Lúc này, Lý Khả Hân lại đột nhiên nhắc tới Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi quay mặt về phía Lý Khả Hân, hỏi:
- Khả Hân, em vừa nói gì cơ?
- Em nói em nhìn thấy ở công ty có người tặng hoa cho Tiểu Uyển.
Lý Khả Hân xoay người qua, miệng nói:
- Sao, ghen rồi phải không?
- Em nhìn thấy ở công ty có người tặng hoa cho Tiểu Uyển ?
Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi tiếp,
- Em quay lại tập đoàn Tân Á à?
- À, anh xem trí nhớ của em này, em cũng quên mất tiêu là anh chưa biết rằng Tiểu Uyển đã qua bên công ty em làm việc rồi!
Lý Khả Hân nói,
- Công ty em thiếu người, vậy nên em liền gọi Tiểu Uyển sang đảm nhiệm chức phó giám đốc, Diệp Lăng Phi, lẽ nào em làm như vậy có vấn đề gì sao?
- Ý anh không phải vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh chỉ nghĩ là em quay lại tập đoàn Tân Á rồi, làm sao anh biết được là Tiểu Uyển lại qua bên này làm việc chứ, ừm, Tiểu Uyển lại còn làm đến chức phó giám đốc, cũng tốt, vậy là bây giờ Tiểu Uyển cũng coi như là cao tầng quản lý của công ty rồi. Nhưng mà Khả Hân à, Tiểu Uyển có khả năng đảm nhiệm chức phó giám đốc ư, dù sao anh vẫn có cảm giác Tiểu Uyển hơi quá hiền lành một chút, cũng không thích hợp làm phó giám đốc công ty!
- Công ty chúng em bên này phần lớn đều là phụ nữ, như vậy thì có làm sao!
Lý Khả Hân nói,
- Hơn nữa Tiểu Uyển ở bên đây làm việc cũng rất tốt.
- Thật không nghĩ tới, Tiểu Uyển bây giờ cũng đã là phó giám đốc công ty rồi.
Diệp Lăng Phi nói rồi ngồi dậy, Lý Khả Hân cũng ngồi dậy theo. Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp Lăng Phi này, chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào về chuyện của Tiểu Uyển sao?
- Ý em là chuyện có người tặng hoa cho Tiểu Uyển à!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh lo lắng cái gì chứ, anh tin tưởng Tiểu Uyển, hơn nữa, nếu màTiểu Uyển thật sự gặp phải người đàn ông cô ấy yêu, anh cũng không thể mạnh mẽ ngăn cản được, phải không? Đây là việc của Tiểu Uyển, mấu chốt là Tiểu Uyển nghĩ như thế nào?
- Anh thật sự hiểu quá rõ Đường Hiểu Uyển đấy!
Lý Khả Hân cười nói,
- Chẳng trách anh không lo lắng Tiểu Uyển bỏ anh mà đi, hóa ra là anh nhìn thấu tâm ý của Tiểu Uyển rồi, Tiểu Uyển nha đầu ngốc kia hẳn là cả đời này không chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ của anh.
- Ha ha!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Lý Khả Hân à, giữa anh với Tiểu Uyển là một tình yêu sâu sắc, chứ không phải là quan hệ thân xác tầm thường, em có hiểu không?
- Vậy thì quan hệ của anh và em là như thế nào đây?
Lý Khả Hân uốn éo thân thể lõa lồ, rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, miệng nũng nịu hỏi.
- Quan hệ giữa anh và em thì nhiều lắm.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Em là hồng nhan tri kỷ tốt nhất của anh, lại là người con gái mà anh yêu nhất, còn là…!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết, đã bị Lý Khả Hân ngắt lời:
- Được rồi , được rồi. Diệp Lăng Phi này, anh đừng có nói mấy lời ngon ngọt đó trước mặt em, em cũng không dính chiêu này của anh đâu, em mà là người con gái anh yêu nhất, vậy thì Bạch Tình Đình kia là cái gì?
- Bạch Tình Đình cũng là người con gái anh yêu nhất, các em đều là những người con gái anh yêu nhất!
Diệp Lăng Phi cười nói. Lý Khả Hân bĩu môi, nói:
- Em cũng biết cái miệng này của anh lúc nào chẳng ngọt như vừa ăn mật, từ trong miệng của anh nói ra không có một câu nào là thật, được rồi, em không thèm so đo những điều này cùng với anh.
Lý Khả Hân vừa nói vừa đem nội y của mình cầm tới, trong miệng hỏi:
- À, đúng rồi, Diệp Lăng Phi, mấy ngày nữa bên công ty bọn em có hoạt động, anh có muốn tham gia hay không?
- Chắc là anh không tham gia đâu, công việc bên anh cũng rất nhiều.
