Khi Diệp Lăng Phi lái xe quay về biệt thự, mới biết được Bạch Tình Đình bây giờ vẫn chưa về, Diệp Lăng Phi gãi gãi đầu, hắn vốn tưởng rằng Bạch Tình Đình đã về rồi, không ngờ Bạch Tình Đình vẫn còn đang ở trong bệnh viện. Diệp Lăng Phi bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của Bạch Tình Đình, nếu cô cứ tiếp tục như vậy, sức chịu đựng của Bạch Tình Đình sẽ đi quá giới hạn, cho dù muốn tận đạo hiếu, nhưng không phải là tận đạo hiếu như thế này. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, ở trong điện thoại hắn phá lệ lên giọng quở trách Bạch Tình Đình. Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới nghe được giọng nói của Bạch Tình Đình còn mang theo sự mệt mỏi:
- Ông xã, em thật sự không buồn ngủ, được rồi, em nghe lời anh, bây giờ em sẽ về nhà!
Bạch Tình Đình vừa nói xóng, Diệp Lăng Phi lập tức bảo:
- Không phải em định lái xe đó chứ. Bây giờ tình trạng của em không được tốt, không thể lái xe được, em chờ anh, anh sẽ đến đón em!
- Dạ được!
Bạch Tình Đình đáp.
Diệp Lăng Phi lái xe đến bệnh viện, lúc hắn trông thấy Bạch Tình Đình, chỉ thấy Bạch Tình Đình đang đứng ở chỗ bồn hoa trong sân của khu bệnh nhân nằm viện, ngơ ngác nhìn về phía xa xa nơi những người bệnh đang đi bộ. Không ít người bệnh là người già, những người này bây giờ đang đi ra hít thở không khí, nằm viện lâu ngày khiến cho những người già này đã quen với cuộc sống ở trong bệnh viện. Ở bên cạnh những người bệnh đó có thân nhân của họ dìu đỡ. Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc Bạch Tình Đình đang nhìn cái gì, hắn đi đến sau lưng Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vỗ lên vai Bạch Tình Đình một, Bạch Tình Đình mới lấy lại tinh thần, cười cười với Diệp Lăng Phi, nói với giọng hơi khàn:
- Ông xã, anh đến rồi à?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Bạch Tình Đình, cảm thấy rất đau lòng, hắn ôm Bạch Tình Đình vào trong ngực, nói:
- Tình Đình, đừng nói gì cả, để anh đưa em về nhà. Trước khi em ngủ dậy thì đừng suy nghĩ gì cả!
Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, bây giờ cô quả thật cảm thấy hơi buồn ngủ, cả đêm không ngủ, không buồn ngủ mới là lạ. Trên mặt Bạch Tình Đình đã sớm không còn vẻ rạng rỡ như mọi khi, thức trắng một đêm không phải là chuyện dễ dàng gì. Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi đến chỗ xe của mình, hắn không thể để cho Bạch Tình Đình lái xe được, vừa mới đỡ Bạch Tình Đình ngồi vào ghế phụ lái, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi nhìn hiển thị cuộc gọi tới, là số điện thoại của Mộ Văn. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đang ngồi ở ghế phụ lái, hắn nhận điện thoại, cố ý đi về phía trước mấy bước, tránh để cho Bạch Tình Đình nghe được điện thoại của hắn.
- Mộ Văn, cô nghĩ gì mà lại gọi điện thoại cho tôi vậy?
Diệp Lăng Phi nghe máy, câu đầu tiên là hỏi Mộ Văn sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho hắn. Diệp Lăng Phi nói xong, đã nghe thấy tiếng cười của Mộ Văn:
- Diệp Lăng Phi, ý anh là tôi không nên gọi điện thoại cho anh sao?
- Không phải, đương nhiên tôi không có ý này!
Diệp Lăng Phi giải thích,
- Tôi chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên, tôi nhớ là lần trước cô đã nói với tôi, cô sẽ đến thành Vọng Hải, nhưng mãi mà không có tin tức gì, tôi nghĩ chắc là cô chỉ nói đùa với tôi như thế thôi. Cho nên, khi nhận được điện thoại của cô tôi mới hỏi như vậy!
- Diệp Lăng Phi, có phải là anh đang nhớ tôi không? Nếu như anh nói anh nhớ tôi, tôi sẽ lập tức đến Vọng Hải thành phố!
Mộ Văn nói đến đây, lại bổ sung thêm:
- Hơn nữa tôi sẽ tới Vọng Hải với tốc độ mà anh không thể nào lường được!
- Mộ Văn, nói như vậy thì chắc là cô đã đến thành phố Vọng Hải rồi, chắc hẳn lần này lại có chuyện vướng chân vướng tay nào đó cần cô giải quyết đây mà!
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói xong, hắn cười bảo:
- Mộ Văn, không biết tôi đoán có đúng không?
- Tôi biết ngay là nói chuyện với anh chả thú vị chút nào mà!
Mộ Văn dường như đã buông tha ý định nói tiếp với Diệp Lăng Phi nói, chợt nghe thấy cô khẽ thở dài, nói:
- Anh quá thông minh, không cần tôi nói xong, anh cũng đã đoán được, nói chuyện với những người kiểu như anh quả là một chuyện không thích thú gì, bởi vì, ở trước mặt anh tôi luôn cảm thấy tự ti. Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh không thể để tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nói thí dụ như là anh có thể giả bộ hồ đồ, làm như mình không biết gì!
- Tôi đã biết rõ ràng, tại sao phải giả bộ không biết đây!
Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, lại bước về phía trước mấy bước, hắn nói:
- Mộ Văn, cô còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc lần này cô đến Vọng Hải có mục đích gì, nói không chừng tôi còn có thể giúp cô đó!
- Lần này tôi chấp hành một nhiệm vụ cũng có chút quan hệ với anh, chỉ là bây giờ vẫn chưa đến lúc. Bây giờ tôi điện thoại cho anh là vì muốn biết bao giờ thì anh có thể quay về thành phố Vọng Hải, tôi muốn gặp anh!
- Tôi đã về thành phố Vọng Hải rồi, mới về ngày hôm qua thôi! Diệp Lăng Phi nói,
- Nhưng mà mấy hôm nay tôi phải xử lý chút chuyện riêng. Mộ Văn, tạm thời cô đừng đến tìm tôi, chờ sau khi giả quyết xong chuyện riêng của mình, tôi sẽ liên hệ với cô!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn quay người lại, nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình đang ngồi ở trong xe, phát hiện Bạch Tình Đình đã ngủ thiếp đi rồi. Trước đó lúc ở trong bệnh viện, Bạch Tình Đình vì trong lòng có tâm sự mà không nghỉ ngơi tốt, bởi vậy, tuyBạch Tình Đình luôn miệng bảo không buồn ngủ, nhưng thật ra thì Bạch Tình Đình đã rất buồn ngủ, bây giờ đã có Diệp Lăng Phi ở đây, cô không cần quan tâm đến chuyện gì nữa, đương nhiên vừa ngồi xuống là ngủ mất. Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói hắn đã quay về thành phố Vọng Hải rồi, Mộ Văn khẽ cười nói:
- Thật ra thì tôi cũng nghĩ anh đã về thành phố Vọng Hải. Tôi hôm qua dường như tôi đã nhìn thấy bóng lưng anh, chỉ có điều tôi không dám khẳng định đó là anh. Lúc ấy tôi còn suy nghĩ, anh là người có gia đình, không cần phải ngủ ở khách sạn, bây giờ, tôi có thể chắc chắn, hóa ra người đó chính là anh!
Mộ Văn vừa nói ra những lời này, Diệp Lăng Phi liền nhíu mày, Mộ Văn nói như vậy tức là, tối hôm qua nhất định Mộ Văn đã trông thấy hắn và Lý Khả Hân đi vào khách sạn, nếu không thì, Mộ Văn cũng sẽ không nói mấy câu này. Diệp Lăng Phi lo lắng Mộ Văn sẽ nói ra chuyện của hắn và Lý Khả Hân, trong lúc Diệp Lăng Phi còn đang lo lắng, lại nghe thấy Mộ Văn nói tiếp:
- Diệp Lăng Phi, trong lòng tôi hiểu mà, anh có thể yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đâu. Nói đi cũng phải nói lại, tôi và bà xã anh không thân nhau lắm, không cần phải nói những thứ này cho cô ấy biết. Ừm, tôi không nói nhiều nữa, tôi chờ anh khi nào có thời gian thì gọi điện thoại cho tôi! Mãi cho đến khi về tới biệt thự, Bạch Tình Đình mới tỉnh dậy, chỉ là lúc Bạch Tình Đình tỉnh dậy cô vẫn còn rất phờ phạc. Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình lên lầu, lại bảo Minako cùng Suzu Yamakawa hai người chăm sóc cho Bạch Tình Đình, sau đó hắn mới lái xe đến bệnh viện thăm Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi lần này về thành phố Vọng Hải, một mặt là muốn gặp Bạch Tình Đình, bởi vì Bạch Tình Đình từng gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ vì chuyện mang thai, trong lòng Diệp Lăng Phi lo lắng Bạch Tình Đình một mình ở thành phố Vọng Hải, cho nên muốn quay về chăm sóc cho Bạch Tình Đình. Mặt khác dĩ nhiên là vì Chu Hân Mính, Chu Hân Mính sắp sinh rồi, với tư cách chồng của Chu Hân Mính, tất nhiên Diệp Lăng Phi phải ở bên cạnh Chu Hân Mính, vừa nghĩ tới chuyện trước giờ mình vẫn không thể nào dành thời gian chăm sóc an ủi Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi trong lòng luôn có cảm giác thật áy náy. Hắn vốn định mang theo một chút gì đó để đến bệnh viện thăm Chu Hân Mính, nhưng Diệp Lăng Phi lại không biết rốt cuộc mình nên mang cái gì đến mới tốt đây. Hắn không có tí kinh nghiệm gì về chuyện chăm sóc cho phụ nữ đang mang thai, chỉ sợ mấy thứ mà mình mang đến sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Chu Hân Mính, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Diệp Lăng Phi chỉ có thể đến hai tay không. Thật ra thì, Diệp Lăng Phi không cần phải mang cái gì cả, hắn chính là món quá tốt nhất. Lúc Chu Hân Mính trông thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, niềm vui của cô khó có thể diễn tả thành lời. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường Chu Hân Mính, mặc dù bên người Chu Hân Mính đã có không ít người chăm sóc, nhưng Diệp Lăng Phi là chồng cuae Chu Hân Mính, đây là điểm mà không ai có thể thay thế được.