Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình ngồi ở tầng mười hai trang tâm thương mại, Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn Điền Ny còn kém mười lăm phút, Diệp Lăng Phi đưa tay lên, lấy chén trà, uống một ngụm trà, nói:
- Điền Ny này không biết có đến không nhỉ!
- Vội làm gì, còn chưa tới thời gian mà!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang bàn luận tình tiết bên trong cuốn Hồng Nhan Họa Thủy, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, Bạch Tình Đình ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi chuyển sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh không nên gấp gáp, nếu như cảm thấy buồn chán, thì uống trà đi, anh không biết nước trà giúp giảm sự nóng vội sao?
- Ai nói uống trà bớt nóng vội, quả thực chính là nói lung tung!
Diệp Lăng Phi hai tay đặt ở trên bàn, nói với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính:
- Dù sao cũng chán, anh và hai em chơi trò đố vui chuyện cũ, xem chỉ số thông minh của hai em có cao không?
- Được rồi, anh nghĩ chỉ số thông minh của anh cao, còn đố bọn em, nếu bọn em đoán đúng thì sao?
Chu Hân Mính hỏi.
- Đúng vậy, ông xã, nếu bọn em đoán đúng thì sao, anh sẽ làm gì?
Bạch Tình Đình cũng phụ họa.
- Vậy bữa cơm này anh mời!
Diệp Lăng Phi có vẻ rất nắm chắc nói,
- Nhưng nếu hai em không đoán được thì phải hôn anh một cái!
- Nằm mơ, không có cửa đâu!
Chu Hân Mính lập tức cự tuyệt.
Bạch Tình Đình đưa bàn tay nhỏ bé ra, véo cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Ông xã, anh thật quá đáng, ở bên ngoài nói như vậy bị người ta nghe thây làm sao bây giờ, sau này nếu như anh còn nói như vậy, em sẽ giận đấy.
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm thắt lung Bạch Tình Đình, kéo Bạch Tình Đình vào lòng, cười nói:
- Anh không nói ở đây, anh nói nếu hai em không đoán được, về nhà hai người phải hôn anh!
Chu Hân Mính bĩu môi, nói:
- Anh lại lợi dụng bọn em, Tình Đình, nếu chúng ta đoán được, buổi tối về cho anh ta ngủ trên sàn nhà!
- Ừ!
Bạch Tình Đình lập tức nói
- Chúng ta đem hắn trói lại. Không cho hắn lên giường ngủ.
Chu Hân Mính gật đầu nói:
- Ừ! Cứ làm như vậy đi. Được rồi. Anh mau nói đi!
Diệp Lăng Phi hơi há hốc miệng, nói:
- Có một đôi vợ chồng. Họ có một con gái mười sáu tuổi. Đột nhiên có một ngày, con gái họ nói cho họ biết cô ấy mang thai!
- Mười sáu tuổi đã mang thai. Vậy cũng quá kỳ cục!
Chu Hân Mính vừa mới nghe đến đó. Nhịn không được nói.
Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính. Đây là một câu chuyện. Em không nên nói chen vào. Hãy nghe anh nói.
Chu Hân Mính không phục mà bĩu môi nói:
- Câu chuyện này nhất định là một tên sắc lang khác nghĩ ra mà.
Đối với Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi chỉ là cười cười. Hắn tiếp tục nói:
- Đôi vợ chồng đó rất tức giận. Muốn con gái gọi kẻ làm cô bé mang thai đến. Hai vợ chồng họ định hảo hảo giáo huấn tên nam nhàn kia.
Người nam nhân kia rất nhanh liền tói, là lái xe Bingley tới. Người nam nhân kia vừa đến, liền trực tiếp nói cho đôi vợ chồng, hắn có bà xã, không thế cưới con gái của bọn bọ.
- Tên nam nhân này quả thực chính là cầm thú, căn bản không phải là người!
Bạch Tình Đình nghe đến đó, không nhịn được nói.
- Anh đã nói rồi, đây là một câu chuyện, hai em không được noi chen vào nữa!
Diệp Lăng Phi lo lắng nếu như để Bạch Tình Đình và Chu Hàn Minh nói chen vào lung tung như vậy nữa, mình căn bản sẽ không kế được hết câu chuyện này, hấn tiếp tục nói:
- Tên nam nhân kia nói cho hai vợ chồng, nếu như sinh ra là con gái, hắn sẽ đem một căn biệt cạnh biển và một cửa hàng trên danh nghĩa của mình cộng thêm hai trăm vạn đôla cho đứa con; nếu như sinh được con trai, hắn sẽ đem hai cửa hàng và một công ty cộng thêm năm trăm vạn đôla cho đứa con; nếu như sanh non... lúc này, cha cô bé kia bỗng nhiên hung hăng vỗ vai nam nhân kia, nói một câu, anh đố hai em câu nói đó là gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Mính nhíu mày, nói:
- Em đoán người cha kia nhất định nói nam nhân kia phải chịu trách nhiệm vói con gái hắn.
