Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạnh phúc đến quá đột ngột, Đinh Thu Huyền còn đang phân vân không biết có nên ký hay không ký, cô có năng lực đảm nhận chức vụ tổng giám đốc không? Nếu như không đảm nhận nổi thì phải làm sao bây giờ?

Đâm lao thì phải theo lao, không quan tâm nữa.

Đinh Thu Huyền cũng không thèm để ý, mặc kệ mình có phù hợp với vị trí này hay không, cứ ký tên rồi lại nói.

Cô cầm cây bút lên ký tên mình trên hợp đồng làm việc, ấn dấu vân tay, nhanh chóng hoàn thành thủ tục.

Nhân viên tài chính đưa một phần hợp đồng cho Đinh Thu Huyền.

“Cô giữ lại một phần, hai phần còn lại chúng tôi sẽ mang đi.”

“Chúc mừng cô Đinh, từ giờ trở đi cô chính là tổng giám đốc phân bộ Giang Nam của Star Jewelry.”

“Chào tổng giám đốc.”

Nhân viên tài chính cung kính cuối chào, khom người 90 độ, vô cùng lễ phép.

Có người dẫn đầu, những người khác không muốn bỏ lại phía sau, đồng loạt khom người 90 độ.

“Chào tổng giám đốc.”

Bảo vệ, nhân viên tư vấn, nhân viên phục vụ, nhân viên tài chính, toàn bộ bọn họ đều cúi đầu với Đinh Thu Huyền, cảnh tượng đó thật sự kinh thiên động địa.

Cho dù Đinh Thu Huyền bình thường hay nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng gặp phải tình huống này cũng có chút không chịu đựng được.

Bởi vì trước kia cô chỉ đứng nhìn người khác được lấy lòng, bây giờ đến lượt mình được người khác lấy lòng, đương nhiên cô không quen rồi.

“Được rồi được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi.” Đinh Thu Huyền nói.

“Vâng.”

Đám người đồng loạt tản ra.

Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong lúc mơ mơ hồ hồ, Đinh Thu Huyền liền trở thành tổng giám đốc phân bộ khu Giang Nam của Star Jewelry.

Bắt đầu từ bây giờ, những người ở đây đều sẽ nghe lời cô.

Hách Chí Mai và người nước ngoài đứng đó trợn tròn cả mắt, lúc nãy còn luôn mồm chống đối Đinh Thu Huyền, nói cái gì mà tuyệt đối không để cô mua được món trang sức mà cô yêu thích.

Bây giờ thì sao?

Người ta là tổng giám đốc, muốn mua cái gì thì mua cái đó, thậm chí không thích bạn cũng có thể gọi bảo vệ đuổi bạn ra bất cứ lúc nào, bạn lấy cái gì để so sánh với người ta?

Cuối cùng, Hách Chí Mai phải trèo cao mới có tiền, phải dựa vào việc hi sinh tuổi trẻ của mình để gả cho người nước ngoài trung niên.

Nhìn lại Đinh Thu Huyền người ta, tay làm hàm nhai, bản thân có bản lĩnh làm tổng giám đốc, vừa có tiền lại có thế.

Năm đó Hách Chí Mai thua Đinh Thu Huyền.

Bây giờ ngay cả cái bóng của Đinh Thu Huyền mà Hách Chí Mai cũng không theo kịp, bị bỏ lại quá xa.

Khí thế phách lối lúc nãy hoàn toàn biến mất không còn nữa, Hách Chí Mai bị khí thế của Đinh Thu Huyền trấn áp sắp không thở nổi, hận không thể mọc hai cái cánh trên lưng rồi nhanh chóng bay đi.

Cô ta biết rõ Đinh Thu Huyền chắc chắn sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt, chắc chắn sẽ kêu cô ta cút đi.

Cùng với việc chờ Đinh Thu Huyền mở miệng, không bằng mình đi trước.

Lúc Hách Chí Mai chuẩn bị đi, Đinh Thu Huyền lại khẽ cười nói: “Bạn học cũ, đừng có gấp mà, tiếp tục xem đi?”

Hách Chí Mai hừ lạnh: “Có cái gì mà xem?”

Đinh Thu Huyền cười nói: “Bây giờ ở đây tôi có thể làm chủ, nếu đã là bạn học của nhau, tôi cũng không bạc đãi cô, thích cái gì thì cứ mua cái đó, giảm giá 20% tất cả các mặt hàng cho cô.”

Nói xong, Đinh Thu Huyền xoay người rời đi.

Điều này có nghĩa là gì?

Chẳng những không đuổi Hách Chí Mai đi, hơn nữa còn giảm giá cho cô ta 20%?

Hách Chí Mai dò hỏi: “Đinh Thu Huyền, cô có ý gì, cô không mua à?”

Bước chân đang bước ra phía trước của Đinh Thu Huyền hơi dừng lại, cô cười nói: “Bây giờ tôi là tổng giám đốc phân bộ Giang Nam, đồ trang sức ở đây đều do tôi quản lý, tôi muốn đeo thì tùy tiện đeo là được, cần gì phải mua?”

Cái này...

Sắc mặt Hách Chí Mai âm u.

Cô ta hiểu không phải là Đinh Thu Huyền không mua, mà là không thèm mua, tất cả trang sức ở đây đều là của người ta, người ta còn mua cái gì nữa.

Đồng thời, Đinh Thu Huyền còn có thể giảm cho Hách Chí Mai 20%.

Đây là quan tâm?

Hà hà, đây là bố thí, là khoe khoang, là nói cho bạn biết tôi không rảnh để so đo với loại người thấp hèn như cô.

Hách Chí Mai vẫn muốn thắng Đinh Thu Huyền, kết quả lại bị Đinh Thu Huyền hung hăng giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả việc giẫm đạp cô ta mà Đinh Thu Huyền cũng không muốn.

Người ta giẫm bạn, ít nhất nói rõ bạn vẫn còn có chút năng lực, còn có giá trị bị giẫm. Bây giờ đối phương ngay cả giẫm cũng cảm thấy phí sức, nói rõ trong lòng đối phương bạn ngay cả một quả rắm cũng không sánh bằng.

Hách Chí Mai đã thua, thua thật thảm hại.

Hai chân cô ta mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, nhìn bóng lưng đã đi xa của Đinh Thu Huyền, miệng gào khóc: “Đinh Thu Huyền, cô quay lại đây cho tôi, tôi không cần cô phải giảm giá cho tôi, tôi muốn mua cái gì thì mua cái đó. Tôi muốn mua gấp đôi, không, tôi muốn mua gấp mười lần giá vốn, cô quay lại đây cho tôi.”

Đáng tiếc, cho dù cô ta có kêu như thế nào thì Đinh Thu Huyền cũng sẽ không để ý cô ta.

Voi thì sẽ không so đo với kiến.

Giang Nghĩa nhẹ lắc đầu, không nói cái gì nữa, hai tay đút vào túi quần rồi đi theo sau lưng Đinh Thu Huyền.

Trận chiến giữa kẻ thù cũ được kết thúc bởi sự thắng lợi của Đinh Thu Huyền.

Ra khỏi cửa hàng.

Đinh Thu Huyền trở về xe, hai tay đưa lên cao, vui vẻ kêu to: “A, thật là vui.”

Đã bao nhiêu năm, cô bị Hách Chí Mai lạnh nhạt bao nhiêu năm, lần nào gặp mặt cũng bị xỉa xói, cuối cùng ngày hôm nay đã có thể phát tiết cục tức mà mình đã kìm nén mấy năm qua.

Một từ thôi: thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK