Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bắt lão giả lại, lúc này Tạ Mạnh Trí mới đi vào phòng bao.

Cũng không dám ngồi, anh ta đứng bên cạnh Giang Nghĩa: “Tổng phụ trách, ngài quyết định xử lý những người này như thế nào?”

Giang Nghĩa cười nói: “Bọn họ chỉ là đầy tớ mà thôi, bắt bọn họ lại cũng chẳng có tác dụng gì như vậy đi, cậu tung tin nói là ông Triệu và người của ông ta đã bị bắt, thuận thế kéo thế lực sau lưng bọn họ ra.”

Tạ Mạnh Trí nhíu mày.

“Tổng phụ trách thế lực sau lưng là nhà họ Triệu ở thủ đô.”

“Nếu như kéo quá nhiều, e là sẽ rước phải phiền phức không cần thiết.”

Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn anh ta: “Tạ Mạnh Trí, sao cậu lại sợ phần tử phạm tội như thế?”

Một câu nói này đã dọa Tạ Mạnh Trí đổ mồ hôi lạnh cả người.

Thật ra thì không phải là anh ta sợ, mà là do nhiều năm trước bị ép thành thói.

Anh ta vội vàng cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, tôi đã biết sai rồi, tôi sẽ đi làm theo lời ngài dặn, từ trước đến nay nhà họ Triệu ỷ vào thế lực ở thủ đô mà vẫn luôn làm xằng làm bậy ở khu Giang Nam, không có người nào trị bọn họ, nếu như ngày hôm nay tổng phụ trách đã kiên quyết muốn diệt trừ đám cỏ dại này, vậy thì Tạ Mạnh Trí tuyệt đối sẽ xông pha phía trước làm lưỡi liềm nhổ cỏ cho ngài.”

Lúc này, Giang Nghĩa mới hài lòng gật đầu.

Tạ Mạnh Trí lập tức rời khỏi phòng bao, đi làm việc theo ý Giang Nghĩa.

Ở một bên khác.

Trong căn biệt thự xa hoa nhà họ Triệu.

Bành Á Linh kéo tay Đinh Hồng Diệu, đút nho cho anh ta ăn, giống như là một đôi tình nhân ngọt ngào hạnh phúc, Đinh Hoàng Liễu ngồi ở một bên nhìn thấy mà cả người nổi hết da gà.

Nếu như không phải vì để xử lý Giang Nghĩa, Đinh Hoàng Liễu đã đứng dậy từ lâu.

Đinh Hồng Diệu cũng đang cố gắng chịu đựng.

Nhưng mà chỉ một lát sau, có một tên cấp dưới trở về, hoảng hoảng hốt hốt nói: “Mợ chủ mợ chủ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Bành Á Linh đang thể hiện tình cảm với Đinh Hồng Diệu lại bị người khác làm phiền, trong lòng rất bực bội.

Cô ta lạnh lùng hỏi: “Không phải là tôi đã kêu cậu đi theo lão Triệu, bắt Giang Nghĩa đến đây à, sao cậu lại trở về, Giang Nghĩa đâu?”

“E là Giang Nghĩa sẽ không đến đây.”

“Có ý gì vậy, lão Triệu đâu, kêu ông ta đến gặp tôi.”

“Ông Triệu cũng không về được.”

Bành Á Linh không ngốc, nhìn tình thế này thì liền biết sự việc không đúng, cô ta vội vàng hỏi: “Nói nhanh đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

Anh ta thành thật trả lời: “Giang Nghĩa đã đánh một người trong số chúng ta bị thương, cứng đầu chống cự, thế là ông Triệu liền ra lệnh cho chúng tôi ra tay, kiên quyết mang Giang Nghĩa đi, kết quả đột nhiên lại có một tên cảnh sát xuất hiện bắt lão Triệu cùng với anh em rồi.”

Cái gì?

Bành Á Linh vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, chuyện của nhà họ Triệu bọn họ mà cảnh sát cũng dám nhúng tay vào.

“Đám cảnh sát kia có biết bọn người lão Triệu đều là người nhà họ Triệu không?”

“Biết, cảnh sát đó đã nói cho dù là ai, chỉ cần phạm pháp làm trái với luật lệ thì đều bị bắt.”

“Đúng là ngông cuồng.” Bành Á Linh hỏi cảnh sát: “Đó là ai?”

“Tạ Mạnh Trí.”

Tạ Mạnh Trí?

Vừa nghe thấy cái tên này, Bành Á Linh liền bật cười.

Cô ta biết Tạ Mạnh Trí là một đội trưởng đội cảnh sát nho nhỏ bị nhà họ Triệu bọn họ bắt nạt đã quen.

Một nhân vật nhỏ bé như thế, không biết ngày hôm nay uống nhầm thuốc gì mà lại dám đối chọi với nhà họ Triệu.

Anh ta không muốn vị trí này nữa à.

Đinh Hồng Diệu ngồi bên cạnh nhíu nhíu mày: “Á Linh, Tạ Mạnh Trí này, vẫn luôn giúp đỡ Giang Nghĩa, tôi đã nghi ngờ giữa anh ta và Giang Nghĩa có mối quan hệ đặc biệt, có khi là Giang Nghĩa đã cho Tạ Mạnh Trí rất nhiều lợi ích cũng không chừng.”

Bành Á Linh nói: “Hừ, Giang Nghĩa cho rằng một đội trưởng đội cảnh sát nhỏ nhoi thì có thể bảo vệ cho anh ta được à, đúng là si tâm vọng tưởng, anh yêu à, anh cứ yên tâm đi, em sẽ giải quyết Tạ Mạnh Trí trước, sau đó lại bắt Giang Nghĩa về.”

Cô ta rất tự tin.

Bành Á Linh lập tức kêu người lấy điện thoại ra gọi cho Vương Khuông Nghĩa, là lãnh đạo trực tiếp của Tạ Mạnh Trí.

“A lô, là phó cục Vương à?”

Vương Khuông Nghĩa ở bên kia nhận được điện thoại của Bành Á Linh, trong lòng vô cùng căng thẳng, đây chính là cuộc gọi của mợ chủ nhà họ Triệu, không thể chủ quan được.

“Là tôi đây, xin hỏi mợ tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Bành Á Linh cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, không biết là tại sao mà Tạ Mạnh Trí cấp dưới của ông lại bắt quản gia lão Triệu của tôi cùng với một đám người làm của nhà họ Triệu, cho nên tôi muốn hỏi ông xem đã có chuyện gì xảy ra.”

Vương Khuông Nghĩa nghe xong thì liền hoảng hốt.

Chửi thầm trong lòng, Tạ Mạnh Trí ngu ngốc hết chỗ nói, người nào cũng có thể bắt được à?

Đây chính là người nhà họ Triệu đó, cả khu Giang Nam này đều không được người ta coi trọng, cậu còn dám động vào người nhà họ Triệu, điên rồi, chắc chắn đã điên rồi.

Vương Khuông Nghĩa vỗ ngực nói: “Mợ chủ, ngài cứ yên tâm đi, tôi sẽ kêu Tạ Mạnh Trí thả người, sau đó tôi sẽ xử lý cậu ta thật nặng.”

“Xử lý? Ha ha, phó cục Vương tôi cảm thấy một kẻ không hiểu chuyện như thế này, không cần phải giữ lại làm việc cho mình đâu nhỉ?”

Trên trán Vương Khuông Nghĩa tuá ra mồ hôi lạnh, Tạ Mạnh Trí đã làm cấp dưới của ông ta không ít năm, năng lực rất mạnh, cũng bởi vì chuyện này mà đuổi việc thì thật sự quá đáng tiếc.

Nhưng ai bảo cậu ta bị mù, đắc tội với mợ chủ nhà họ Triệu.

Tạ Mạnh Trí, xem như là cậu xui xẻo.

Vương Khuông Nghĩa đảm bảo: “Mợ chủ cứ yên tâm đi, một lát nữa tôi sẽ đuổi việc Tạ Mạnh Trí.”

Cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK