính nước bọt nhớt nhớt hay sao?
- Anh...
Trương Lộ Tuyết đỏ mặt, trợn mắt bất lực nhìn Diệp Lăng Phi, lúc này cô không còn lời nào để nói. Rất lâu sau đó, Trương Lộ Tuyết mới kìm nén được mong muốn đập cho hắn vài cái cho bõ tức, cô hỏi tiếp:
- Được, câu trên xem như tôi sai, vậy cái gì bắt đầu bằng chữ C, kết thúc bằng chữ T, bên trên có rất nhiều lông, hình bầu dục, chứa thứ nước màu trắng khiến người ta say mê. Giờ thì đừng nói với tôi câu đố này cũng chỉ ám chỉ thứ thông thường gì đó thôi nhé
- Đương nhiên là như thế rồi, lẽ nào cô chưa bao giờ nhìn thấy quả dừa sao?
Diệp Lăng Phi cười nói tiếp:
- Cô cũng học tiếng anh nên cũng biết quả dừa tiếng anh viết thế nào nhỉ? (COCONUT)
- Anh...
Trương Lộ Tuyết không thể nhịn được nữa, nắm tay định đấm Diệp Lăng Phi, mồm nói:
- Đồ trứng thối, rốt cuộc trong não của anh chứa cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi nhanh chóng né cú đấm của Trương Lộ Tuyết, chạy nhanh về bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo, cầm lấy chìa khóa xe rồi hắn rảo bước ra phía cửa, cười to:
- Giám đốc Trương, cô cứ việc tức giận, đồ ở đây cô cứ thoái mái đập, à, nhưng nhớ là đập xong là phái xì tiền đền đấy. Tôi có việc phải giải quyết, không làm phiền cô nữa. Tôi lặn trước đây.
Không để Trương Lộ Tuyết kịp phản ứng, Diệp Lăng Phi đã đóng cửa bay mất từ lúc nào.
Diệp Lăng Phi đến bãi đỗ xe để lấy xe, khởi động máy rồi phóng xe đến chỗ đội cảnh sát hình sự. Đúng lúc đó thì Chu Hân Minh đang định bước ra xe, Diệp Lăng Phi đỗ trước cổng phòng cảnh sát hình sự thì gặp Chu Hân Minh.
- Hân Minh, em đi đâu vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Minh đang mở cửa định bước lên xe thì trông thấy Diệp Lăng Phi đến, cô đóng cửa xe lại, bước đến chỗ Diệp Lăng Phi nói:
- May mà anh đến, vậy cùng em đi đến nhà máy hóa chất nhé!
Chu Hân Minh bước lên xe, thắt dây an toàn. Lúc này Diệp Lăng Phi mới hỏi:
- Em đến đó làm gì?
- Ba em muốn em qua đó.
Chu Hân Minh đáp.
- Ba muốn em qua đó kiểm tra xem rốt cuộc tại sao đến giờ này mà nhà máy hóa chất đó chưa rời đi.
Diệp Lăng Phi vừa nghe đã biết là chuyện gì. Tối qua, hắn với Bạch Tình Đình cũng mới bàn đến chuyện này xong, hắn cũng nghĩ nhất định Bạch Tình Đình sẽ nhờ đến Chu Hồng Sâm. Nhưng hắn vẫn có vài chuyện không hiểu là tại sao Chu Hồng Sâm lại sai con gái mình đi điều tra riêng ?
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, đã gần 11h trưa, nên hắn quay ra gạ gẫm Chu Hân Minh:
- Hay là để đến chiều đi đi em, gần 11h rồi, em không đói sao? Mình đi kiếm tạm nơi nào ăn trưa rồi hãy đến nhà máy đó.
Chu Hân Minh nhìn lên ánh mặt trời chói chang buổi trưa, ngán ngẩm nói:
- Ba em sáng ngày ra đã gọi điện thoại đến. Em bận cả sáng nay không có thời gian, giờ cũng đã xong việc đâu. Vâng, tìm chỗ nào nhét đầy bụng đã ạ.
- Hay là chúng ta tìm chỗ nào làm nóng người trước đã, phải như thế trưa mới ăn được nhiều cơm, em thấy thế nào?
Diệp Lăng Phi cười nham hiểm nói.
- Đi thôi, anh là đồ dê già, nghĩ gì không nghĩ, chỉ toàn nghĩ linh tinh .
Chu Hân Minh lườm Diệp Lăng Phi một cái, mồm nói:
- Trong người em không thoải mái.