Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngoài ý muốn, đây là ngoài ý muốn.

Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình chạm môi vào nhau, đầu Diệp Lăng Phi ông một tiếng, trong lòng vội vàng nhắc nhở chính mình, đây là một chuyện ngoài ý muốn. Hắn cũng không có ý tính toán chiếm tiện nghi Bạch Tình Đình, dù là Diệp Lăng Phi bản tính có chút lưu manh, nhưng hắn cũng không phải một người không để ý gì mà tùy tiện chiếm tiện nghi con gái nhà người ta.( DG: Chiếm rồi thì nói sao chả được, ước gì mình được như anh ấy. @@)

Chỉ có điều, thật lòng mà nói, Bạch Tình Đình có đôi môi gợi cảm nhất trong số những cô gái mà hắn gặp. Đôi môi hơi mỏng, mềm mại, nhẹ nhàng chạm một cái, khiến cho người ta lưu luyến không muốn rời ra. Huống chi giờ phút này Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình môi dính sát vào nhau, khoái cảm làm cho Diệp Lăng Phi không đành lòng rời ra.

Bạch Tình Đình cũng choáng váng, mình lớn như vậy, còn chưa bao giờ hôn môi, vậy mà nụ hôn đầu tiên lại bị tên lưu manh này đoạt đi. Một cảm giác tê dại chạy khắp toàn thân Bạch Tình Đình, sự tê dại này làm cho Bạch Tình Đình trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác khô nóng theo đáy lòng truyền đi khắp toàn thân.

Khoảng 30 giây, hai người đều bất động, thậm chí đôi môi cũng quên tách ra. Đột nhiên, Bạch Tình Đình giống như bị điện giật, hai tay từ gầm bàn nhanh chóng co lại. Nàng ngồi thẳng người, gò má ửng hồng, thở hổn hển, đôi môi kiều diễm ngậm chặt lại.

Diệp Lăng Phi cũng lùi về, ngồi thẳng lại, hắn không nhìn thấy biểu hiện của Bạch Tình Đình, cố ý nhìn ra cửa, biểu hiện rất nhẹ nhàng mà hỏi:

- Phục vụ khi nào mới mang món ăn lên vậy?

Bạch Tình Đình cũng không cùng Diệp Lăng Phi đấu võ mồm, mà chỉ đỏ mặt, phụ họa nói:

- Đúng vậy, sao giờ còn không mang thức ăn lên.

Nói xong, liền định đứng dậy đi ra ngoài. Bạch Cảnh Sùng an ủi:

- Tình Đình, món ăn lập tức sẽ mang tới, không cần vội đâu.

Bạch Tình Đình đành phải ngồi lại ghế, đem mặt hướng sang bên kia, ngược lại với Diệp Lăng Phi.

Bành nguyên híp mắt, khóe miệng chứa ý cười, nhìn Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi. Hiện tại Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi hai người biểu lộ tựa như một đôi tình nhân đang cãi nhau, ai cũng không để ý tới nhau.

Món ăn rất nhanh đã mang lên, tổng cộng mười ba món. Bởi vì khẩu vị Bành Nguyên thích ăn cay, nên các món ăn Tứ Xuyên là món chính. Bò hầm, Bánh Bát Bảo, Ô Long đoàn châu, Gà xé phay xào ớt, từng món được đặt lên bàn. Bành Nguyên cầm đũa, mời mọi người:

- Nào, chúng ta ăn cơm, ta thấy hai người trẻ tuổi cũng đói bụng rồi.

Bạch Cảnh Sùng cùng Trương Tiếu Thiên cũng cầm lấy đũa, Bạch Cảnh Sùng nói:

- Lão thủ trưởng , ngài nếm thử món này xem sao.

Bành nguyên gắp một miếng thịt chữ phiến (片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác), bỏ vào trong miệng nhai, nuốt xuống, gật đầu. Trông thấy Bành nguyên hài lòng với mấy món ăn này, hai người Bạch Cảnh Sùng cùng Trương Tiếu Thiên mới yên lòng.

Bành nguyên ăn xong, lại để đũa xuống. Hắn nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang buồn bực trong lòng, cười nói:" Người trẻ tuổi, tại Thượng Hải cảm thấy thế nào?

- Ừ, rất tốt.

Diệp Lăng Phi vừa đút một miếng lớn vào miệng, lúc này còn đang nhai, chỉ có thể vừa nhai, vừa trả lời.

- Cuộc sống thế nào?

Bành nguyên hỏi.

- Cuộc sống? Diệp Lăng Phi vừa nuốt vào, nghe Bành Nguyên hỏi mình, cũng không rõ ràng lắm Bành nguyên muốn hỏi gì. Đành phải hàm hồ nói:

- Cũng tốt.

Bành nguyên cười cười, nói:

- Có tính toán lập gia thất ở Thượng Hải không?

Những lời này triệt để làm cho Diệp Lăng Phi choáng, hắn trừng hai mắt, nhìn Bành Nguyên nói:

- Ông già, ông nhìn tôi như vậy, có ai chịu gả cho tôi.

- Thế thì chưa chắc. Bành nguyên cười nói:

- ta cho rằng nếu cậu chịu nói, thì không biết có bao nhiêu tiểu cô nương muốn gả cậu đây. Tát ... . a, Diệp Lăng Phi, ta rất hy vọng cậu có thể định cư tại Thượng Hải. Bành nguyên vừa rồi nghĩ tới tên Diệp Lăng Phi trong quá khứ, nhưng lập tức đổi lại, gọi là Diệp Lăng Phi, nói tiếp:

- người trẻ tuổi, ta sở dĩ hy vọng cậu có thể định cư ở Trung Quốc, một nửa là xuất phát từ cảm tình giữa ta và cậu, về phương diện khác, ta càng hy vọng cậu có thể làm việc cho Trung Quốc.

Bành Nguyên không nói rõ, nhưng Diệp Lăng Phi cũng hiểu được ý tứ trong lời nói Bành Nguyên. Nói thế nào cũng là xuất phát từ cảm kích khi Diệp Lăng Phi cứu Bành Nguyên, Bành Nguyên cũng hy vọng Diệp Lăng Phi có thể sống tốt hơn.

- Ông già, đừng nói nữa. Tôi chắc vẫn phải tiếp tục cuộc sống độc thân thôi, không ai chịu gả cho con người như ta. Diệp Lăng Phi thoáng nhìn Bạch Tình Đình, trông thấy Bạch Tình Đình cũng đang nhìn mình, tựa hồ bởi vì những lời này khiến cho Bạch Tình Đình chán ghét. Diệp Lăng Phi lại nổi lên một tia hứng thú trêu chọc Bạch Tình Đình, hắn cố ý liếc qua Bạch Tình Đình, thở dài nói:

- Người ta cảm thấy ta chướng mắt mà!

- A, còn có chuyện này sao? Bành nguyên trông thấy Diệp Lăng Phi liếc Bạch Tình Đình, cho rằng Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình có chút quan hệ. Vì vậy, cười chuyển sang Bạch Cảnh Sùng hỏi:

- Cảnh Sùng, con gái của cậu có bạn trai chưa?

- Không có.

Bạch Cảnh Sùng vội vàng trả lời.

- Đã như vậy, lão già này làm nguyệt lão, mai mối cho con gái cậu với Diệp Lăng Phi được không? Bành Nguyên thấy Bạch Cảnh Sùng há miệng muốn nói, vì vậy tiếp tục nói:

- Cảnh Sùng, ta cũng biết các cậu hiện giờ muốn môn đăng hộ đối, nhưng Diệp Lăng Phi này ta đảm bảo với cậu, tuyệt đối làm cậu thoả mãn. Về phần gia thế… Bành nguyên cười ha ha một tiếng, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói:

- Tuyệt đối sẽ không kém hơn so với cậu.

Bành Nguyên nói một câu này, đem Bạch Cảnh Sùng cùng Trương Tiếu Thiên hoàn toàn trấn trụ. Hai người này gia thế đều là thượng lưu, nếu nói gia thế Diệp Lăng Phi cũng không kém, sao lại còn có thể ở tập đoàn Tân Á làm một quản lí nhỏ. Nhưng hai người này nghĩ lại một chút, cũng cảm giác sự tình không phải đơn giản như vậy. Có thể trước mặt gọi Bành Nguyên là ông già, cũng không phải là người đơn giản. Lại xem thái độ Bành Nguyên đối đãi với Diệp Lăng Phi, hai người đều không ngốc, trong lòng liền ý thức được Diệp Lăng Phi này rất có thể thâm tàng bất lộ.

Bạch Cảnh Sùng trong lòng do dự, nếu lão thủ trưởng làm mai mối, hôn sự này thật không có bất cứ vấn đề gì. Ở Trung Quốc, không biết có bao nhiêu người muốn cùng Bành Nguyên đặt quan hệ, Bành Nguyên lại vì con gái bảo bối của mình mà làm mai mối, đúng là cầu còn không được. Hơn nữa, phong cách làm việc của lão thủ trưởng, hắn rất rõ ràng, đó là nói một không hai, đã nói ra sẽ không thu hồi lại. Bạch Cảnh Sùng lo lắng con gái của mình không đồng ý, đây là chuyện của con gái mình, mình một khi đồng ý, nói không chừng lại gây ra hậu quả không tốt.

Trong lúc Bạch Cảnh Sùng còn chần chờ, Bạch Tình Đình đã cự tuyệt nói:

- Ông à, cháu không đồng ý.

Cái này đã vượt qua dự kiến Bành Nguyên, Bành Nguyên vốn tưởng rằng Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi có cảm tình, theo tình huống vừa rồi phát sinh, đôi nam nữ trẻ tuổi này tựa hồ có quan hệ thân mật. Vừa nghe Bạch Tình Đình ngoài ý muốn cự tuyệt, sắc mặt Bành Nguyên hơi đổi. Nhìn biến hóa rất nhỏ này, Bạch Cảnh Sùng trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, hắn hiểu rất rõ lão tính tình thủ trưởng, vội vàng giải thích nói:

- Lão thủ trưởng , Tình Đình không phải có ý như vậy.

Tay phải của hắn ở dưới mặt bàn hung hăng kéo góc áo Bạch Tình Đình, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lớn như vậy, còn chưa bao giờ thấy ba ba dùng ánh mắt dọa người như vậy nhìn mình, trong lòng run lên, không dám nhiều lời.

Bạch Cảnh Sùng cười nói:

- Lão thủ trưởng , Tình Đình mực lớn lên bên cạnh tôi, ngay cả mình còn không tự lo được, sao có thể đi lấy chồng đây.

- Hóa ra là như vậy. Bành Nguyên lại cười nói:

- Cái này có cái gì phải lo, từ từ rồi sẽ quen thôi. Hiện giờ không phải có osin sao, chờ hai đứa kết hôn, liền thuê osin là được.

- Vâng, lão thủ trưởng nói rất đúng, nhưng tôi sợ hai đứa sau khi kết hôn, quả dễ dàng sinh ra mâu thuẫn. Ngài cũng biết, hiện tại thiếu niên cũng không giống chúng ta ngày xưa vậy, bây giờ trẻ con được nuông chiều thành tính nên sau khi kết hôn rất dễ sinh ra mâu thuẫn. Hay là như thế này, chúng ta để cho hai đứa có một quá trình thích ứng, không bằng trước khi đính hôn, hai đứa ở một chỗ, nếu như cảm thấy hợp nhau, liền kết hôn ; nếu như không hợp , cũng có thể giải trừ, lão thủ trưởng ngài xem như vậy thế nào?

Bành Nguyên nhẹ gật đầu, nói:

- Thế cũng được, người trẻ tuổi bây giờ không giống chúng ta ngày xưa. Cảnh Sùng nói vậy cũng đúng, ta sẽ làm chứng cho hai người bọn họ đính hôn.

Từ đầu đến cuối Diệp Lăng Phi còn chưa nói gì, hắn còn chưa kịp nói gì, hai người kia đã muốn mình đính hôn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hắn còn đang buồn bực, chợt nghe thấy Trương Tiếu Thiên chen miệng nói:

- Ừ, tôi thấy thế này, lão thủ trưởng , hiện tại không phải có trào lưu sống thử sao , tôi thấy hay là cho hai đứa sống thử?

- Sống thử? Bành Nguyên nào biết gì, ông ta cảm thấy kỳ quái hỏi:

- Sống thử là sao?

- Chính là hai người ở cùng một nhà, cũng không kết hôn, nếu như hai người ở chung một thời gian, cảm giác hợp nhau, liền thuận lý thành chương kết hôn, nếu như không hợp, lại chia tay.

Trương Tiếu Thiên giải thích.

- Ừ, chuyện này cũng được, hôm nay ta sẽ làm chủ cho bọn họ sống thử.

Bành Nguyên dứt khoát nói, cứ như vậy đã quyết định. Nói xong, nhìn thấy hai người Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi mặt trắng không còn chút máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK