Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hơn 1 tiếng đồng hồ tiếp theo, cửa nhà họ Đinh rất rộn ràng, tất cả các nhà buôn bán trang sức lớn bé của cả khu Giang Nam đều tới tìm Giang Nghĩa, đều thỉnh cầu Giang Nghĩa làm giám đốc thu mua danh dự của bọn họ.

Về cơ bản đều là không cần làm việc nhận tiền không.

Có vài công ty cơ bản cũng không có bao nhiêu yêu cầu thu mua gì, cũng bằng lòng lấy tiền nuôi không Giang Nghĩa, chỉ vì nhìn trúng tài năng của Giang Nghĩa.

Nhà khác đều mời rồi, bạn không mời, đợi tới khi cần bạn rất có khả năng là một nhà bị loại.

Trong hơn một tiếng hồng đồ, lời mời mà Giang Nghĩa nhận được cực kỳ nhiều.

Giang Nghĩa từ chối một đống.

Cứ như vậy, anh vẫn đồng ý gần 20 nhà, những nhà này về cơ bản đều là Đinh Nhị Tiến kiên trì đồng ý.

Cuối cùng tính sơ lại, mỗi tháng Giang Nghĩa cho dù không làm gì cả, mỗi tháng có thể nhận được hơn 150 tỷ tiền lương, một năm là 1800 tỷ.

1800 tỷ, sắp bằng doanh thu của cả gia tộc của nhà họ Cao rồi.

Cho dù tương lai Cao Vũ Tường kế thừa vị trí gia chủ, cũng tuyệt đối không lấy được nhiều tiền như Giang Nghĩa.

Lần này, Cao Vũ Tường triệt để không còn gì để nói rồi.

Nói người khác là đồ nghèo hèn, nháo nửa ngày, bản thân mới là ‘tên nghèo’.

Đợi sau khi người của những công ty trang sức đó rời đi hết, Cao Vũ Tường ngây ngốc đứng tại chỗ, đi cũng không được ở lại cũng không được, nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Giang Nghĩa ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, khẽ mỉm cười nói: “Anh không phải là muốn gặp Đinh Phong Thành sao? Anh đợi chút, tôi bây giờ gọi điện cho anh ta, bảo anh ta tới ăn bữa cơm, hai người nói chuyện?”

“Ờm, được.”

Cao Vũ Tường ngay cả lời nói cũng không nói được lưu loát nữa.

Khi một người đột nhiên phát hiện phế vật mình nhận định đột nhiên trở nên siêu mạnh, mạnh tới mức vượt ngoài dự tính của mình, phòng tuyến tâm lý khó mà chịu được.

Cao Vũ Tường bị sự ‘giàu có’ mà anh ta tự nhận thấy đánh sập rồi.

Anh ta đâu thể ngờ rằng, Giang Nghĩa vậy mà có lúc lợi hại như vậy? Anh ta luôn cho rằng Giang Nghĩa là một phế vật, kết quả…

Haizz, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Không chỉ anh ta không ngờ, người của nhà họ Đinh cũng không ngờ Giang Nghĩa sẽ có đại ngộ đặc biệt như ngày hôm nay.

Dù sao giữa Giang Nghĩa và trang sức dường như căn bản không có bất kỳ liên quan nào? Sao lại đột nhiên trở nên được săn đón như vậy?

Có thể nói, bây giờ ngành trang sức của cả khu Giang Nam, về cơ bản đều trói với Giang Nghĩa, nhất cử nhất động của Giang Nghĩa đều sẽ ảnh hưởng tới sự hưng suy của ngành trang sức của cả khu Giang Nam.

Đinh Thu Huyền cười khúc khích nói: “Chồng, anh bây giờ phát tài rồi, về sau em muốn mua trang sức đá quý gì đó, anh không phải có thể tùy ý giúp em mua rồi sao?”

Giang Nghĩa gật đầu: “Chỉ cần em muốn thì anh mua cho em.”

Trên thế giới không có câu nói nào khiến người phụ nữ vui hơn câu này.

Phụ nữ thích trang sức, nhưng cũng thích ‘lời nói ngọt ngào’ của đàn ông, có lúc lời thừa của đàn ông còn có thể lay động trái tim của người phụ nữ hơn cả trang sức đắt giá.

Mọi người đang nói chuyện, ở cửa đã đỗ một chiếc xe.

Đinh Phong Thành rảo bước đi vào, vừa đi vừa nói: “Giang Nghĩa cậu gọi tôi ăn cơm sao? Tốt quá rồi, vừa khéo tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cậu, dự án ở đất hoang thành Bắc đó làm tôi ong hết cả đầu.”

Lời nói được một nửa mới phát hiện trong phòng còn có người khác.

Đinh Phong Thành nhìn người ở trong phòng, sững người.

Cao Vũ Tường chủ động nói: “Tôi tên Cao Vũ Tường, ba tôi và chú Đinh là bạn học cũ của nhau. Sếp Đinh, chào anh.”

Vốn là lời nói rất nghiêm nhường, Đinh Phong Thành cũng khá dễ chịu.

Kết quả, Đinh Nhị Tiến bất thình lình bổ sung một câu: “Phong Thành à, cháu phải khách sáo với người ta một chút, Tiểu Cao người ta rất có tiền, còn từng xem thường Thu Huyền nhà chúng ta, bây giờ lại muốn làm con rể của nhà chúng ta.”

Những lời này chọc thẳng vào phổi.

Đinh Phong Thành hiện nay và Giang Nghĩa gần như là quan hệ mặc chung một chiếc quần, không thích người khác có ý không tốt với Giang Nghĩa, càng đừng nói ‘sự khiêu khích’ trần trụi này của Cao Vũ Tường.

Cho nên, gần như trong nháy mắt, Đinh Phong Thành vênh mặt lên với Cao Vũ Tường, trở nên rất chán ghét và xem thường.

Anh ta trừng mắt với Cao Vũ Tường: “Ha ha, không phải chỉ là nhà họ Cao buôn bán đồ giả đó hay sao? Lấy lòng nhà quý tộc mới thượng vị, kết quả thấy nhà quý tộc kia sa sút, trực tiếp đá con gái người ta đi. Chuyện này, trong ngành ai mà không biết chứ?”

“Với cái nhân phẩm thối nát này của anh còn muốn làm con rể của nhà họ Đinh chúng tôi ư?”

“Cũng không dùng nước đái mà soi lại mình, anh xứng không?”

Cao Vũ Tường bị mắng thì mặt mày lúc xanh lúc trắng: “Sếp Đinh, anh nói chuyện vậy thì quá đáng quá rồi.”

“Quá đáng sao?” Đinh Phong Thành cười lạnh nói: “Gia đình chúng tôi vui vẻ ăn cơm, anh cứ muốn chạy tới ăn chửi, anh nói anh có phải hạ tiện không? Nhà họ Cao các anh giống như con chuột qua đường, đã không có bất cứ đối tác hợp tác nào nữa, nghèo tới mức sắp đóng cửa rồi, còn không biết ngại mà giả bộ người giàu có ở nhà chúng tôi? Xì, nhìn thấy anh là tôi trào ngược dạ dày, mau chóng cút cho tôi.”

“Tôi đi cái con mẹ anh.” Cao Vũ Tường thật sự tức điên, giơ tay đánh về phía mặt của Đinh Phong Thành.

Vèo một tiếng, Giang Nghĩa thuận tay ném ly trà trong tay, không sai không lệch, thoáng cái đập vào trán của Cao Vũ Tường, khiến anh ta đau mà kêu khổ cả ngày.

“Aiya, aiya aiya.”

“Tốt, nhà họ Đinh các người liên thủ bắt nạt người khác.”

“Các người đợi đấy cho tôi, chuyện ngày hôm nay, tôi và các người chưa xong đâu.”

Cao Vũ Tường ôm trán chạy ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK