Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ động, cảm thấy trong việc có vấn đề gì đó, nếu không thì Chu Tiểu Linh sẽ không tỏ ra sợ hãi thầy giáo ở trường như vậy. Chẳng lẽ là có tên thầy giáo không bằng cầm thú nào đó giống như báo chí đã đưa tin, hắn đã từng có ý đồ đen tối với Chu Tiểu Linh? Diệp Lăng Phi đây chỉ suy đoán lung tung mà thôi, hắn cũng khong biết nguyên do cụ thể trong chuyện này, chỉ có thể để Chu Tiểu Linh tự mình nói ra thôi. Diệp Lăng Phi nhìn Chu Tiểu Linh, nói:

- Tiểu Linh, anh sẽ thu xếp một vệ sỹ cho em, như vậy thì đến trường em không cần phải sợ nữa, thế có được không?

- Thế nếu thầy giáo bắt em đứng phạt thì sao?

Chu Tiểu Linh chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Em sợ lắm, anh rể à, lúc đi học ở trường thầy giáo hay bắt em phải đứng phạt, em không muốn bị đứng phạt nữa đâu!

Chu Tiểu Linh vành mắt đỏ hoe, cô nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, lại bật khóc nức nở, nói:

- Anh rể, em thật sự rất sợ thầy giáo, bọn họ đều không thích em, lần nào cũng bắt em đứng phạt!

Nghe Chu Tiểu Linh nói như vậy, Diệp Lăng Phi mới cảm thấy yên lòng, náo loạn cả buổi, hóa ra là như vậy. Nguyên lai là khi trước lúc đi học Chu Tiểu Linh bị thầy giáo phạt đứng, trong lòng bị ám ảnh bởi chuyện đó, vì thế mới không muốn đến trường. Chỉ cần không phải bị thầy giáo quấy rối hoặc là xâm hại là được rồi, nếu bị tổn thương bởi những chuyện đó thì tâm lý sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, rất khó trị hết, nhưng bị thầy giáo phạt đứng thì lại khác. Theo Diệp Lăng Phi thấy, thầy giáo bắt đứng phạt chỉ là một cách xử phạt thể xác lỗi thời, ngày xưa thì còn thường xuyên xuất hiện, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, cho dù có chuyện này, Chu Tiểu Linh cũng không cần phải lo lắng, đại khái có thể không để ý tới. Diệp Lăng Phi đặt tay lên tấm lưng trơn mềm của Chu Tiểu Linh, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi:

- Tiểu Linh, em yên tâm, những chuyện đó sẽ không xuất hiện nữa đâu, nếu như thầy giáo dám xử phạt thể xác với em, em cứ nói cho anh biết, hoặc là nói với chị em cũng được. Chị em là cảnh sát hình sự cơ mà, quyền lực lớn lắm, bảo chị em bắt hết đám thầy giáo dám phạt em như vậy, được không?

Diệp Lăng Phi dỗ dành Chu Tiểu Linh, Chu Tiểu Linh nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm eo Diệp Lăng Phi, gương mặt thơ ngây kề sát lồng ngực Diệp Lăng Phi, thì thào:

- Anh rể, cảm giác bây giờ thật tốt!

Diệp Lăng Phi khẽ cười, theo Diệp Lăng Phi thấy, cô em gái này của Chu Hân Mính rất đơn thuần, rất đáng yêu. Cô bé Chu Tiểu Linh này trông thì có vẻ lanh lợi thông minh, nhưng cô cũng rất đơn thuần, nghĩ cái gì thì sẽ nói ra, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó đáng Chu Tiểu Linh tín nhiệm. Bây giờ xem ra, Diệp Lăng Phi chính là người đáng để Chu Tiểu Linh tín nhiệm, Chu Tiểu Linh mới có thể yên tâm nói hết những chuyện này cho Diệp Lăng Phi.

- Tiểu Linh, bởi vì chúng ta là người một nhà mà!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Anh phải đối xử tốt với em là đương nhiên!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này, đã nhìn thấy mẹ của Chu Hân Mính đang đi từ cổng bệnh viện vào, Diệp Lăng Phi lại vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Linh mấy cái, nói:

- Mẹ vợ anh đến rồi kia!

Chu Tiểu Linh vội vàng buông Diệp Lăng Phi ra, lau nước mắt trên mặt. Mẹ của Chu Hân Mính đã sớm nhìn thấy cảnh này, đi đến nơi, bà nhìn Chu Tiểu Linh, hỏi đầy vẻ quan tâm:

- Tiểu Linh, vì sao con khóc?

- Nhạc mẫu, con nghĩ là con đã nói đến chuyện trong lòng cô bé!

Diệp Lăng Phi không muốn để cho nhạc mẫu của mình hiểu lầm chuyện gì, vừa rồi hắnkhông làm gì Chu Tiểu Linh cả, nếu để cho nhạc mẫu hắn hiểu lầm thì đúng là oan uổng. Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích nói:

- Nhạc mẫu, Hân Mính bảo con thu xếp cho Tiểu Linh đến trường, nhưng Tiểu Linh lại không chịu nghe lời. Con hỏi con bé, mới biết được trường học là nơi thương tâm của Tiểu Linh!

Mẹ của Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, bà cười nói:

- Tiểu Linh không thích đi học việc này mẹ cũng biết, mẹ cũng đã hỏi qua, nhưng đứa nhỏ này lại không chịu nói. Mẹ cảm thấy con bé Tiểu Linh không thích đi học là có nguyên do, Tiểu Diệp, chuyện này con phải quan tâm nhiều hơn. Tiểu Linh giống như là con gái của mẹ, tất nhiên là mẹ muốn tốt cho nó, nhất định phải đi học!

- Vâng, nhạc mẫu, con cũng nghĩ như vậy!

Diệp Lăng Phi nói,

- Không đi học sao được!

Diệp Lăng Phi trò chuyện mấy câu với mẹ vơ, sau đó mới đi gặp Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đang chờ Diệp Lăng Phi về, khi cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười đi vào trong phòng đẻ, Chu Hân Mính đã đoán được, Diệp Lăng Phi nhất định đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Chu Hân Mính hiểu rất rõ Diệp Lăng Phi, quả nhiên, Diệp Lăng Phi cười nói với Chu Hân Mính là mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, Chu Tiểu Linh đã đồng ý đến trường, chỉ là trường học còn đang nghỉ hè chưa khai giảng, cho dù Chu Tiểu Linh muốn đến trường, cũng phải chờ tới tháng 9. Chỉ cần Chu Tiểu Linh đồng ý đến trường là được rồi, Chu Hân Mính rúc vào Diệp Lăng Phi nói lời yêu thương. Hai người đã lâu chưa thân thiết như hiện giờ. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Hân Mính, buổi tối anh ở lại đây với em được không?

Chu Hân Mính nghe xong cười khanh khách nói:

- Ông xã, anh đừng ở lại chỗ này làm gì, ở đây toàn là sản phụ, anh là đàn ông ở lại đây qua đêm, người khác còn tưởng rằng có chuyện xảy ra đó. Ông xã, chẳng phải là anh còn có chuyện của mình sao, anh cứ đi làm chuyện của mình đi, buổi tối không cần phải ở lại đâu, chỉ cần có thể nép vào trong lòng anh giống như bây giờ em đã cảm thấy mãn nguyện rồi!

Chu Hân Mính càng nói như vậy, Diệp Lăng Phi lại càng cảm thấy áy náy, Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính, hắn hôn lên má cô, nhẹ nhàng nói:

- Bà xã, em đừng nói như vậy, nếu em nói như vậy thì anh chẳng còn mặt mũi nào gặp em nữa. Anh cứ suốt ngày lo chuyện ở bên ngoài, không có thời gian để chăm sóc cho em, anh muốn ở bên cạnh em nhiều hơn!

Chu Hân Mính cười nói:

- Ông xã, không sao đâu mà, em đã nói rồi, ở đây có rất nhiều người, anh chỉ cần đến đây thăm em là được. À, ông xã, anh mau về đi, bọn em phải đi vận động rồi, sản phụ đều phải vận động cơ thể, như vậy có thể đẻ tự nhiên, không cần phải mổ!

- Vậy được rồi!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, hắn liền đáp,

- Anh về trước, sáng sớm mai anh lại tới!

Diệp Lăng Phi đi ra khỏi bệnh viện, nhớ tới Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình, chuyện giữa hai người đang tiến triển theo đúng hướng mà hắn mong đợi, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đã trở nên rất hòa hợp, đây là điều mà Diệp Lăng Phi hy vọng. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, giọng nói của Bạch Tình Đình tỏ ra rất mệt mỏi, nói:

- Ông xã, em đang họp ở tòa thị chính họp, cũng bởi vì tập đoàn chúng ta xảy ra chuyện, chính quyền thành phố tổ chức hội nghị về an toàn lao động, xem ra còn phải họp một lúc nữa!

- Tình Đình, sao anh thấy lúc nào em cũng họp vậy?

Diệp Lăng Phi nói,

- Có cần anh đến tòa thị chính đón em không?

- Không cần đâu, họp xong em sẽ tới tập đoàn!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, anh cứ đi làm chuyện của mình đi, anh nên đến thăm Hân Mính nhiều một chút, cậu ấy cần sự quan tâm của anh nhiều hơn em!

Bạch Tình Đình nói đến đây, dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Ông xã, tối nay em ăn cơm cùng với Lộ Tuyết và Tiêu Tiếu, em hy vọng anh đừng quấy rầy bon em, để bọn em có thời gian riêng của mình!

- Em làm cái gì vậy? Sao phải tỏ ra bí mật thế!

Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu nói chuyện của Bạch Tình Đình, dường như Bạch Tình Đình đang thực hiện một âm mưu nào đó nhằm vào hắn Diệp Lăng Phi âm mưu, hắn cảm thấy chột dạ, nói:

- Bà xã, em nên nói thật với anh đi, rốt cuộc thì em muốn làm cái gì?

- Ông xã, chuyện này không liên quan đến anh đâu, anh không cần phải lo lắng!

Bạch Tình Đình nói,

- Như vậy không tốt sao, chẳng phải anh luôn muốn em không quản chuyện của anh sao, bây giờ em bận rộn như vậy, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, đây chẳng phải kết quả mà anh mong muốn sao?

- Sao vừa nói chuyện một tí đã tức giận nhỉ, thật không hiểu nổi phụ nữ bọn em thế nào!

Diệp Lăng Phi thì thầm,

- Vừa rồi anh có làm sai chuyện gì đâu, sao em lại tức giận chứ. Được rồi, được rồi, anh không hỏi em làm gì nữa!

Diệp Lăng Phi không tiếp tục nói chuyện với Bạch Tình Đình nữa, hắn để điện thoại xuống. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, châm một điếu thuốc. Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ xem minh sẽ đi đâu, hiện giờ Dã Thú đi gặp Lục Tuyết Hoa rồi, mà Dã Lang thì vẫn chưa về, ngoại trừ hai người đó ra, Diệp Lăng Phi không có người quen nào cả, hay nói đúng hơn là hắn có quen, nhưng Diệp Lăng Phi không muốn đi gặp những người đó. Diệp Lăng Phi nghĩ tới Trần Ngọc Đình, lần trước hắn gọi điện thoại cho Trần Ngọc Đình đã từng đề cập đến chuyện của Chu Tiểu Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK