Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi dẫn theo hai kiều thê của mình vừa xuất hiện tại nhà hàng lớn ở khu phố trung tâm của Đông Hải đã thu hút sự chú ý của nhiều người khác, độ quan tâm không hề thua kém các ngôi sao. Diệp Lăng Phi sao có thế không cảm nhận được điều này chứ. Lúc này Diệp Lăng Phi có một cảm giác, đó là quả thực không nên dẫn theo hai bà xã của mình đến ở tại thành phố Đông Hải ở lại, mà phải lựa chọn một thành phố lớn có rất nhiều mỹ nữ, tỷ như là Thượng Hải hay Bắc Kinh, như vậy ít ra thì mình không cần lo lắng hai cô vợ đẹp của mình bị người khác quấy rầy. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính đi tới một cái bàn còn trống, sau khi ba người ngồi xuống, cô nhân viên phục vụ mặc xường xám kia hỏi:

- Xin hỏi ba vị muốn dùng món gì?

- Ở đây các cô có những món gì, a, thôi chết!

Diệp Lăng Phi vừa nói ra khỏi mồm, chợt nghĩ tới là mình dẫn theo cả Chu Hân Mính cùng đi ăn, có một số thứ phụ nữ mang thai không thể ăn được. Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, em muốn ăn món gì?

Chu Hân Mính khẽ cười nói:

- Em ăn gì cũng được mà, không sao đâu, anh muốn ăn cái gì thì cứ thoải mái gọi!

- Hân Mính, như vậy sao được!

Bạch Tình Đình nói.

- Bây giờ cậu là đối tượng cần được bảo vệ nghiêm ngặt mà, sao có thể ăn uống linh tinh được cơ chứ. Ừm, thế này đi, để tớ gọi món cho!

Bạch Tình Đình cầm lấy thực đơn, nhìn đủ các loại món ăn ở bên trên, hỏi:

- Ở chỗ các cô có món nào nấu lẫn cà chua và thịt nạm bò không?

- Có, thưa quý khách!

Cô nhân viên phục vụ kia lật mặt sau của thực đơn, lấy một ngón tay chỉ vào một món canh ở trên thực đơn, nói:

- Loại canh này được nấu từ thịt nạm bò và cà chua ạ, cũng là món đặc biệt của nhà hàng chúng tôi, phàm những ai đã thưởng thức qua món này đều khen không dứt miệng!

- Vậy sao, thế thì cứ cho món canh ấy đi!

Bạch Tình Đình nói xong, lại giở giở mấy tờ nữa ra xem, sau đó chỉ tay vào một món gà, nói:

- Cho tôi thêm món này!

Bạch Tình Đình gọi liền một lúc bốn món ăn và một món canh, sau đó mới gấp thực đơn lại, trả lại cho cô nhân viên phục vụ mặc xường xám kia. Cô nhân viên phục vụ đưa thực đơn gồm bốn món ăn và một món canh cho Bạch Tình Đình xác nhận lại một lần nữa mới rời khỏi chỗ này. Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào bộ mông của cô phục vụ viên kia, mãi cho tới khi bóng cô nhân viên biến mất ở chỗ rẽ, Diệp Lăng Phi mới chịu thu hồi ánh mắt lại. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, khi nãy Bạch Tình Đình đã sớm phát hiện ánh mắt của Diệp Lăng Phi một mực cứ nhìn chằm chằm vào phía sau lưng cô nhân viên phục vụ mặc xường xám đó, chờ đến lúc Diệp Lăng Phi không nhìn theo nữa, Bạch Tình Đình mới gắt giọng:

- Ông xã, anh đã nhìn xong chưa?

- Cái gì mà đã nhìn xong chưa?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, tựa hồ không hiểu rõ ý của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cố ý bĩu môi, hừ lạnh nói:

- Em nói vừa rồi anh ngắm mông của cô nhân viên phục vụ ấy đã xong chưa, trông cái bộ dạng mê đắm của anh, ông xã, anh đừng quên rằng hai người vợ của anh đều có thể …!

Bạch Tình Đình vừa nói đến đây mới ý thức được mình đã nói lỡ miệng, cô vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện có người đang nhìn về chỗ mấy người. Bạch Tình Đình không biết những người đó nhìn về bên này nguyên nhân bởi vì dung mạo của cô và Chu Hân Mính, còn tưởng rằng là vì câu nói ban nãy của mình, ở bên ngoài không phải chuyện gì cũng có thể tùy tiện nói linh tinh. Bạch Tình Đình vừa nói ra từ hai người vợ đã lập tức cảm thấy hối hận, lo lắng bị người khác nghe được, không biết sau lưng bọn họ sẽ đàm tiếu gì về mình đây!

- Bà xã, chuyện này không giống như em nghĩ đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh chỉ nhìn và cảm thấy bộ xường xám mà cô nhân viên đó mặc tương đối đẹp, vì thế nên mới nhìn nhiều thêm mấy lần. Anh đang tính toán xem có nên mua một bộ xường xám như vậy để bà xã mặc hay không!

- Em không mặc đâu, khó coi lắm!

Bạch Tình Đình nói.

- Làm cái gì mà lên bó sát phần mông lại như vậy, còn không phải là vì thỏa mãn sắc tâm của bọn đàn ông các anh hay sao. Ông xã, lẽ nào anh cũng muốn em mặc như vậy, để người khác mê đắm ngắm nhìn mông của em?

- Dĩ nhiên là không phải rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Sao anh có thể để bà xã của mình bị người khác mê đắm ngắm nhìn được, ý của anh là muốn em mua về nhà để mặc riêng cho anh xem!

- Đến lúc đó rồi hẵng nói!

Bạch Tình Đình nói.

- Bây giờ em chỉ muốn cơm nước xong xuôi rồi ngủ một giấc thật ngon!

Diệp Lăng Phi vừa mở miệng định nói gì đó thì điện thoại của hắn lại đổ chuông. Diệp Lăng Phi nhìn biểu hiện của cuộc gọi đến, hắn thấp giọng nói:

- Là điện thoại từ bên nước Anh gọi tới đấy, các em cứ ngồi ở đây nhé, anh đi bên ngoài nghe điện thoại!

Lúc này cũng không cần phải giấu Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hai người rồi. Diệp Lăng Phi không có bí mật gì đế mà giấu giếm, ở trước mặt Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi có thể nói ra tất cả. Chu Hân Mính gật đầu, Diệp Lăng Phi đứng dậy, bước nhanh xuống tầng dưới. Diệp Lăng Phi đi ra khỏi nhà hàng này, tìm một chỗ không có người ở gần nhà hàng để nghe điện thoại, điện thoại là của Phi Hổ từ trụ sở chính tại Anh quốc gọi tới, từ lúc Diệp Lăng Phi rời khỏi tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha. Phi Hổ trở thành đầu lĩnh mới của tổ chức, luôn luôn ở lại trụ sở chính để xử lý công việc. Trước đó vài ngày Angel đã nhắc qua chuyện trụ sở chính bên Anh quốc xảy ra vấn đề. Diệp Lăng Phi vốn dự định chờ sau khi thành hôn sẽ đến Anh quốc, xem tổ chức Lang Nha bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Bây giờ còn chưa kịp sang bên đấy, Phi Hổ đã gọi điện thoại tới đây rồi.

- Phi Hổ, chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi.

- Satan, trụ sở chính bên này xảy ra chút chuyện!

Phi Hổ nói.

- Bây giờ em đang sắp sứt đầu mẻ trán, giải quyết không được chuyện này!

- Angel đã nói qua với anh rồi, tổng bộ bên đó xảy ra vấn đề. Chẳng qua là anh thấy, trụ sở xảy ra vấn đề cũng không đáng sợ, không có việc gì đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Quan trọng nhất ở chỗ cậu xử lý như thế nào?

- Satan, vấn đề bây giờ không phải là em có muốn xử lý hay không mà là em không biết phải xử lý như thế nào!

Phi Hổ có vẻ có chút khổ não, nói:

- Vấn đề này rất lớn, nhất thời em chưa biết phải xử lý như thế nào!

- Rất lớn? Rốt cuộc là lớn đến mức nào, trụ sở chính của chúng ta bị Anh quốc phá hủy mất rồi, hay là đặc công của nước Mỹ muốn gây phiền phức với chúng ta!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu như không phải mấy vấn đề này thì còn có thể có vấn đề gì nữa?

- Satan, chúng ta tổn thất hai lô hàng, tiền là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là hai lô hàng tổn thất lần này rất kỳ quặc!

Phi Hổ nói.

- Hình như có người biết con đường vận chuyển hàng của chúng ta, hai người của Lang Nha cũng bị thương, trong đó một người bị thương nặng. Satan, em luôn hoài nghi trong nội bộ của tổ chức chúng ta có gian tế, nhưng mà em lại không tim được tên gian tế này!

- Đó là điều đương nhiên, nếu như gian tế bị cậu tìm được dễ như vậy, vậy không thể gọi là gian tế rồi!

Diệp Lăng Phi lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, hắn cũng nghe ra được, chuyện lần này của Phi Hổ không phải là chuyện nhỏ, sẽ không thể kết thúc nhanh chóng như vậy. Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, sau đó mới nói với Phi Hổ:

- Phi Hổ, cậu có biết biện pháp tốt nhất để đối phó với gian tế là gì không?

- Là gì vậy?

Phi Hổ hỏi.

- Tương kế tựu kế!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh nhớ là khí trước lúc còn ở đại Tây Bắc anh đã bảo cậu phải đọc thật nhiều về ba mươi sáu kế của Trung Quốc, trong ba mươi sáu kế ấy có một kế gọi là tương kế tựu kế (kế phản gián)!

- Satan, nói thật nhé, em xem không hiểu mấy cái thứ ấy!

Phi Hổ nói.

- Anh để em đi làm chuyện gì khác chứ để em nghiên cứu cái nền văn hóa của Trung Quốc, em không nghiên cứu nổi, quyển sách đó thì em đã mua rồi, từ lúc mua về vẫn còn vứt ở trong xó, em không hề động tới nó!

- Thôi bỏ đi, đây không phải là lúc để mà trò chuyện với cậu về ba mươi sáu mưu kế!

Diệp Lăng Phi nói.

- Phi Hổ, để anh nói thẳng nhé, cậu có thể tương kế tựu kế, anh cho rằng một khi đã có gian tế thì không đơn thuần chỉ phá hỏng hai vụ mua bán vũ khí của Lang Nha chúng ta mà đã xong việc. Theo anh thì có thể bọn họ sẽ còn tiếp tục làm như vậy, lần này thì hãy tương kế tựu kế, nếu bọn họ nghĩ cách muốn phá con đường làm ăn buôn bán của chúng ta, chúng ta cũng có thể cố ý hư cấu ra một cái đơn đặt hàng thật lớn, để cho tên gian tế đó truyền tin tức kia ra bên ngoài, đến lúc đó cậu sẽ biết ngay rốt cuộc là ai làm. Phi Hổ, cụ thế làm như thế nào, đó là chuyện của cậu rồi, anh tin rằng cậu sẽ làm tốt loại chuyện này!

- À, đúng, em hiểu rồi!

Phi Hổ luôn miệng nói.

- Satan, em biết phải làm thế nào rồi!

- Vậy thì tốt rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Xem ra anh không cần phải quay về tổng bộ ở Anh quốc nữa. Phi Hổ, nếu như có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, những gì có thể giúp được thì anh sẽ cố hết sức. À, tiện đây nhắc nhở cậu một chút, lần trước anh nghe nói ở Anh quốc có một tổ chức thần bí. Phi Hổ, cậu bảo mọi người trong Lang Nha cẩn thận một chút, chúng ta chỉ cầu tài thôi, không cần phải kết quá nhiều thù hận!

- Satan, em hiểu rồi!

Phi Hổ nói đến đây, bổ sung thêm một câu:

- Satan, em vừa nhớ tới một người!

- Ai vậy?

- Altus của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, người đàn ông này chính là một trong vài tên nguyên lão của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, có người nói lão gia hỏa này đã từng tới Anh quốc!

Phi Hổ nói.

- Lúc đó em cho rằng chuyện này không có vấn đề gì, nhưng bây giờ em lại cảm thấy chuyện này không bình thường, anh xem câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đang nghĩ biện pháp để đối phó chúng ta đây?

- Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ vẫn luôn muốn đối phó chúng ta, chuyện này cũng không bí mật gì. Chỗ nào có lợi ích thì chỗ đó có xung đột, đây là chuyện đương nhiên rồi. Nhưng trước đây câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ cũng chưa từng làm chuyện gì đối với chúng ta, nếu như nói hai sự kiện này đều là do câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ làm, vậy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng rồi, ít nhất có thể chứng minh một điều, bọn họ có lá gan để đấu với chúng ta!

- Satan, anh nói những lời này là có ý gì vậy?

Phi Hổ không hiểu gì cả, hỏi:

- Anh nói hậu quả nghiêm trọng để chỉ cái gì?

- Anh muốn nói là bọn chúng đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Trước đây, về thái độ khi đối đãi với chúng ta và câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, các chính khách của nước Mỹ mặc kệ là Đảng Dân Chủ hay Đảng Cộng Hòa, đều luôn luôn duy trì một loại quan hệ cân đối, nói đúng là không che chở cho bên nào, nhưng nếu như chúng ta có mâu thuẫn thì những chính khách này sẽ ra mặt điều giải, đây là nguyên nhân vì sao chúng ta dám có hành động báo thù đối với câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, đến lúc chúng ta trả thù xong, những chính khách này ra điều tiết giữa hai bên. Mà khi đó chúng ta đã chiếm tiện nghi, tự nhiên sẽ thu tay lại, về phần câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, bởi vì là bọn hắn nhằm vào chúng ta trước, dù bị chúng ta trả thù bọn họ cũng không thể nói thêm được gì, như vậy sự tình đã được dẹp yên. Nhưng bây giờ thì xem ra sự tình không còn như vậy nữa, anh cảm thấy những lão già ở câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ dường như đã giành được sự ủng hộ của chính khách bên đó, nếu như mọi chuyện như lời anh nói thì chuyện kia đúng là phiền toái rồi!

- Ý của anh là sau này những chuyện như vậy sẽ còn phát sinh sao?

Phi Hổ hỏi.

- Đương nhiên, nếu như sự thật đúng như suy đoán của anh, chuyện này nhất định sẽ tiếp tục xảy ra!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hơn nữa đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu thôi, câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ là đang thử độ phản ứng của chúng ta và các chính khách, nói tóm lại anh hy vọng chuyện này tốt nhất không phải do câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ làm!

- Satan, em cũng hy vọng như vậy, nhưng theo các tài liệu mà em đang nắm giữ, một loạt chuyện xảy ra rất có thể là do câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ làm. Anh biết không, hai đơn đặt hàng mà chúng ta bị tổn thất đều bị câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đoạt mất rồi!

Phi Hổ nói.

- Từ tình hình này thì xem ra câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đã động thủ với chúng ta rồi đây!

- Phải thật vững vàng, đừng nên lo lắng!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lúc này, cậu càng phải tỉnh táo, trước tiên là dựa theo phương pháp của anh để tìm ra gian tế trong nội bộ tổ chức Lang Nha, đây mới là chuyện quan trọng cần giải quyết trước nhất. Chỉ khi tổ chức Lang Nha chúng ta ổn định, đoàn kết, mới có thể đối kháng kẻ thù bên ngoài. Mặt khác, lập tức phái người đến nước Mỹ, vận dụng mạng lưới quan hệ của chúng ta, điều tra xem câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, quan trọng nhất là các chính khách của nước Mỹ có thực sự ủng hộ câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ rồi không. Phi Hổ, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, không thể nào có chuyện bỗng dưng xảy ra được!

- Được, em lập tức đi thu xếp!

Phi Hổ nói.

- Satan, có tin tức gì em sẽ liên hệ với anh! Nhưng mà có lẽ em không thể tới dự hôn lễ của anh được!

- Trước tiên cứ xử lý chuyện này đi, đó mới là việc quan trọng nhất!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh hiểu được một đạo lý, nếu như Lang Nha không ổn định, anh sẽ mất đi một sự bảo vệ mạnh mẽ, sát cơ sẽ nổi lên khắp mọi nơi xung quanh anh. Vì thế anh không thể trơ mắt nhìn Lang Nha sụp đổ được!

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại của Phi Hổ, thở dài một hơi. Xem ra sự tình đang diễn biến theo chiều hướng không được thuận lợi lắm, nếu như câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ thực sự giành được sự ủng hộ từ các chính khách nước Mỹ thì những thứ Lang Nha phải đối mặt không chỉ là việc mất đi thị trường buôn bán vũ khí mà còn phải đối mặt với sự uy hiếp đến từ nước Mỹ. Lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rất khó khăn, dù cho Lang Nha lợi hại đến đâu thì cũng không thể chống lại một quốc gia hùng mạnh như nước Mỹ được. Diệp Lăng Phi chỉ hy vọng mạng lưới quan hệ mà khi xưa mình thành lập ở nước Mỹ còn có tác dụng, sẽ tiếp tục ủng hộ Lang Nha. Dù có thế nào, chuyện lần này đối với Lang Nha mà nói sẽ là một nguy cơ nghiêm trọng. Diệp Lăng Phi ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm tắt lửa, tạm thời ném những chuyện phiền não này ra sau đầu, cất bước đi về phía nhà hàng.

Lúc Diệp Lăng Phi trở về, sắc mặt hắn hơi khó coi. Bữa cơm còn chưa bắt đầu, mới có hai món ăn được bưng lên. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang ngồi ở đó, sắc mặt Chu Hân Mính có vẻ nghiêm túc, hình như lại vừa xảy ra chuyện gì. Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy nét mặt của Diệp Lăng Phi, vội vàng hỏi:

- Ông xã, anh làm sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Là chuyện của bên Anh quốc, nói chung là chuyện bên đó hơi khó giải quyết, bây giờ không nói chuyện này nữa, nói cũng chẳng có tác dụng gì, cứ để bọn họ tự đi xử lý đi, được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cầm đũa gắp thức ăn. Chu Hân Mính ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, vốn định mở miệng, nhưng rồi lại không nói gì, bộ dạng muốn nói lại thôi. Diệp Lăng Phi liếc nhìn Chu Hân Mính, hỏi:

- Hân Mính, có phải lại xảy ra chuyện gì không?

- Có chút việc, chẳng qua là chờ lát nữa về nhà rồi nói sau đi, ở đây nói chuyện không tiện!

Chu Hân Mính nói. Diệp Lăng Phi cũng gật đầu, tán thành ý kiến của Chu Hân Mính.

Bữa cơm kết thúc rất nhanh, sau khi cơm nước xong xuôi. Diệp Lăng Phi thanh toán tiền, đi ra khỏi nhà hàng. Trên đường về nhà, Chu Hân Mính cũng không nói gì, trong lòng cô dường như đang tính toán gì đó. Vừa về đến biệt thự, Bạch Tình Đình muốn đi tắm, Chu Hân Mính thì không vội vã tắm rửa mà gọi Diệp Lăng Phi vào trong phòng khách lớn. Chu Hân Mính ngồi trên ghế salon, cô theo thói quen đặt tay lên cái bụng đã nhô cao của mình. Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống, tay phải khoác lên vai Chu Hân Mính, hỏi:

- Hân Mính, rốt cuộc em có chuyện gì vậy?

- Diệp Lăng Phi, lúc ở nhà hàng, em nhận được điện thoại từ thành phố Vọng Hải gọi tới đây!

Chu Hân Mính nói.

- Tiểu Triệu nói trong bốn tên lần trước bị bắt có hai tên đã trốn ra khỏi bệnh viện rồi!

- Trốn cái gì?

Diệp Lăng Phi tỏ ra sửng sốt, lập tức hỏi:

- Sao lại trốn ra khỏi bệnh viện, không phải bọn chúng đã bị đưa đến Bắc Kinh rồi sao?

- Việc này gặp chút trục trặc!

Chu Hân Mính nói.

- Cụ thể chuyện này thì em cũng không được rõ lắm, em luôn cho rằng mấy ngày trước bọn chúng đã bị đưa đi Bắc Kinh rồi. Nhưng mà đúng hôm áp giải những người đó đến Bắc Kinh, xe còn chưa rời khỏi thành phố Vọng Hải, những người đó đột nhiên muốn cướp súng của nhân viên áp giải, kết quả là hai gã bị thương, được đưa đến bệnh viện. Ngay buổi chiều ngày hôm nay, hai gã được đưa vào bệnh viện chữa trị thừa dịp thủ vệ không chủ ý đã đả thương thủ vệ chạy thoát ra ngoài. Tiểu Triệu đã cho truy lùng toàn thành phố nhưng mà vẫn chưa bắt được, cậu ta cảm thấy chuyện này trọng đại cho nên mới gọi điện thoại cho em, nói cho em biết chuyện này!

- Một đám ăn hại, tuyệt đối là một đám ăn hại!

Diệp Lăng Phi nghe xong, buồn bực đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, mắng:

- Tiểu Triệu làm cảnh sát hình sự cái kiểu gì vậy, ngay cả chút chuyện cỏn con như vậy mà làm không xong, cảnh sát hình sự làm như cậu ta thì có tác dụng gì, phạm nhân quan trọng như vậy mà cũng để chạy mất!

Chu Hân Minh biết nhất định là Diệp Lăng Phi lo lắng hai tên này sẽ trốn về chỗ Sa Lệ, vậy thì Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân còn gặp nguy hiểm. Ai biết được Sa Lệ có cho rằng Diệp Phong đã để lại mấy thứ đó cho một trong hai người Bạch Tình Đình hoặc là Lý Khả Hân không, so với Bạch Tình Đình, an nguy của Lý Khả Hân khó đảm bảo hơn.

- Ai đã chạy mất vậy?

Diệp Lăng Phi đi được, bỗng nhiên dừng lại, hỏi Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đáp:

- Là cái tên Lâm Việt kia bỏ trốn, còn có một tên có ngoại hiệu là Chó Đất nữa, nhưng mà hai tên này còn mang thương tích trên người, hẳn là không chạy thoát được đâu!

- Chạy không thoát ư? Bên Tiểu Triệu đến bây giờ còn chưa bắt được chúng, cái này mà cũng gọi là không chạy thoát à!

Diệp Lăng Phi tức giận nói.

- Anh không tin rằng bọn chúng sẽ không thoát được. Hân Mính, em vốn là cảnh sát hình sự, em nói cho anh biết, tình hình đến nước này rồi mà còn có thể bắt được hai tên khốn kiếp đó sao?

Chu Hân Mính không dám chắc chắn, trả lời:

- Theo ý của em, hai người đó không chắc có thể thoát ra khỏi thành phố Vọng Hải, bọn họ bản thân đã bị thương. Tiểu đã lập tức dẫn người truy bắt ngay lúc bọn họ vừa trốn khỏi bệnh viện, tuy bây giờ còn chưa bắt được, nhưng mà cũng không thể nói bọn chúng nhất định sẽ trốn được!

- Dù là chạy không thoát, bọn chúng cũng sẽ có cơ hội cho báo tin Sa Lệ, anh thấy chuyện lần này phiền phức lớn rồi!

Diệp Lăng Phi nói, bỗng nhiên, hắn vội vàng lấy di động ra gọi cho Lý Khả Hân. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy. Diệp Lăng Phi đã nói:

- Khả Hân, xảy ra chuyện rồi!

- Xảy ra chuyện gì vậy!

Lý Khả Hân cười nói.

- Lẽ nào anh và Bạch Tình Đình lại cãi nhau rồi sao?

- Không phải vậy. Khả Hân, anh không có tâm tình để nói giỡn với em đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lần trước mấy tên bị tóm có hai tên chạy mất rồi, bây giờ cảnh sát đang truy bắt bọn chúng, nhưng mà vẫn chưa bắt được. Em phải cẩn thận một chút, anh sẽ bảo Dã Thú phái người bảo vệ em!

- Vâng, được thôi!

Lý Khả Hân nói.

- Bây giờ em đang ở quán bar, không có việc gì đâu, anh không cần phải lo lắng!

- Bây giờ anh gọi điện thoại cho Dã Thú, bảo nói tự mình đến bảo vệ em, à, Khả Hân, chi bằng ngày mai em và Dã Thú cùng nhau đến thành phố Đông Hải đi, như vậy ít ra anh sẽ an tâm hơn!

Diệp Lăng Phi nói.

Lý Khả Hân cười "Xì" một tiếng, nói:

- Diệp Lăng Phi à, rốt cuộc anh nghĩ cái gì vậy, lẽ nào anh để em suốt ngày luôn ở bên cạnh anh, chẳng đi làm cái gì sao. Nếu như hai tên đó một ngày còn chưa bắt được, em phải ở cạnh anh một ngày, nếu như một năm vẫn chưa bắt được, không phải là em sẽ ở cạnh anh trong cả một năm sao! Được rồi, em cũng không phải là trẻ con, em đương nhiên biết phải làm thế nào!

Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói như vậy, trong lòng biết Lý Khả Hân không muốn tới. Lý Khả Hân nói vậy không phải không có lý, sự thực đúng là như vậy. Diệp Lăng Phi không có cách nào khác, đành phải nói:

- Khả Hân, được rồi, anh gọi điện thoại cho Dã Thú, bảo nó phái người bảo vệ em!

- Vâng!

Lý Khả Hân đồng ý.

Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Thú, bảo Dã Thú phái người đến bảo vệ Lý Khả Hân. Sau khi dập máy, Diệp Lăng Phi lại ngồi trên ghế salon, cau mày, sắc mặt cực kì khó coi. Hôm nay mọi chuyện cứ dồn dập tới, mà lại không có chuyện gì tốt cả. Chu Hân Mính nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Lăng Phi. ôn nhu nói:

- Diệp Lăng Phi, anh cũng đừng lo lắng nữa, em tin rằng thế nào rồi cũng có biện pháp!

- Đó là biện pháp gì?

Ngữ khí của Diệp Lăng Phi có vẻ không vui, hắn đứng dậy, nói với Chu Hân Mính:

- Hân Mính, anh thấy hơi buồn bực, anh đi ra ngoài hút thuốc, em và Tình Đình tắm rửa xong thì cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh đâu!

- Anh muốn đi đâu vậy?

Chu Hân Mính vội vàng hỏi.

- Không đi đâu cả, anh chỉ vào quầy rượu trong phòng khách uống chút rượu, hút điếu thuốc, muốn được yên tĩnh. Em và Tình Đình không cần đến tìm anh đâu, để anh một mình suy nghĩ!

Diệp Lăng Phi nói xong, cất bước đi vào gian phòng khách nhỏ. Chu Hân Mính khẽ thở dài, cô biết Diệp Lăng Phi bây giờ đang rất phiền muộn, loại chuyện này ai gặp phải thì cũng như vậy cả thôi. Chu Hân Mính không thể làm gì khác được, đứng dậy đi lên gác. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước. Bạch Tình Đình tắm ở trong đó, Chu Hân Mính đầy cửa phòng tắm ra. Bạch Tình Đình đang nằm trong một cái bồn tắm rất rộng, bên cạnh bồn tắm được trang trí một hòn giả sơn bên trên có một dòng suối, nước trong suối chảy vào trong bồn tắm lớn.

- Hân Mính, lại đây để mình tắm giúp cậu, cậu cẩn thận một chút!

Bạch Tình Đình cười nói.

- Cậu xem, tắm trong cái bồn lớn thế này rất thoải mái, mình thấy ba người chúng ta đã có thể tắm cùng nhau rồi. Hân Mính, sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy, có phải là vì cuộc điện thoại cậu nhận được ban nãy không?

Chu Hân Mính gật đầu, nói:

- Tình Đình, vừa rồi anh ấy rất phiền muộn, tới tận bây giờ mình chưa khi nào thấy anh ấy phiền muộn như thế cả, nhưng mình lại không giúp gì được cho anh ấy, hơn nữa, mình còn cảm thấy tất cả chuyện này đều là sai lầm của mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK