Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù chỉ có một lần, công ty của bọn họ cũng có thể mượn ánh mắt của Giang Nghĩa kiếm một khoản, có khoản tiền này, công ty có vốn vận hành tiếp rồi.

Có thể nói, đây là một lần giúp đỡ của Giang Nghĩa dành cho công ty bọn họ.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu, giám đốc Giang.”

“Vậy tôi lập tức đi soạn thỏa thuận mới, lập tức đi soạn.”

“Đúng rồi, liên quan tới phương diện đãi ngộ, duy trì không đổi với bản hợp đồng này, công ty chúng tôi vẫn bằng lòng...”

Lúc này, Giang Nghĩa giơ tay ý bảo Viên Thái không cần nói nữa.

Sau đó, Giang Nghĩa cười rồi nói: “Phương diện đãi ngộ thật ra tôi không để tâm, công ty của các ông cũng sắp đóng cửa rồi, tôi cũng không muốn nhân lúc người khác nguy nan mà bắt chẹt. Như vậy đi, tới lúc đó, tôi giúp công ty của các ông chọn ra đá thô chất lượng tốt, ông chỉ cần chế tác cho tôi một món trang sức bằng ngọc không tệ là được.”

Như này không phải tương đương là cái gì cũng không cần sao?

Anh chọn ra đá thô chất lượng tốt, chỉ cần dùng một miếng trong số đó chế tác ra một món trang sức là được, đối với một công ty trang sức mà nói thật sự dễ như trở bàn tay.

Giang Nghĩa chọn từ bỏ đãi ngộ hậu hĩnh, sự độ lượng này thật sự khiến người ta khâm phục.

“Giám đốc Giang, cậu thật sự là tồn tại như một thánh nhân.”

“Cảm ơn đại ơn đại đức của cậu!”

Thấy dáng vẻ vui mừng đó của Viên Thái thì suýt nữa quỳ xuống dập đầu Giang Nghĩa rồi.

Sau hai ba lần cảm ơn, Viên Thái lập tức đi soạn thỏa thuận mới, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất in ra.

Trong phòng tiếp khách, chỉ còn Giang Nghĩa và ba người kia.

Cửa đóng lại.

Khổng Liên Đằng vỗ tay, giơ ngón tay cái về phía Giang Nghĩa; “Nhóc con, kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự quá tuyệt, cũng có thể đi tranh giải Oscar cho vai nam chính xuất sắc nhất rồi.”

Anh ta ngồi ở bên cạnh Giang Nghĩa, ôm vai của anh, cười ha hả nói: “Có điều tôi có hơi bất mãn với cậu.”

Giang Nghĩa quay đầu hỏi: “Bất mãn cái gì?”

“Tôi bất mãn cậu thay đổi kịch bản tức thời!” Khổng Liên Đằng nói: “Thay đổi kịch bản tức thời, chỉ số nguy hiểm rất lớn, làm không tốt thì sẽ thua hết. Hơn nữa lần thay đổi này của cậu cũng chả ra sao, một phần thù lao đang ngon lành thì từ bỏ, đổi lấy một món trang sức bằng ngọc, rất không biết tính toán!”

Khựng lại một chút, anh ta tiếp tục nói: “Có điều những cái này đều là sự được – mất của cậu, tôi cũng không có quyền hỏi, dù sao chúng ta lúc đầu đã nói rồi, tiền ký hợp đồng thuộc về cậu hết. Tự cậu làm, cậu không muốn tiền, tôi cũng không có gì để nói.”

“Ngoài việc thay đổi kịch bản tức thời ra, tôi vẫn rất hài lòng về biểu hiện của cậu ngày hôm nay, về tổng thể có thể được 90 điểm.”

Vừa nói, Khổng Liên Đằng vừa vỗ vai của Giang Nghĩa, hỏi Đinh Hoàng Liễu ở đối diện: “Cô cả Đinh, như thế nào, người đóng giả của Giang Nghĩa mà tôi chọn cho cô ngày hôm nay, có phải rất đạt chuẩn không? Có thể dùng giả tráo thật?”

Đinh Hoàng Liễu tức tới mức mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Cái tên ngu đần này, tới lúc này rồi còn không nhìn ra, hết thuốc chữa rồi!

Cô ta đè thấp giọng phát ra một tiếng gằn: “Lợn ngu! Cái gì gọi là dùng giả tráo thật chứ? Anh ta chính là thật, anh ta chính là Giang Nghĩa!”

Tuy nhiên, Khổng Liên Đằng căn bản không tin.

Anh ta xua tay: “Ya, cô cả Đinh hôm nay cũng ngứa nghề muốn diễn kịch à? Có điều, kỹ năng diễn xuất này của cô quá qua loa, có hơi giả.”

Lúc này, Đinh Hồng Diệu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Một người ngu cũng nên có mức độ, Khổng Liên Đằng, anh tự mình nhìn cho kỹ, Giang Nghĩa này rốt cuộc là thật hay giả.”

Đinh Hồng Diệu sẽ không nói đùa.

Nhìn thấy phản ứng của Đinh Hồng Diệu, Khổng Liên Đằng lúc này mới bất tri bất giác cảm thấy không đúng lắm.

Anh ta rất khó khăn mà quay đầu nhìn sang Giang Nghĩa, càng nhìn càng sợ hãi, phải, trên đời này sao lại có thể có hai người giống nhau như vậy?

Lẽ nào...

Nhất thời, Khổng Liên Đằng giống như chạm vào điện, dịch ra khỏi bên cạnh Giang Nghĩa, cách xa anh ra.

“Cậu cậu cậu, cậu không phải là Tưởng Thúc sao?”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Một cái tên mà thôi, gọi như nào cũng được cả.”

Cũng được cả?

Không được!

Khổng Liên Đằng lúc này mới ý thức được mình bị xỏ rồi, anh ta nói sao lại có người có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, từ đầu tới cuối không hề lộ sơ hở.

Bất luận là giọng điệu, tâm thái, hay động tác, biểu cảm, người đàn ông này đều thể hiện một cách quá hoàn mỹ.

Thì ra cậu ta không phải kẻ giả mạo, cậu ta là Giang Nghĩa hàng thật giá thật, không hề bịp bợm!

Anh ta để một Giang Nghĩa thật đi đóng giả Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa còn luôn rất phối hợp mà ra sức diễn, nếu không phải hai anh em Đinh Thị ở đây, Khổng Liên Đằng e là tới chết cũng không biết gì.

Anh ta cảm thấy mình giống như một thằng hề, bị Giang Nghĩa xoay vòng vòng.

“Cậu...”

“Cậu tại sao không nói cho tôi cậu là thật?”

Giang Nghĩa dở khóc dở cười, nhún vai: “Bởi vì tôi cũng không biết phải thừa nhận như nào mới tốt. Huống chi, tại sao phải thừa nhận? Tôi cảm thấy diễn với anh một vở kịch thật sự rất thú vị, kiếp này của tôi chưa từng chơi vui như vậy.”

Chơi?

Vui?

Khổng Liên Đằng cảm thấy trí thông minh của mình bị người ta hung hăng giẫm đạp.

Khóc không ra nước mắt.

Anh ta tức tới cả người run rẩy, muốn chửi cũng không biết phải chửi thế nào, anh ta cả đời lừa đảo không biết bao nhiêu người, đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta lừa thảm như vậy.

Sau đó, Giang Nghĩa còn xát muối vào vết thương của anh ta: “Cái đó, anh Khổng, chúng ta đã nói trước rồi, tôi phối hợp diễn kịch với anh, sau khi xong việc anh phải chia cho tôi 3 tỷ, đừng có quên nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK