Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi trên bãi cát cạnh bờ biển. Gió biển thổi khiến Bạch Tình Đình cảm thấy lạnh đến run cả người. Bây giờ đã là tháng bảy, ban đêm thành phố Vọng Hải hơi lạnh, đặc biệt bờ biển này vốn là nơi rất lạnh nên càng làm cho người ta có cảm giác rét run người, nếu không cẩn thận thì cũng rất dễ bị cảm.
Chiếc quần của Diệp Lăng Phi khi nãy ngâm trong nước biển lúc này gió biển lại thổi vào khiến cho hắn càng cảm thấy lạnh. Chỉ là Diệp Lăng Phi dường như không cảm thấy được, ánh mắt của hắn vẫn nhìn ra phía biển rộng. Bạch Tình Đình rúc người vào lòng Diệp Lăng Phi, để Diệp Lăng Phi ôm cô như vậy Bạch Tình Đình mới cảm thấy ấm áp lên được.
- Tình Đình, người phụ nữ kia tên là Chu Ngọc Địch... !
Diệp Lăng Phi ở bên bờ biển từ từ nói với Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình tuy lúc trước cũng đã biết một vài chuyện của Diệp Lăng Phi rồi, nhưng chuyện về Chu Ngọc Đ thì Diệp Lăng Phi lại không nói với Bạch Tình Đình. Kỳ thực đừng nói là Bạch Tình Đình, ngay cả Chu Hân Mính cũng không biết chuyện cũ này của Diệp Lăng Phi.
Đó là chuyện liên quan đến việc nhập cư trái phép của Diệp Lăng Phi, sau khi Bạch Tình Đình nghe xong thì cô mở to hai mắt kinh ngạc, cô nhìn Diệp Lăng Phi với ánh mắt có chút không dám tin tưởng.
- Sao thế?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình phản ứng như vậy thì hắn nhẹ nhàng hỏi:
- Tình Đình, có phải là em sợ hay không?
- Không phải, không phải!
Bạch Tình Đình rúc người vào lòng Diệp Lăng Phi, cô nhẹ nhàng nói:
- Em chỉ là không ngờ ông xã đã trải qua nhiều như vậy, những chuyện anh đã trải qua khiến em khó mà tưởng tượng được, em từ trước đến giờ không nghĩ là như vậy!
Quả thật, một cô gái tử tế giống như Bạch Tình Đình thì làm sao có thể hiểu được những quá khứ kia của Diệp Lăng Phi, cuộc sống của cô đang rất hạnh phúc, cô chưa từng có cảm giác thiếu thốn, cô muốn cái gì thì có thể có cái đó, cho đến bây giờ vẫn chưa tiếp xúc qua những tầng lớp thấp nhất trong xã hội này, nếu không phải vì ở cùng Diệp Lăng Phi thì Bạch Tình Đình thậm chí sẽ không thể nào tin rằng đây là thật.
- Anh vẫn cho rằng Chu Ngọc Địch đã chết, nhưng không ngờ anh lại gặp phải Chu Ngọc Địch ở thành phố Vọng Hải một lần nữa!
Diệp Lăng Phi chậm rãi nói,
- Tình Đình, Chu Ngọc Địch dường như rất hiểu tình hình của anh, anh không biết cô ta làm vậy rốt cuộc là vì cái gì, cho nên anh hy vọng em có thể cố gắng đừng tiếp xúc với người phụ nữ này!
- Vâng, em biết rồi!
Bạch Tình Đình trả lời.
Diệp Lăng Phi quay mặt lại, hắn đưa môi lại gần môi Bạch Tình Đình, hắn cuối xuống và hôn nhẹ lên môi Bạch Tình Đình một cái, nhưng ngay sau đó hắn nói:
- Tình Đình, đi thôi, chúng ta về thôi!
Bạch Tình Đình vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên cô vểnh môi lên khiến Diệp Lăng Phi mơ hồ. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình và hỏi:
- Tình Đình, sao em lại tức giận vậy?
- Anh còn hỏi nữa sao? Đương nhiên là em tức giận rồi, tối nay anh nói dẫn em đi xem phim nhưng anh lại bảo về nhà, em không quan tâm, em phải đi xem phim!
Bạch Tình Đình bỗng nhiên làm nũng, mục đích Bạch Tình Đình làm như vậy chỉ là muốn khiến cho Diệp Lăng Phi vui vẻ mà thôi, cô thấy được rằng Diệp Lăng Phi lúc này cũng không có hứng thú, ai cũng biết khi nói ra những chuyện thương tâm thì ai cũng sẽ trở nên không vui, Bạch Tình Đình không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi, lúc này cô mới cố ý làm nũng . Diệp Lăng Phi cười cười, hắn lại hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái sau đó Diệp Lăng Phi gật đầu và nói:
- Được rồi, vậy chúng ta đi xem phim. Nhưng...!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì cố ý dừng lại, ý muốn bảo Bạch Tình Đình nhìn quần áo của hắn, quần của hắn đã bị ướt một miếng còn dính cả cát nữa, Diệp Lăng Phi nói:
- Chẳng lẽ bộ dạng anh như vậy em không lo là có người nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của em sao?
- Em không lo lắng đâu!
Bạch Tình Đình bĩu môi và nói:
- Nếu ai dám nói ông xã em sẽ nói bọn họ đi, ai sợ ai chứ, dù sao em cũng chỉ để ý đến ông xã em, em không quan tâm người khác thấy thế nào!
Liêu Tiểu Hồng đang đứng chờ ở ngoài trạm, khi cô ta nhìn thấy trong tay Chu Ba chồng của mình đang cầm một túi du lịch từ trong trạm xe lửa đi ra thì Liêu Tiểu Hồng nhanh chân bước đến đón. Đừng thấy khi nãy Liêu Tiểu Hồng trong điện thoại nói chuyện với Chu Ba bằng khẩu khí rất nghiêm nghị, nhưng sau khi vừa gặp mặt thì gương mặt Liêu Tiểu Hồng tươi cười, âm thanh nhẹ nhàng khiến xương cốt đàn ông muốn rời ra.
- Ông xã, sao bây giờ anh mới đến, trong lòng em rất lo lắng cho anh đấy…!
Liêu Tiểu Hồng đi đến trước mặt Chu Ba, ở trước mặt người khác cô ta hôn Chu Ba một cái, Chu Ba thật sự không thấy thoải mái lắm, mắt hắn nhìn Liêu Tiểu Hồng, thế đứng giống như là vừa nhìn thấy một người xa lạ vậy, có chút mơ màng.
- Tiểu Hồng, em không bận chuyện gì sao?
Chu Ba cầm trong tay túi du lịch, trên gương mặt của hắn hiện rõ sự mỏi mệt, ngồi xe lửa trong thời gian dài, tuy là mua là vé xe giường nằm nhưng ở trên xe lửa vẫn không thoải mái bằng ở nhà được, Chu Ba phản ứng với Liêu Tiểu Hồng rất không hiểu, hắn hỏi những lời này thì Liêu Tiểu Hồng cười duyên và nói:
- Ông xã, em vẫn vẫn cũng như vậy mà, ông xã, anh có đói bụng không, bây giờ chúng ta về nhà, em nấu cơm cho anh ăn, hôm nay em đã làm nhiều món rất ngon cho anh, đợi sau khi anh về thì em xuống bếp để ông xã biết tài nghệ của em!
Liêu Tiểu Hồng vừa nói vừa kéo tay Chu Ba đi về phía chiếc xe hiệu Nissan của cô, Chu Ba đi theo Liêu Tiểu Hồng, trên gương mặt hắn lộ vẻ khốn khổ mà không giải thích được. Chu Ba cũng không phải là đứa ngốc, không thể nào không biết một số chuyện của Liêu Tiểu Hồng. Hắn đã sớm biết chuyện của Liêu Tiểu Hồng tại thành phố Vọng Hải nhưng hắn cũng không có cách nào, ai bảo trong nhà hắn không có địa vị gì. Liêu Tiểu Hồng là một người phụ nữ rất đẹp, còn có hoa tay, là chồng của Liêu Tiểu Hồng thì Chu Ba còn kém rất nhiều. Công việc của hắn lại không có quan hệ gì, trong nhà hết thảy đều nghe lời Liêu Tiểu Hồng . Tuy Chu Ba quả thật có chút uất ức như vậy nhưng cá tính của hắn như thế.
Lần này, Liêu Tiểu Hồng đột nhiên bảo Chu Ba đến thành phố Vọng Hải, bản thân hắn cũng đã có cảm giác rất kỳ lạ rồi. Theo Chu Ba thấy Liêu Tiểu Hồng vài ngày trước đã nói là cô sẽ sắp xếp tốt công việc của Chu Ba để hắn có thể đến thành phố Vọng Hải. Chu Ba cũng không hỏi nhiều, lúc ấy hắn đã bằng lòng với Liêu Tiểu Hồng, nhưng không ngờ mấy ngày sau thì Liêu Tiểu Hồng đã bảo Chu Ba đến thành phố Vọng Hải rồi.
Trong lòng Chu Ba thực sự không muốn chuyện này, nhưng không còn cách khác, hắn đã quen với cách này của Liêu Tiểu Hồng, sau khi nhận được điện thoại của Liêu Tiểu Hồng thì Chu Ba vội vội vàng vàng đến Vọng Hải. Nhưng hắn không ngờ vừa đến thành phố Vọng Hải thì hắn lại gặp phải những chuyện khiến hắn có cảm giác không hiểu, đó chính là biểu hiện dịu dàng từ trước giờ chưa từng có của Liêu Tiểu Hồng, đây là những gì mà lúc trước Chu Ba rất ít khi nhìn thấy, Chu Ba trong lòng cũng đã suy đoán được những ý nghĩ của Liêu Tiểu Hồng, hắn rất muốn biết rốt cuộc Liêu Tiểu Hồng đang muốn làm gì.
Liêu Tiểu Hồng lái xe, trên đường đi đến căn phòng cô đang ở, Liêu Tiểu Hồng không ngừng nói chuyện với Chu Ba. Chu Ba chẳng qua chỉ là à, ừ ứng phó thôi, hắn cũng không biết rốt cuộc hắn và Liêu Tiểu Hồng đã nói cái gì. Hắn đã kết hôn với Liêu Tiểu Hồng được bốn năm rồi, bốn năm này hắn và Liêu Tiểu Hồng sống chung thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian hai người nói chuyện với nhau cũng rất ít. Chu Ba cũng không rõ lắm rốt cuộc trong lòng Liêu Tiểu Hồng nghĩ như thế nào, nếu như bây giờ Liêu Tiểu Hồng nói ly hôn thì Chu Ba cũng sẽ không cảm giác gì kỳ lạ. Hôn nhân của hai người vốn đã là hữu danh vô thực, chuyện của Liêu Tiểu Hồng ở bên ngoài Chu Ba cũng có biết một chút. Là một người đàn ông hắn có thể nhịn không nói, nhưng trong lòng Chu Ba hắn rất sợ vợ của mình. Cái gọi là một kẻ bất lực là như thế, đối với đại đa số đàn ông thì không cách nào có thể dễ dàng tha thứ cho bà xã của mình khi có người đàn ông khác ở bên ngoài, nhưng Chu Ba thì lại chịu được, Chu Ba sở dĩ có thể nhịn được là bởi vì lời hứa của Liêu Tiểu Hồng, hắn hi vọng Liêu Tiểu Hồng có thể giúp hắn vào được thành phố Vọng Hải thì có lẽ hai người có thể tiếp tục với nhau, còn nếu như thật sự không được thì hai người chỉ có nước ly hôn thôi.
Trong lòng Chu Ba đang suy nghĩ chuyện của hắn, căn bản không ý thức được xe đã dừng lại khi nào. Chỗ ở của Liêu Tiểu Hồng lúc trước hắn đã có tới mấy lần, mỗi lần Liêu Tiểu Hồng đều lái xe chở hắn về.
- Ông xã, xuống xe thôi!