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh định đem tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cùng tập đoàn Tân Á thống nhất lại làm một, chẳng mấy chốc là đến ngày mùng một tháng năm rồi, chờ sau khi dịp nghỉ lễ ngày mùng một tháng năm kết thúc, anh sẽ bắt đầu đem hai tập đoàn này thống nhất lại với nhau, đến lúc đó, tập đoàn mới thành lập sẽ có một vài kế hoạch đầu tư, Khả Hân, nếu em có thời gian thì làm một bản kế hoạch đầu tư cho anh, anh rót vốn cho em!
- Không cần!
Lý Khả Hân nói,
- Em cũng không muốn để anh lại phải bỏ thêm tiền ra, bây giờ ở công ty bên này cũng có đủ tiền, không cần tiền của anh!
- Khả Hân, anh với em mà còn khách sáo vậy làm gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Đừng khách sáo với anh.
- Ai thèm khách sáo với anh!
Lý Khả Hân nói,
- Em là nói thật, công ty bên này thật sự còn đủ tiền, không cần có tiền của anh.
- Được rồi, tạm thời anh không bỏ tiền ra, Khả Hân, nếu như có lúc nào em thật sự cần anh rót vốn, em nhất định phải nói cho anh biết đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Làm hậu thuẫn vững chắc của em, anh sẽ toàn lực ủng hộ em, à, thuận tiện thì giúp anh trông coi Tiểu Uyển, đừng làm cho gã nào tiếp cận được cô ấy!
Lý Khả Hân vừa nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, liền cười nói:
- Em đã biết là kiểu gì anh cũng không yên lòng về việc của TIểu Uyển mà, cuối cùng thì cũng đã lộ mặt thật rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Làm sao anh có thể không lo lắng cho được đây, anh lo lắng Tiểu Uyển sẽ bị người ta lừa gạt.
- Thôi đi, ai thèm tin chuyện ma quỷ của anh!
Lý Khả Hân bĩu môi, miệng hừ lạnh, nói:
- Chỉ có đứa ngốc mới tin lời anh nói thôi, lời của anh bây giờ mà nói cũng chẳng có mấy câu là thật!
Diệp Lăng Phi nghe được Lý Khả Hân nói như vậy, hắn cũng lười tiếp tục tranh luận với Lý Khả Hân. Sau khi Diệp Lăng Phi cùng Lý Khả Hân tạm biệt, hắn lái xe trở lại khu biệt thự Nam Sơn. Đến lúc Diệp Lăng Phi về đến nhà, mới phát hiện Bạch Tình Đình vẫn chưa về. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, từ trong điện thoại truyền tới âm thanh của Bạch Tình Đình:
- Ông xã à, đêm hôm nay em quay không về nhà, em phải lưu lại bên nhà bố, em vốn muốn gọi điện thoại báo cho anh, nhưng lại sợ rằng anh đang làm việc, cho nên mới không gọi điện cho anh!
- Ừm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tình Đình, vậy ngày mai anh sẽ qua bên đó đón em!
- Vâng.
Sau khi Diệp Lăng Phi ngắt điện thoại, hắn đi đến phòng của Chu Hân Mính, cùng Chu Hân Mính tán gẫu. Diệp Lăng Phi vừa mới hàn huyên cùng Chu Hân Mính không được bao lâu, hắn liền nhận được điện thoại của Dã Thú. Trong điện thoại, Dã Thú nói gã muốn ra ngoài uống rượu.
- Dã Thú, làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Lão đại, không có chuyện gì đâu!
Dã Thú toét miệng cười nói,
- Em chỉ cảm giác mấy người chúng ta cũng thật lâu rồi không gặp nhau, cho nên muốn tụ tụ lại, em cũng đã gọi cho bọn Angel, Dã Lang rồi, bọn họ đều đồng ý đi ra ngoài uống rượu, lão đại, nếu như tối nay anh không có việc gì mà nói, vậy thì cùng ra ngoài uống chút rượu với mọi người đi.
- Được, không có vấn đề gì!
Diệp Lăng Phi đồng ý rất thống khoái. Sau khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, lại nói thêm mấy câu với Chu Hân Mính, rồi mới rời khỏi phòng của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi vốn định xuống lầu lái xe đi gặp Dã Thú, nhưng hắn đi tới cầu thang rồi lại dừng bước. Diệp Lăng Phi nhớ tới Minako cùng Suzu Yamakawa. Diệp Lăng Phi xoay người lại, đi lên lầu ba. Cục cục! Diệp Lăng Phi gõ cửa phòng của Minako cùng Suzu Yamakawa, Minako cùng Suzu Yamakawa vốn ở chung một gian phòng. Từ bên trong phòng truyền tới giọng tiếng Trung ngọng nghịu của Minako:
- Ai vậy?
- Là tôi!
Diệp Lăng Phi nói. Liền nghe được từ trong phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân, tiếp đó cửa phòng mở ra, Minako đứng ở cửa phòng. Minako mở cửa phòng xong liền hỏi:
- Diệp tiên sinh, ngài có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi bây giờ sắp có việc phải đi ra ngoài, chỉ là trước khi đi, tôi muốn dặn dò các cô một chút, không nên tùy tiện rời khỏi biệt thự, nhớ lấy, ngàn vạn lần không được tùy tiện rời khỏi biệt thự, các cô ở yên chỗ này tương đối an toàn!
- Diệp tiên sinh, ngài yên tâm, chúng ta hiểu được!
Minako nói,
- Tốt lắm, vậy tôi sẽ không quấy rầy giấc ngủ của các cô, chúc ngủ ngon!
Diệp Lăng Phi nói rồi xoay người bước đi, đúng lúc đó, Minako ôn nhu nói:
- Diệp tiên sinh, cám ơn anh đã cứu tôi!
Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Minako, trong nhếch mép cười nói:
- Minako, những việc này đều là chuyện nhỏ, tôi đã nói rồi, tôi cũng không phải thật sự muốn cứu các cô, chỉ là do giữa tôi và Yonchien Yamakawa từng có chút bất hòa, vậy nên tôi mới cứu các cô, được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!
Diệp Lăng Phi rời khỏi lầu ba, hắn lái xe ra ngoài khu biệt thự Nam Sơn. Theo lời Dã Thú, điểm hẹn chính là một quán bar ở khu trung tâm thành phố tên là quán bar Hoàng Cung , quán bar này là một quán bar hạng sang, giá cả bên trong rất cao. Diệp Lăng Phi lái xe đến cửa quán bar, đã nhìn thấy ở cửa quán bar một số nam thanh nữ tú không ngừng ra ra vào vào. Diệp Lăng Phi dừng xe, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Dã Thú, từ bên trong điện thoại truyền đến tiếng âm thanh ồn ào, Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, tên tiểu tử nhà cậu, chả nhẽ cậu em bắt anh phải vào trong tìm cậu à. Cậu ra đây đón anh đi, nhanh lên một chút, anh đã tới cửa quán bar rồi!
- Vâng.
Dã Thú trả lời.
Ước chừng khoảng ba bốn phút sau, đã thấy Dã Thú từ bên trong quán rượu bước ra. Diệp Lăng Phi đem nửa điếu thuốc hút dở trong miệng ném xuống đất, dùng chân dẫm tắt, rồi bước về phía Dã Thú
- Lão Đại, em còn tưởng rằng đêm nay anh không tới được chứ!
Dã Thú toét miệng cười nói,
- Em không nghĩ tới lão Đại anh thế nhưng mà nhanh như vậy đã tới rồi, thật ngoài dự liệu của em!
- Hừ, như vậy thì có là gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Dã Thú, chúng ta là cái gì, là huynh đệ nà, cậu nói muốn ra ngoài uống chút rượu, anh dĩ nhiên phải đi ra uống rượu cùng cậu rồi, chẳng nhẽ anh lại để cậu ngồi trong quan rượu uống một mình à, như vậy cũng quá không nghĩa khí rồi!
- Lão Đại, chúng em cũng biết bên anh có nhiều chuyện phải giải quyết, nhất là chuyện của chị dâu, cũng đủ làm phiền anh rồi!
Dã Thú nói tới đây liền thở dài, miệng nói:
- Lão Đại, em cũng sắp kết hôn rồi, nghĩ đến sau này nói không chừng em cũng sẽ giống như lão đại là em lại thấy đau đầu không dứt, đêm hôm nay chính là muốn cùng mọi người ngồi lại cùng một chỗ, uống chút rượu!
- Dã Thú này, kết hôn là chuyện tốt cơ mà, cậu buồn cái nỗi gì!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Dã Thú vài cái, miệng nói:
- Dã Thú, vui vẻ một chút, chuyện tốt như thế còn nhăn mày nhăn mặt, thật sự quá kỳ cục rồi!
- Nhưng mà, em không muốn kết hôn đâu!
Dã Thú vẻ mặt đưa đám, miệng nói,
- Lão Đại, em thật sự không muốn kết hôn, nhưng mà, Tuyết Hoa dùng trò tự sát tới buộc em phải kết hôn với cô ấy, em cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết được, đúng không? Khụ khụ, em bây giờ thật sự không giống với lúc xưa, bây giờ em đặc biệt dễ mềm lòng, em không đành lòng nhìn Tuyết Hoa như vậy, vậy nên phải đồng ý!
Dã Thú nói tới đây lại thở dài, nói:
- Lão Đại, tóm lại bây giờ những lời này có nói thêm nữa cũng vô dụng, đêm nay chúng ta uống rượu cho thật vui vẻ là được, chờ em chọn được ngày lành tháng tốt, đến lúc đó lại báo với lão Đại anh!
Diệp Lăng Phi không nghĩ tới chuyện này lại phức tạp như vậy, hắn cũng không biết phải nói như thế nào nữa, đành phải an ủi:
- Được rồi, Dã Thú, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta cứ uống rượu cho thật vui là được!
Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú cất bước đi vào trong quán bar!