- Em nghĩ cha cô bé kia sẽ mắng to nam nhân kia không có đạo đức, yêu cầu nam nhân kia sau đó cũng không cho quấn quít lấy con gái của mình!
Bạch Tình Đình cũng nói.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Đều không phải!
- Đều không phải?
Bạch Tình Đình sủng sốt, nói:
- Vậy rốt cuộc nói gì?
- Anh nói rồi, cho các em đoán!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Nếu như các em đoán không ra, buổi tối về phải hôn anh!
- Được!
Bạch Tình Đình không muốn chờ nữa, muốn biết rốt cuộc người cha kia nói cái gì. Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, nở nụ cười, hắn hạ giọng nói:
- Anh nói cho các em biết, người cha kia nói. Vậy thì làm nó một lần nữa'.
Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, Chu Hân Mính ủng đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Anh trong đầu đều là những thứ xấu xa này.
Bạch Tình Đình bắt đầu còn chưa rõ ý tứ của Diệp Lăng Phi, khi nàng nghe được Chu Hân Mính nói, bỗng nhiên hiểu được. Bạch Tình Đình đưa tay bắt cánh tay Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Anh đen tối này!
- Ai u, đừng véo, anh sắp bị véo chết rồi!
Diệp Lăng Phi vội vàng ra vẻ cầu xin tha thứ. Bạch Tình Đình thật sự lo lắng mình véo Diệp Lăng Phi quá đau, vội vàng buông tay ra, nói:
- Ai bảo anh luôn luôn bắt nạt em, đây gọi là tự làm tự chịu.
Bạch Tình Đình vừa dứt lòi, chỉ nhìn thấy một cô gái đeo kính đen đi vào, cô gái kia vừa đi tới, Diệp Lăng Phi vội vàng nói với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính:
- Tói rồi, cô ấy chính là Ôn Tình Miên Miên, cũng là Điền Ny.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thật không ngờ ôn Tình Miên Miên lại trẻ tuồi và đẹp như vậy, tuy nói so vói Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, Điền Ny còn kém một chút, nhưng cũng coi như một mỹ nữ không dễ thấy.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Điền Ny đã tới, vội vàng giúp ba người giới thiệu một phen. Điền Ny có vẻ rất khách khí, nàng ngồi ở bên cạnh Chu Hân Mính, miệng xin lỗi:
- Ngại quá, tôi tới chậm một chút!
- Đúng giờ mà!
Bạch Tình Đình nói,
- Chúng ta gọi món ăn trước đã, vừa ăn vừa trò chuyện, tôi đã xem sách của cô, cảm thấy nhân vật nam chính kia rất đặc biệt, tôi thực sự rất thích nhân vật đó.
Khi Bạch Tình Đình nói tới chỗ này, không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi coi như không phát hiện, hắn gọi nhàn viên phục vụ tói.
Điền Ny không nói gì thêm, chỉ lộ ra một nụ cười. Sau khi nhân viên phục vụ tới, Bạch Tình Đình liền gọi hai món ăn trước, món ăn nàng chọn đều là món Diệp Lăng Phi thích ăn, hiện tại khẩu vị của Bạch Tình Đình cũng đã giống như khẩu vị của Diệp Lăng Phi, đến khi Chu Hân Mính gọi món ăn, cũng chọn một món Diệp Lăng Phi bình thường thích ăn.
Diệp Lăng Phi thấy vậy, trong lòng cảm thấy cảm động.
Điền Ny thì không biết, nàng còn tường rằng những món ăn này đều là món mà Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thích ăn, nàng chi chọn một món ăn nhạt, theo lời Điền Ny nói, món ăn nhạt dường như thích hợp với nàng hơn.
Chọn món ăn chính xong, Diệp Lăng Phi gọi một món canh, sau khi chọn món xong, thừa dịp còn chưa mang thức ăn lên, Bạch Tình Đình hỏi:
- Ôn Tình Miên Miên, à, Điền Ny, cô có thể nói cho tổi chuyện trong sách của cô lấy tài liệu từ hiện thực phải không?
Điền Ny mim cười, nàng nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, nói:
- Bất luận tiểu thuyết gì đều là do tác giả vẽ ra, quyển tiểu thuyết này của tôi cũng không ngoại lệ, câu chuyện tình yêu trong sách này chỉ là được tôi tường tượng ra, nhưng, nam nhân vật kia thật ra có người như vậy trong hiện thực.
- Vậy sao?
Chu Hân Mính liền hăng hái hỏi:
- Hắn là ai vậy?
Điền Ny cười nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Cái này phải hòi Diệp tiên sinh, anh ấy so vói tôi còn rõ ràng hơn!
Nghe được câu này, Diệp Lăng Phi cười hắc hắc nói:
- Điền Ny, cô đừng nói giỡn, tôi sao có thế biết rõ hơn cô?
- Nhân vật chính trong tiểu thuyết của tôi là lấy cảm hứng từ câu chuyện của anh, anh tùng kể vói tôi câu chuyện của một kẻ buôn lậu súng ống đạn dược, lúc đó tôi cảm thấy rất hay, nếu như một nam nhân để sinh tồn được bị ép buôn lậu súng ống đạn dược, sau khi trải qua khảo nghiệm giữa sự sống và cái chết, khi hắn gặp được một cô gái khiến hắn yêu thương, nam nhân này có thế dùng tính mệnh để yêu cô gái kia không? Tôi biết, cuối cùng, tôi đế nam nhân kia lựa chọn kết quả tử vong đổi lấy lời hứa vói cô gái kia có chút màu sắc bi kịch, thế nhưng, tôi cho rằng chỉ có như vậy mới có thể biểu hiện ra tính cách đích chí tình chí nghĩa của nam nhân kia, mới có thể làm cho độc giả sẽ bị nhân vật này làm cho cảm động. Trên thực tế, sự lựa chọn của tôi là chính xác, rất nhiều độc giả tuy đều oán giận không nên lấy phương thức này kết thúc, thế nhưng, bọn họ không một ai không bị tình yêu của nam nhân kia đối với cô gái làm cảm động, đây chính là hiệu quả mà tôi muốn.
Diệp Lăng Phi nghe xong Điền Ny nói, chỉ hơi bĩu môi, nói:
- Tiểu thuyết vĩnh viễn là tiểu thuyết!
Bạch Xinh Đình chuyển sang phía Diệp Lăng Phi, rất nghiêm túc hỏi thăm:
- Ông xã, ánh nói anh có thể giống như nhân vật trong tiểu thuyết đối với em như vậy không?
Diệp Lăng Phi sủng sốt, nói:
- Bà xã, trước khi trả lời vấn đề này, anh muốn nói một lời thật lòng!
Điền Ny khóe miệng mang ý cười nhìn Diệp Lăng Phi, mà Chu,Hân Mính đem toàn bộ ánh mắt đều tập trang vào Diệp Lăng Phi, nàng cũng muốn biết Diệp Lăng Phi có thế đối xử vói minh giống như nhân vật trong sách kia hay không, sẽ vì mình mà trả giá tất cả. Bạch Tình Đình càng mong mỏi Diệp Lăng Phi trả lời, trong nháy mắt, Diệp Lăng Phi liền thành nhàn vật chính ở đây.
Diệp Lăng Phi hắng giọng một cái, miệng nói:
- Bà xã, anh muốn nói cho em biết, anh chưa đọc qua quyển sách này, anh không biết nhân vật chính đối với cô bé kia thế nào. Nhưng vừa rồi mọi người nhắc tới tên nam nhân kia cuối cùng vì tình yêu bỏ đi sinh mệnh, anh cho là anh cũng sẽ làm được, thế nhưng, anh có một câu hỏi, tên ngốc kia sao có thể đơn giản liền chết như vậy rồi, là bị địch nhân của mình ám toán sao, nếu là như vậy, vì sao tên ngốc kia không hành động trước khi địch nhân ám sát hắn, giết chết địch nhân của hắn trước, còn có...
Diệp Lăng Phi giống như là muốn nói không dứt, Bạch Tình Đình rốt cục không nhịn được mà nói:
- Ông xã, cho anh một nhiệm vụ, tối hôm nay đọc xong quyển sách này, anh tìm đáp án trong cuốn sách đi, nhớ kỹ, không đọc xong, không được ngủ.
Diệp Lăng Phi vừa định biểu thị phản kháng, thình lình ánh mắt đảo qua một đôi nam nữ vừa mới đi vào nhà hàng, ánh mắt của hắn liền tập trang lên đôi nam nữ kia, trong lúc nhất thời lại quên phản đối yêu cầu vô lý của Bạch Tình Đình.