Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả sân bay đều bị phong tỏa, số lượng lớn cảnh sát tràn vào, điên cuồng tiến hành kiểm tra, lật hết các góc trong ngoài của sân bay cũng không tìm được bóng người của Thạch Khoan.

Sao có thể chứ?

Một người sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất ở trước mặt mọi người.

Chơi chiêu kim thiền thoát xác này cũng quá lợi hại rồi?

Tạ Mạnh Trí thật sự sắp gấp đến điên rồi, mở miệng đồng ý với Giang Nghĩa sẽ mang Thạch Khoan trở về, cũng đã sắp xếp người dưới trướng trông kỹ, có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ thực hiện bắt giữ.

Nhưng kết quả lại nháo thành như này, sơ xuất của anh ta quá lớn.

Tạ Mạnh Trí gọi người giả thành Thạch Khoan kia tới, chất vấn: “Ông thành thật nói cho tôi, rốt cuộc tên khốn Thạch Khoan kia đi đâu rồi?”

Người kia vẻ mặt ngỡ ngàng: “Thạch Khoan gì? Người đó là ai? Tôi không biết. Đồng chí cảnh sát, chuyến bay của tôi sắp bay rồi, cậu không thể làm lỡ giờ tôi lên máy bay, tôi có việc gấp.”

Đây chính là kiểu chết không thừa nhận điển hình.

Cậu không có chứng cứ chứng minh giữa ông ta và Thạch Khoan có quan hệ gì.

Thả sao?

Không thể nào.

Nhưng nếu không thả, lại không có chứng cứ thì phải làm sao mới tốt?

Tạ Mạnh Trí gấp tới mức như kiến trên chảo nóng, xoay vòng vòng, sắp ép bản thân tới phát điên rồi.

10 phút sau, vẫn không có thu hoạch gì.

Hàng trăm cảnh sát tiến hành lục soát toàn diện sân bay, chỉ là không có kết quả.

Thạch Khoan giống như học được thuật độn thổ, biến mất một cách thần kỳ.

Bên ngoài sân bay giờ phút này.

Một nhân viên vệ sinh rất bình thường để chổi và xô nước trong tay xuống, sau đó cúi đầu đi tới tầng B1, trực tiếp ngồi lên một chiếc taxi.

“Đi đâu?”

“Thành phố Hồng Sơn.”

“Tối hôm nay, phải rời khỏi khu Giang Nam tới thành phố lân cận sao?”

“Phải.”

“Giá đó...”

“Cho cậu sáu triệu, đừng phí lời với tôi, đi mau.”

“Được!”

Tài xế đạp chân ga, trực tiếp rời khỏi con đường đỗ xe dưới tầng hầm của sân bay, dựa theo chỉ thị của nhân viên vệ sinh, chạy về phía thành phố Hồng Sơn.”

Xe chạy ở trên con đường nhựa rộng rãi.

Nhân viên vệ sinh gỡ mũ ra, mở hé cửa sổ, để gió thổi vào gương thăng trầm của ông ta.

Người này không phải ai khác, chính là Thạch Khoan khiến Tạ Mạnh Trí tìm nửa ngày cũng không tìm được.

Sau khi ông ta nhận được tín hiệu của con trai thì lập tức chuẩn bị rời đi, nhưng Thạch Khoan tính tình cẩn trọng nên lưu ý hơn, phát hiện khi ông ta đứng dậy, có mấy người đột nhiên nhìn về phía ông ta, ánh mắt đó rất sắc bén.

Thạch Khoan lúc đó đã biết, ông ta đã bị cảnh sát để ý rồi.

Nhưng ông ta không có hoảng hốt.

Ông ta cực kỳ cẩn thận, ngay từ đầu đã chuẩn bị chiêu sau.

Thạch Khoan không có trực tiếp đi tới cổng kiểm tra, mà đi vào nhà vệ sinh, ở trong nhà vệ sinh gặp mặt với thế thân của ông ta, đổi quần áo của ông ta cho thế thân, còn bản thân thì mặc đồ của nhân viên vệ sinh.

Thế thân rời đi trước, sau đó Thạch Khoan mới rời đi.

Khi thế thân tới cổng kiểm tra thì bị cảnh sát chặn lại, Thạch Khoan thì đường hoàng chuồn đi từ dưới mí mắt của cảnh sát.

Đợi khi Tạ Mạnh Trí phát hiện mắc bẫy, phong tỏa sân bay thì Thạch Khoan sớm đã chuồn mất rồi.

Thạch Khoan, còn gian xảo hơn hồ ly.

Cho dù tới mức cùng đường, vẫn có thể duy trì bình tĩnh, lợi dụng thế thân đã sắp xếp sẵn cứu bản thân một mạng.

Chỉ cần tối nay thuận lợi ra khỏi khu Giang Nam thì có thể thông qua sân bay của thành phố Hồng Sơn bay ra nước ngoài.

Lúc đó, cảnh sát có muốn thực hiện bắt giữ đối với ông ta là rất khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK